Tư thế đó cứ như đang nhận áo khoác vàng được ban tặng.
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang hết sức buồn rầu, cân nhắc xem rốt cuộc lát nữa có hút thứ này hay không.
Nếu như hút, anh không hề muốn gây hại cho cơ thể mình.
Advertisement
Nếu như không hút, lát nữa vừa mang tiếng không nể mặt lão phu nhân vừa bị đám ngu dốt đó nắm thóp mà công kích.
Hơn nữa bản thân rít một hơi thì cũng chẳng sao, nhưng Trần Tiểu Tuý thì thế nào?
Thứ đó mà hút vào thì làn da sẽ trở nên rất xấu.
Đúng lúc này, Từ Viễn Chí vừa hay chia thuốc tới người bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, vào lúc Diệp Vĩnh Khang vẫn đang đắn đo nên từ chối ra sao thì Từ Viễn Chí đột nhiên cười nói: “Tôi nghĩ loại người ở đẳng cấp như anh cũng hút không quen, vậy thì tự hút thuốc của anh đi”.
“Ồ, nghe nói cô Trần thường ngày cũng không thích hút thuốc lắm nên tôi cũng không đưa cho cô nữa, thứ này vốn dĩ rất quý giá, cũng không thể lãng phí được”.
Nói xong hắn bỏ qua hai người, tiếp tục chia thuốc cho người bên cạnh.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra ban nãy anh lo lắng không đâu rồi.
Tuy nhiên ở trong mắt người bên cạnh, họ đều cho rằng e là hai người này đang xấu hổ tới độ sắp dùng đầu ngón chân để đào một cái lỗ mà chui xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo và cười cợt trên nỗi đau của người khác của đám người này, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nghĩ không sợ nhiều kẻ ngu đần, chỉ sợ ngu đần chơi theo bầy.
Hút loại thuốc lá có độc mãn tính kia sẽ khiến bản thân có nguy cơ mắc bệnh ung thư cao, vậy mà tên nào tên đấy cũng đều đua đòi muốn thử, đúng là quá mức ngu dốt.
“Này, Diệp Vĩnh Khang phải không? Anh cũng đừng ngây ra đó nữa”.
Từ Viễn Chí chia thuốc xong thì quay trở lại chỗ ngồi của mình, cảm thấy ban nãy áp lực tạo cho đối phương vẫn chưa đủ lớn nên lại tiếp tục cười nói: “Mọi người đều đang hút thuốc, anh cũng châm một điếu đi, mặc dù loại thuốc cao cấp này không phù hợp với anh nhưng anh vẫn có thuốc của mình nhỉ, châm lửa đi, mọi người cùng nhau vui vẻ”.
“Đúng thế, cô hai không hút thì thôi, vốn dĩ cô ấy cũng không biết hút thuốc”.
“Nhưng lúc mọi người đang hút mà một thằng đàn ông như anh lại ngồi ngây ra bên cạnh thì có ý xem thường chúng tôi hay xem thường bà nội thế?”
Cả đám người bắt đầu nhao nhao đổ thêm dầu vào lửa.
“Được, vậy tôi cũng hút một điếu”.
Diệp Vĩnh Khang không biết nên khóc hay cười, trong lòng nghĩ từ lúc nào mà ngay cả chuyện hút thuốc cũng biến thành một loại ép buộc như thế?
Thật ra không phải anh không muốn hút mà là trước khi vào đây cũng vừa mới hút một điếu, giờ miệng vẫn còn đang đắng.
Có điều để cho đám người này im mồm lại, Diệp Vĩnh Khang vẫn rút ra một bao thuốc lá mềm nhăn nhúm rẻ tiền chỉ bán có hai tệ ngoài hàng tạp hóa.
Loại thuốc này được gia công rất cẩu thả, thậm chí ngay cả đầu lọc cũng không có.
Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại thích loại thuốc cực kỳ cay và hắc này, rít một hơi vào là cảm thấy cực kỳ khoan khoái.
“Khụ khụ, mùi gì thế này?”
Diệp Vĩnh Khang vừa mới rít một hơi thì lập tức có người bóp mũi ho sặc sụa.