"Chuyện đã đến mức này thì tôi cũng không vòng vo với các anh nữa”.
"Dù bây giờ hay quá khứ, những oan ức mà Tiểu Túy phải gánh chịu vì các anh, hôm nay thù mới hận cũ tôi sẽ tính luôn một thể!"
"Bây giờ, tôi chính thức ra lệnh, trước đây, bất cứ ai dẫn đầu hoặc tham gia vào việc chèn ép, bắt nạt Tiểu Túy, đứng dựa hết vào tường cho tôi!"
Advertisement
Tiếng quát lớn của Diệp Vĩnh Khang uy lực đến mức khiến cho vài người theo bản năng run rẩy đứng lên, nhưng Trần Lệ Bình lại đột nhiên mắng chửi: "Bây giờ mọi người còn không phân biệt rõ tình thế sao?"
"Nhà họ Trần sắp sụp đỗ rồi, mọi người không định chừa cho mình một lối thoát à?"
"Bây giờ lựa chọn đang ở trước mặt, mọi người tự mình quyết định đi!"
Mấy người nhà họ Trần vừa đứng lên, lập tức tỉnh táo sau khi nghe câu nói này.
Đúng vậy, bây giờ nhà họ Trần sắp lụn bại rồi.
Việc quan trọng nhất lúc này là phải tìm được người chống lưng càng sớm càng tốt, nếu có thể bám vào Từ Viễn Chí hay Triệu Hưng Minh, thì những ngày tháng sau này nhất định sẽ còn dễ chịu hơn ở nhà họ Trần.
Vậy tại sao phải nghe tên ranh con đó la hét?
"Diệp Vĩnh Khang, anh cho rằng anh phát điên lên thì giỏi lắm sao? Anh cho rằng ở đây nhiều người như vậy còn không khống chế được anh à?"
Trần Lệ Bình chống hông nổi giận đùng đùng.
Những người khác nghe thấy vậy, cũng định thần lại.
Thầm nghĩ quả thật là như vậy, tên nhãi này hét ầm lên ở đây, trông thì rất dọa người.
Nhưng trong phòng có ít nhất tám chín chàng trai khỏe mạnh người nhà họ Trần, hơn nữa bình thường có thói quen tập thể dục, nếu thật sự đánh nhau, tất cả cùng lên thì còn sợ hắn sao?
Chỉ có Trần Quảng không nhúc nhích, ngồi ở trên ghế cúi đầu, cơ mặt căng cứng.
Người nhà họ Trần thấy cậu ta không nhúc nhích, cũng không ai dám ra lệnh với cậu ta.
Thật ra Trần Quảng không cố ý căng cứng cơ mặt, mà là đang cố nhịn không để mình bật cười.
Những người này, còn muốn cùng nhau xông lên bắt hầu quân tướng?
Mặc dù Trần Quảng đã được huấn luyện chuyên nghiệp về cách quản lý cảm xúc, bất cứ lúc nào cũng không được được thể hiện ra vẻ quá đau buồn hay cười thành tiếng.
Nhưng cũng có những lúc không thể nhịn được.
"Tôi đi vệ sinh”.
Trần Quảng cảm thấy mình đã nén cười đến cực độ, vội vàng đứng bật dậy đi ra ngoài.
Thật ra ngay cả bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy nực cười.
Nó giống như việc một nhà vô địch quyền anh chuyên nghiệp bị mấy đứa bé mẫu giáo bao vây, đe dọa.
Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh cũng lập tức lấy lại tự tin, lảo đảo đứng dậy dựa vào tường, ôm lấy bên má sưng đỏ, thều thào nói: "Diệp Vĩnh Khang, anh thật sự cho rằng anh có được con dấu danh dự thì không có ai làm gì được anh sao?"
"Đúng vậy, hôm nay tôi nói cho anh biết một chuyện, nói thẳng ra là cho dù anh có con dấu danh dự, anh cũng chỉ là một kẻ thất bại!"