Khi đứng trước phải trái, dù trong lòng không muốn thì cũng phải cân nhắc đến cục diện chiến bộ và đất nước đầu tiên.
“Trần Quảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão phu nhân sốt ruột hỏi: “Những gì Lệ Bình vừa nói đều là sự thật, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Trần chúng ta, bà cũng biết chuyện làm giả con dấu danh dự là tội tày trời, nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến chúng ta...”
Advertisement
“Bà nội, con dấu này là thật!”
Trần Quảng đột nhiên mở miệng thốt ra một câu kinh thiên động địa.
Hả?
Mọi người nghe xong đều cảm thấy như sét đánh ngang tai.
“Cái gì? Cái này là thật...”
“Không thể nào!”
Trần Sương nói: “Trần Quảng, em có nhầm không? Nếu con dấu này là thật thì sao có thể xuất hiện trong tay tên quê mùa đó được...”
“Không thể sai được, con dấu này là thật!”
Bản thân Trần Quảng cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, làm giả con dấu danh dự là tội tày trời, nhưng nếu con dấu thật sự xuất hiện ở đây thì chuyện này còn lớn và phức tạp hơn nữa!
Bây giờ cậu ta chỉ muốn lập tức tìm hiểu rõ chuyện này, nên cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, nói: “Trong mục báo tuyên truyền của chiến khu có giới thiệu kèm ảnh thật rõ nét của con đấu danh dự”.
“Con dấu trông rất bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa điều bí ẩn”.
“Đặc trưng lớn nhất chính là chữ tiểu triện trên này được khắc bởi Nhậm Thiên Nguyên, chỉ huy cao nhất của chiến khu Thiên Hải”.
“Ông ấy có nét chữ độc nhất vô nhị, ngay cả máy móc cũng không thể làm giả một cách chính xác”.
“Hơn nữa mọi góc cạnh của con dấu này đều ăn khớp, vì vậy tôi chắc chắn con dấu này là thật 100%”
“Sao có thể...”
Mọi người cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hoang mang.
“Chị Tiểu Túy, người chị đưa tới là ai, anh ta tên gì?”
“Tại sao con dấu này lại ở trong tay anh ta, mong chị hãy nói rõ cho em biết, càng chi tiết càng tốt”.
Lúc này, Trần Quảng đã cố gắng kiềm chế hết sức, ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm ra ngọn ngành mọi chuyện.
Bởi vì cậu ta biết rõ hơn ai hết, nếu chuyện này không thể giải thích rõ ràng thì nhà họ Trần sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.
Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.
Chỉ có Trần Tiểu Túy giữ vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối, cười đáp: “Chị cũng không dám suy đoán lung tung tại sao con dấu này lại ở trên người anh ấy”.
“Nhưng chị nghĩ chắc là do Nhậm Thiên Nguyên đích thân tặng cho anh ấy”.