Ngày 14/5/xxxx lão gia chủ nhà họ Trinh đang ẵm một cô bé vừa mới sinh bước vào Trịnh gia mọi người đã tựu hợp lại theo lời của ông ta ai ai cũng đang nhìn đứa bé đang khóc oe oe trên tay lão người thì thờ ơ, người thì hiếu kì, người thì khó hiểu cũng có người dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm đưa bé,.mọi người hết nhìn đứa bé rồi tới lão gia chủ
Có một người lấy hết can đảm hỏi " đây là...?"
Lão gia chủ nhìn người đó rồi nói " ta thấy dạo này Trịnh gia làm gì cũng hư cũng thua nên hôm trước ta có đi coi thầy, thầy bảo gia đình chúng ta đang gặp vận xui phải kiếm một người khắc chế cái vận xui này lại không thì hầu quả khó lường "
" Vậy đứa bé này là người khắc chế vận xui cho gia đình chúng ta " một người lên tiếng hỏi
" Đúng vậy, đứa bé này tên là Trịnh Thi Vy " một người nhìn đứa bé rồi ngước lên hỏi" vậy tới bao giờ mới hết cái vận xui này "
" tới lúc còn bé này sáu tuổi thì đã khắc chế hết vận xui này rồi " một người khắc lên tiếng" Tiểu Hàm vừa mới sinh ra ba đưa con bé này về có ảnh hưởng gì với Tiểu Hàm không đấy "
" con yên tâm đi con dâu đứa bé này có vận may mắn để nó ở gần Hàm Hàm con bé còn lấy được vận may mắn của đứa bé này " Mọi người nghe ông lão nói vậy cũng vui vẻ gật đầu
( Trịnh Thi Vy và Trịnh Thi Hàm sinh trùng ngày nha)
7/5/xxxx hôm nay là sinh nhật 8 tuổi của Trịnh Thi Hàm và cũng là của Trịnh Thi Vy nhưng cô bé chỉ biết đứng từ xa nhìn Trịnh Thi Hàm vui vẻ hát bài chúc mừng sinh nhật và cắt bánh kem,mọi người đều quay quanh chúc mừng sinh nhật Trịnh Thi Hàm mà quên mất cô bé Trịnh Thi Vy,họ quên cũng đúng từ trước tới giờ có ai nhớ tới cô bé, cô bé luôn có suy nghĩ cùng là con, cháu nhà họ Trịnh nhưng tại sao Trịnh Thi Hàm lại được yêu chiều, nhưng cô lại không
Họ yêu thương, chiều chuộng Trịnh Thi Hàm bao nhiêu thì chán ghét,vô tâm với Trịnh Thi Vy bây nhiêu. Tất cả người nhà họ Trinh không ai xem cô là người nhà, không ai thương yêu, không ai quan tâm cô cả trừ một người nhưng người đó lại không có mặt ở đây đó là cô út nhà họ Trịnh ( Trịnh Hàn Y)
Cô tuổi thân nhìn vào những người đang vui vẻ trong phòng chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi luyến tiếc đi vào nhà bếp làm việc của mình.Chỉ mới có tám tuổi thôi nhưng cô đã rất giỏi biết làm tất cả mọi thứ nên việc nhà họ Trịnh chỉ để một mình cô bé làm, làm không tốt thì họ sẽ bỏ đói cô không thì sẽ đánh cô
Đang đứng thẫn thờ thì ngoài sau lưng truyền đến âm thanh " Trịnh Thi Vy cô lại lười biếng nữa à mau đem đồ lên cho khách dùng"
" Dạ mẹ con lên làm liền "cô giật mình quay lại cú đầu nói rồi nhanh chóng đi bưng đồ lên cho khách
" Này làm việc cho cẩn thận hôm nay là sinh nhật của Tiểu Hàm có sai sót gì đừng trách tui trị tội cô" Từ Huệ Châu nhìn cô rồi nói"dạ"
Sao khi bưng đồ lên hết thì cô cũng quay về phòng bếp trong lúc ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi thì có một giọng nói vang lên" Chị Thi Vy sao chị không vào buổi tiệc hôm nay cũng là sinh nhật chị mà "
Cô mở mắt nhìn người đang nói một cô bé dễ thương trong chiếc đầm màu hồng công chúa đó là Trịnh Thi Hàm cô em gái được mọi người cưng như trứng hứng như hoa. Trịnh Thi Hàm đi lại kéo ghế ngồi đối diện cô, cô ta để tay lên bàn cô không suy nghĩ gì nằm lấy đôi bàn tay trắng nõn mền mại của cô ta. Đôi bàn tay thô ráp của cô chạm vào bàn tay cô tay khiến cô ta khó chịu nhăn mặt rồi vội rút ra
Cô thấy vậy liền nhìn xuống tay mình ngại ngùng giấu tay đi rồi nhìn cô ta" Chị còn việc trong bếp với lại chị không thích nơi đông người em mau vào trong đi nơi đây sẽ làm ám mùi vào váy em đó "
Trịnh Thi Hàm thì cô bằng ánh mắt không mấy vui vẻ đứng lại nhìn quay bếp rồi nhìn lại cô nói " đúng rồi người như chị chỉ thích hợp ở trong đây thôi làm gì xứng để bước ra ngoài như vậy" Cô ta ngừng một chút đi lại lấy miếng giấy trong hộp khăn giấy nói " chị bẩn như thế vào buổi tiệc cho gia đình này nhục mặt hay gì,à với lại sau này đừng đụng vào tôi đúng là dơ hết cả người "
Trịnh Thi Hàm bước được vài bước thì Từ Huệ Châu chạy vào thấy cô ta nói" Tiểu Hàm con vào đây làm gì mau vào trong tiệc đi " cô ta nhìn mẹ mình rồi nói" dạ " Hai mẹ con đi vào trong
Trịnh Thi Vy nhìn theo bóng lưng hai người họ vui vẻ hạnh phúc mà chỉ bước cúi đầu cười trừ
Sau khi kết thúc buổi tiệc mọi người được nghĩ ngơi nhưng cô thì không cô phải dọn dẹp đóng chiến tích mà họ tạo ra sau khi dọn dẹp xong cô cũng uể oải về phòng mình nói phòng vậy thôi chỉ là một phòng kho nhỏ gần phòng bếp được cô dọn dẹp lại dùng làm phong ngủ vừa vào phòng vì mệt mỏi cô tắm xong là lăn ra ngủ liền
Sáng hôm sau năm giờ cô đã phải dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, chuẩn bị đồ ăn sáng xong thì cô phải đi lau nhà, Trịnh gia rất to nên lau xong đã nửa ngày, bụng cô đói meo liền xuống bếp kiếm gì ăn nhưng lại không có gì hết đành phải nấu mì ăn đỡ.Đang ăn thì Trịnh Thi Hàm bước vô cô liền vội buông đũa xuống nhìn cô ta hỏi " hôm nay em đi học về sớm thế"
" kệ tôi làm cho tôi ly nước cam đem lên phòng cho toi"cô nhìn cô ta rồi nói" được em lên đi rồi chị đem lên sau " cô ta không nói không rằng quay người đi
Cô nhanh chân đi làm nước cam cho Thi Hàm bỏ dở bát mì chỉ mới ăn một nửa.Làm xong cô cũng nhanh chân đem lên cho cô ta, cô gõ cửa rồi mở vào cô ta khó chịu nhìn cô chầm chầm " chị làm gì mà lâu thế có ly nước cam cũng lâu nữa đúng là vô dụng " cô vừa để ly cam xuống kệ đầu giường cô ta cố tính quơ tay làm ly cam rớt xuống đất vỡ tan tành
" Chị làm cái gì vậy có bỏ ly nước cam xuống cũng không xong nữa nhà họ Trịnh nuôi chị đúng là tốn cơm mà không làm được tích sự gì cả còn đứng đó làm gì mau đi lấy vô lau đi" cô ta khó chịu nhìn cô
" chị biết rồi " cô nhanh chóng xuống dưới nhà lấy đồ lau chỗ nước cam bị đổ một lúc sau cô đi lên với một ly nước cam khác là đồ lau dọn xong xui mọi việc cô đi xuống nhà
Tháng 12, Gần đến giáng sinh rồi ngoài trời bây giờ tuyết đang rơi mọi người đều quần áo dày riêng cô chỉ có bộ quần áo không dày cũng không mỏng để mặc làm sao để giữ ấm bằng bộ quần áo ấy trong thời tiết lạnh âm độ còn có cả tuyết rơi
Hôm nay vẫn như bình thường cô vẫn lau dọn nhà cửa một cách gọn gàng chu đáo đang lau thì vô tình trúng Trịnh Bảo Thi cô ta tức giận đá ta bức tức nói " chị làm cái gì thế chị cố tình phải không cô cái đồ lau dơ bẩn như thế chị lại lau lên đôi giày mới mua của cô chị không có mắt hả "
Cô vội vàng đứng lên nói" chị xin lỗi chị không cố ý tại chị không thấy em nên đã trúng em chị xin lỗi " cô ta bực tức dậm chân nói"chị đi chỗ khác đi nhìn mặt chị là thấy khó chịu à"
Cô nghe vậy cũng im lặng quay lưng lại định xuống lầu cô ta thấy vậy khó chịu đẩy cô nhưng mình cũng vô tình ngã theo, thấy cô ta ngã xuống cô đã ôm lấy cơ thể cô ta để tránh lúc ngã xuống sợ cô ta bị thương mà quên đi mình khiến bản thân bị thương nặng,Trịnh Thi Hàm được cô bao bọc che chắn nên chỉ bị chầy xước nhẹ nhưng cô ta lại chuyện bé làm to hét toáng lên. Nghe thấy tiếng động lớn mọi người trong nhà nhanh chóng chạy ra
Thì thấy Trịnh Thi Vy năm trên vũng máu hơi thở có chút yếu còn Trịnh Thi Hàm chỉ ôm chân la toáng lên mà không có chút máu nào mọi người nhanh chóng chạy lại chỗ Trịnh Thi Hàm
"Tiểu Hàm con không sao chứ con tui sao lại té như vậy" Từ Huệ Châu ôm lấy con mình nức nở nói
" Hàm Hàm cháu không sao chứ người đâu gọi bác sĩ mau" Lão gia chủ lo lắng lớn tiếng nói " ông nội cháu không sao chỉ hơi đâu chút thôi mọi người xem chị Thi Vy đi " cô ta nghe lão gia chủ nói vậy liền lên tiếng nói " con lo con trước đi quan tâm cô ta làm gì" Từ Huệ Châu nói
" Chuyện này là sau vậy Tiểu Hàm Hàm " Trịnh Mộc ba cô ta lên tiếng hỏi
" Dạ con cũng không biết nữa ạ chỉ là lúc đó còn đang xuống lầu chị ấy đang lau cầu thang rồi vô tình trúng con chị ấy xin lỗi con, rồi con nói không sao xong cũng xuống không ngờ chị ấy đẩy con may con nắm thành cầu thang nên bị nhẹ chị ấy thì con không biết sao ạ "
Trịnh Thi Vy nhìn cô ta chỉ bị thương ngoài da mà cả nhà đang lo lắng cô nằm trên vũng máu mà chẳng ai nhìn lấy một cái trong lòng tự chế giễu bản thân còn trong chờ gì vào họ trong chờ họ lo lắng quan tâm mình à đúng là không tự lượng sức mình
Cô bất ngờ khi nghe Trịnh Thi Hàm nói vậy rõ ràng là cô ta đẩy cô nhưng cô ta lại là người bị hại nói với mọi người cô đẩy cô ta nhìn cô với cô ta ai đẩy ai biết liền vậy mà người họ Trịnh lại tin cô là người đẩy ngã cô ta mới đau chứ
Nghe con gái của mình nói vậy Trịnh Mộc tức giận đi lại chỗ Trịnh Thi Vy đá cô vài cái tức giận nói " Tại sao mày dám chứ mấy chỉ là đưa mô coi được bọn tao thương tình đưa về vậy mà mày không biết hưởng dám đẩy Tiểu Hàm Hàm đúng là kẻ vong ơn phụ nghĩa"
" Người đâu mau đưa con vô ơn này vứt ra ngoài đi nhà họ Trịnh không chứa những kẻ độc ác nhưng này " lão gia chủ chống gậy tức giận quát lớn
Nghe vậy hai người vệ sĩ nhanh chóng lôi thân đầy máu của cô đem vứt ra ngoài đường giữa trời đang tuyết rơi người cô đầy thương tích quần áo không dày bây giờ ném ra ngoài chỉ có đường chết thôi