“Đây là tiệc mừng thọ của bà nội, bà cần phải mời bản thân mình sao?”
Vừa rồi Trần Lệ Bình bị Trần Tiểu Túy quở trách, lúc này trong lòng cũng đè nén tức giận bèn tóm lấy cơ hội trút giận với Trần Tiểu Túy.
“Thế tôi cũng là cô hai nhà họ Trần, tên tôi cần phải xuất hiện trên danh sách này sao?”
Advertisement
Trần Tiểu Túy không khách sáo đáp trả lại.
“Nhưng…”
Trần Lệ Bình nghẹn họng, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Thế nhưng Trần Tiểu Túy lại không dừng lại ở đây, bản thân cô ấy cũng chẳng phải là người dễ bị bắt nạt, ai chọc đến cô ấy thì chắc chắn sẽ bị trả thù từng chi tiết nhỏ.
“Không muốn phạm sai lầm thì mau về thay đổi đi!”
Trần Tiểu Túy tức giận quát, sau đó giơ tay lên vung thiệp mời vỏ cứng màu đỏ đó đập vào đầu Trần Lệ Bình.
A...
Trần Lệ Bình hét lên một tiếng, đúng lúc này bên cạnh có một cánh tay vươn ra chặn danh sách đó lại.
“A Chí!”
Trần Lệ Bình nhìn thấy người đến vội vàng tỏ ra oan ức ôm lấy cánh tay đối phương, làm ra vẻ mình bị oan ức nhiều lắm chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy nói: “Họ bắt nạt em”.
“Không sao, có anh ở đây”.
Người nói là một thanh niên trạc tuổi Diệp Vĩnh Khang, mặc một bộ đồ vest màu trắng.
Sau khi trấn an Trần Lệ Bình vài câu, người đàn ông lịch sự mỉm cười chào hỏi mấy người Trần Sương, sau đó mới từ tốn xoay người lại nhìn Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy.
“Xin hỏi hai người, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Nghe bạn gái tôi nói, cô ấy bị bắt nạt?”
“Tôi cần một lời giải thích cho chuyện này”.
Người đàn ông nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại hiện lên chút tức giận.
“Anh là ai?”
Trần Tiểu Túy khẽ nhíu mày.
“Đây là bạn trai tôi, A Chí!”
Trần Lệ Bình kiêu ngạo nói: “Nhà A Chí kinh doanh dầu mỏ và vàng ở Trung Đông”.
“Từ Viễn Chí!”
Người đàn ông tên là A Chí cũng rất tự hào nói tên đầy đủ của mình, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy nói: “Tôi cần một lời giải thích cho việc lúc nãy bạn gái tôi bị bắt nạt, nếu không…”
“Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Không để đối phương nói hết câu, Trần Tiểu Túy bỗng chỉ ra cửa, trợn mắt nhìn Từ Viễn Chí nói: “Anh không phải là người nhà họ Trần, cũng không có tên trong danh sách được mời, ai cho anh vào đây, lập tức cút ra ngoài”.
“Cô…”