Trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiền ngẫm, trong đầu nghĩ e là mấy tên ngu đần này không biết rằng bắt đầu từ khi bọn họ thốt ra những lời đó thì sinh mạng của bọn họ cũng đã dần đi đến hồi kết.
Dù nói thế nào thì Diệp Vĩnh Khang cũng là con cháu của gia tộc nhà họ Diệp - gia tộc lớn ở phương Bắc.
Bọn họ hiện đang giễu cợt gia tộc nhà họ Diệp là gia tộc nực cười, dựa vào tính cách thích sĩ diện của đám người nhà họ Diệp thì có thể để bọn họ sống qua tối nay mới là chuyện lạ.
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang dám khẳng định những lời mấy người này vừa nói ra sợ rằng đã truyền đến tai người nhà họ Diệp.
Advertisement
Nguyên nhân rất đơn giản, thật ra từ khi Diệp Vĩnh Khang xuống khỏi máy bay đã phát hiện mình bị người khác theo dõi.
Cuối cùng xác định những người theo dõi kia là người nhà họ Diệp, hơn nữa cũng không hề mạo phạm đến anh, lúc này anh mới lựa chọn thẳng thừng phớt lờ.
Diệp Vĩnh Khang cũng dám khẳng định, với thực lực của nhà họ Diệp, từ khi mới bắt đầu thì mọi cử chỉ hành động xảy ra trong căn phòng này đều nằm trong sự khống chế của những người kia.
Thế mà giờ lại có mấy tên ngu đần gọi nhà họ Diệp là gia tộc nực cười, kiểu tự tìm đường chết này đúng là khiến người ta lóa mắt.
“Mọi người đều cảm thấy rất buồn cười sao?”
Diệp Vĩnh Khang cứ như vậy lẳng lặng nhìn đám này ngu đần biểu diễn, xem đồng hồ cười nói: “Còn ba mươi giây nữa, lát nữa sẽ có thêm một chuyện cười còn hài hước hơn”.
“Ồ ồ ồ, chỉ còn có ba mươi giây à?”
Trần Sương giả vờ bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc và lo âu: “A Minh à, làm sao đây, chỉ còn lại ba mươi giây là tập đoàn tài chính nhà họ Triệu sẽ sụp đổ, em lo lắng quá đi mất”.
Triệu Hưng Minh cười nói: “Ha ha ha, không phải một mình em căng thẳng đâu, anh cũng rất lo lắng, còn có hơn mười nghìn nhân viên của tập đoàn nhà họ Triệu cùng với mấy chục tỷ vốn lưu động cũng đang rất sốt ruột, ha ha ha ha!”
“Ái chà, chỉ còn lại mười lăm giây, biết làm sao đây!”
Trần Sương cười đáp lời: “Hay là chúng ta đếm ngược đi, như vậy sẽ càng kích thích, mười, chín, tám, bảy, sáu…”
Reng reng…
Đếm ngược vừa đến sáu thì chuông điện thoại của Triệu Hưng Minh bỗng vang lên.
Thấy người gọi đến, Triệu Hưng Minh nhất thời cười lớn, vội vàng ra dấu cho mọi người đừng lên tiếng: “Suỵt, là điện thoại của bố tôi”.
Tất cả mọi người lập tức câm như hến.
Dù ở bên ngoài Triệu Hưng Minh có phách lối thế nào nhưng ở trước mặt bố thì hắn lại e sợ như một con chim non.
Ngay cả nghe điện thoại cũng phải giữ vững thái độ nghiêm túc cung kính: “Bố, đã trễ thế này còn có chuyện gì vậy, có phải chuyện lần trước con xin với bố sắp xếp cho con thêm mười phần trăm cổ phần…”
Nói được một nửa, sắc mặt Triệu Hưng Minh nhất thời biến đổi, gắng gượng nuốt nửa câu sau xuống, cổ họng phát ra âm thanh nghèn nghẹn.
Cả người bắt đầu mất khống chế mà run rẩy kịch liệt!
“Không, không thể nào, bố đang đùa con phải không?”
Khoảng chừng mười mấy giây sau, Triệu Hưng Minh đột nhiên tê tái khàn giọng hét vào trong điện thoại: “Chuyện này sao có thể, tập đoàn tài chính nhà họ Triệu chúng ta sao có thể phá sản, nhất định không phải sự thật, bố đang đùa với con đúng không…”
“A!”
Trong cổ họng Triệu Hưng Minh phát ra một tiếng kêu thảm thiết như dã thú, ọc một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ, điện thoại trong tay rơi cộp xuống đất.