“Không ngờ còn có thể gặp được người hiểu rõ về đông trùng hạ thảo Xích Huyết ở đây”.
Triệu Hưng Minh rất tán thưởng cười nói với người đàn ông đeo kính: “Anh làm công việc cụ thể gì trong nhà họ Trần thế?”
Người đàn ông đeo kính nói: “Tôi làm nghiên cứu phát triển kỹ thuật ở đây, bình thường không có việc gì thì đọc vài cuốn sách, vừa lúc từng đọc được giới thiệu về đông trùng hạ thảo Xích Huyết”.
Advertisement
“Ừ, khá lắm”.
Triệu Hưng Minh gật đầu nói: “Ngày mai anh liên hệ với thư ký của tôi, tôi đầu tư năm mươi triệu tệ trước để cho anh thành lập một phòng làm việc nghiên cứu phát triển độc lập”.
Hả?
Nghe hắn nói thế, mọi người đều dời tầm mắt sang nhìn người đàn ông đeo kính, ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ, thậm chí là đố kỵ không hề che giấu.
Người đàn ông đeo kính cũng được quan tâm mà cảm thấy sợ: “Cảm ơn, cảm ơn anh A Minh!”
Đây là nguyên nhân mà xét về mặt ý nghĩa nào đó Triệu Hưng Minh có địa vị cao hơn cả lão phu nhân ở nhà họ Trần.
Vì hắn vung tay rất hào phóng, hơn nữa cũng có năng lực tuyệt đối, một câu nói của hắn có thể khiến một người cá chép hóa rồng.
Mặc dù lão phu nhân nhà họ Trần cũng có khả năng này, nhưng suy nghĩ của bà ta rất truyền thống, làm gì cũng phải cẩn thận từng tí, chắc chắn không hào phóng như Triệu Hưng Minh.
“A Minh, món quà này đắt quá…”
Sau khi biết giá trị của đông trùng hạ thảo Xích Huyết, lão phu nhân cũng hơi khó xử, quan niệm của bà ta rất truyền thống, luôn đi theo tư tưởng không có công thì không nhận lộc.
Nếu là quà bình thường thì dù là vàng hay ngọc bích gì đó cũng được, dù sao những người ngồi ở đây đều không thiếu tiền, hơn nữa con cháu hiếu thảo với người lớn cũng là điều nên làm.
Nhưng nếu là quà quá đắt chẳng hạn như đông trùng hạ thảo Xích Huyết này lại khiến lão phu nhân không yên.
“Bà nội, bà cứ nhận đi, đây là tấm lòng của A Minh”.
Trần Sương đẩy hộp quà đến trước mặt lão phu nhân, cười nói: “A Minh nhà cháu luôn nhớ chân bà thường xuyên bị lạnh, nghe nói đông trùng hạ thảo Xích Huyết có tác dụng rất tốt, anh ấy đã tốn rất nhiều công sức mới mua được”.
“Đây là tấm lòng của A Minh, nếu bà không nhận thì A Minh sẽ rất buồn đó”.
“Nhưng…”
Lão phu nhân thở dài: “Được rồi, vậy bà nhận, thật sự cảm ơn A Minh nhiều lắm”.
Tiếp đó mọi người cũng lần lượt bắt đầu tặng quà mừng thọ của mình.
Mặc dù không quý giá như đông trùng hạ thảo Xích Huyết nhưng cũng là mấy món có giá trị mấy trăm nghìn. Dù sao những người ngồi đây cũng đều là con cháu nhà họ Trần, tùy tiện chọn ra một người, ít nhất cũng là người có cấp bậc nhà giàu có giá trị mấy chục triệu.
“Em gái, em và bạn trai của em tặng quà gì cho bà nội thế?”
Sau khi mọi người tặng xong, Trần Sương bỗng cười nhìn Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Lúc nãy chỉ là bước đệm, bây giờ mới bắt đầu màn kịch chính!