Nguyễn Thanh nghe Cố Chiếu Tây nói xong cả người cứng đờ, cậu nhìn hai người đang đánh nhau vô cùng tàn nhẫn, đôi mắt đỏ hoe, đáy mắt mang theo lo lắng, gấp đến mức nước mắt sắp trào ra.
Nhưng cậu lại không tiếp tục giãy giụa, suy nghĩ muốn xông lên.
Bởi vì đúng như lời Cố Chiểu Tây, cậu không thể ngăn cản Kỷ Ngôn, nói không sẽ khiến Ôn Lễ ca ca lui về phía sau.
Cố Chiếu Tây thấy thiếu niên bình tĩnh lại, buông lỏng tay che miệng cậu.
Lông mi thiếu niên khẽ rung, nhắm mắt lại, dường như nội tâm và lý trí đang đánh nhau, cuối cùng cậu thỏa hiệp, đáng thương hề hề nhỏ giọng hỏi: "...... Anh muốn bao nhiêu tiền?"
Cố Chiếu Tây không nhịn được cười trước lời nói ngây ngô của thiếu niên: "Tiền? Tôi cũng không phải là em, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền."
Nguyễn Thanh cắn môi dưới: "...... Vậy anh nghĩ muốn cái gì?"
Cố Chiếu Tây ôm chặt lấy thiếu niên, tư thái cường thế đem thiếu niên giam cầm ở trong ngực.
Hắn cao hơn so thiếu niên không ít, hắn dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ nâng cằm thiếu niên lên, từ trên cao nhìn xuống, đối diện với tầm mắt của thiếu niên: "Đem chính em giao cho tôi như thế nào?"
Giọng nói Cố Chiếu Tây trầm thấp gợi cảm, tuy rằng là câu hỏi, nhưng trên thực tế không có chút thương lượng nào.
Chỉ đơn thuần thông báo cho thiếu niên mà thôi.
Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn, nghĩ đến khả năng nào đó, mang theo vài phần khiếp sợ cùng không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn Cố Chiếu Tây, lắp bắp mở miệng: "Là...... Là đi tầng ba quán bar.....làm việc sao?"
Nói là làm việc, trên thực tế những người từng đi lên tầng ba quá bar đều biết làm việc gì, dù gì tầng ba Phong Nhã đúng là nơi phong hoa tuyết nguyệt.
"Đương nhiên không phải, tôi sao có thể bằng lòng" Cố Chiếu Tây cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp dễ nghe mê người: "Tôi muốn em chỉ thuộc về tôi."
Nếu là trước đây, thiếu niên khả năng còn tưởng rằng ý tứ ngươi đàn ông là làm việc cho hắn, nhưng trải qua những việc phát sinh trong hai ngày, cậu đã dần dần biết ý tứ trong lời nói này là gì.
Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên trắng bệch, theo bản năng mím chặt đôi môi hồng nhạt, nghiêng đầu tránh đi tay của Cố Chiếu Tây, gương mặt tái nhợt hiện ra một chút yếu ớt cùng bất lực, chậm chạp không có mở miệng đáp ứng Cố Chiếu Tây.
Cố Chiếu Tây đối với sự giãy giụa của thiếu niên cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, hắn rũ mắt nhìn thiếu niên trong lòng ngực.
Thiếu niên thập phần tinh tế xinh đẹp, xinh đẹp dường như không giống người thật, khóe mắt cậu có làm cậu càng thêm diễm lệ.
Làm người nhịn không được muốn thương tiếc cậu, muốn vì cậu xây một toà lâu đài, dâng tặng mọi thứ cho cạu, không cho cậu chịu chút ủy khuất nào.
Hoặc là...... Bắt nạt cậu, đem cậu nhốt trong lâu đài, chỉ có thể để cậu nhìn mỗi hắn, làm cậu khóc thút thít, làm cậu rơi lệ, làm cậu giãy giụa dưới thân hắn.
Cố Chiếu Tây tầm mắt dừng lại ở đôi mắt của thiếu niên vài giây, liếc nhẹ hai người đang chuyên chú đánh nhau, rất tốt bụng nhắc nhở nói: "Nhanh chóng quyết định, Ôn Lễ ca ca của em sợ không thể kiên trì thêm."
Nguyễn Thanh lúc này như từ trong mộng tỉnh lại, nôn nóng nhìn về phía hai người.
Ôn Lễ dường như sớm phát hiện Kỷ Ngôn trong tay có dao, hiện tại cùng Kỷ Ngôn đánh nhau chính diện, mà luôn liên tục tránh đi công kích của Kỷ Ngôn.
Nhưng dù động tác Ôn Lễ có nhanh đi nữa, trên người cũng bị dao làm thương mấy chỗ.
Tuy nhiên chỉ bị thương ngoài da, nhìn qua cũng không có gì trở ngại, nhưng bởi vì Kỷ Ngôn có dao, Ôn Lễ rõ ràng đang gặp bất lợi.
Nguyễn Thanh nóng nảy, giây tiếp theo cậu thấy trong tay Kỷ Ngôn ánh bạc hơi loé, theo bản năng hô to: "Ôn Lễ ca ca! Cẩn thận!!!"
Giọng nói thiếu niên làm động tác Ôn Lễ dừng một chút, cũng may hắn phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng mặt tránh công kích của Kỷ Ngôn.
Tuy nhiên bởi vì hắn dừng lại một chút, trốn có chút chậm, khuôn mặt hắn nháy mắt bị Kỷ Ngôn làm xướng, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Nhưng Kỷ Ngôn không hề cho Ôn Lễ cơ hội thở dốc, ra tay tàn nhẫn vô cùng.
Nguyễn Thanh càng lo lắng, suy nghĩ muốn xông lên ngăn cản Kỷ Ngôn.
Đáng tiếc Cố Chiếu Tây không có ý tứ buông cậu ra, dường như đang chờ câu trả lời của cậu, nhưng dù cậu thoát khỏi Cố Chiểu Tây, cũng không có biện pháp ngăn cản Kỷ Ngôn.
Kỷ Ngôn tựa như một kẻ điên, cậu không dám đánh cuộc rằng hắn sẽ không giết cậu.
Nguyễn Thanh chỉ có thể đáng thương nhìn về phía Cố Chiếu Tây, trong mắt mang theo khẩn cầu, thỏa hiệp cắn răng nhỏ giọng nói: "...... Cầu xin anh, anh mau cứu Ôn Lễ ca ca."
"Có thể." Cố Chiếu Tây câu môi, đôi mắt hiện lên một tia đen tối không rõ, trên mặt lộ ra một cái nụ cười xán lạn: "Nhớ rõ trả thù lao."
Cố Chiếu Tây buông lỏng thiếu niên, không chút để ý hướng tới hai người, gia nhập đánh nhau, giúp đỡ Ôn Lễ, cùng nhau đối phó Kỷ Ngôn.
Thế cục nháy mắt liền thay đổi.
Tuy rằng Kỷ Ngôn có dao, nhưng thân thủ Cố Chiếu Tây cũng không kém, hơn nữa Ôn Lễ, trong lúc nhất thời không được tốt lắm, trực tiếp rơi xuống hạ phong.
Ba người động tác đều rất nhanh, đánh nhau rất hỗn loạn, đều không rõ động tác ba người.
Nhưng dựa theo tình huống, Kỷ Ngôn bị đè ra đánh.
Nguyễn Thanh rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này rút điện thoại ra báo nguy, báo cảnh sát xong, nôn nóng chờ đợi cảnh sát đến.
Nhưng màở góc độ mọi người không nhìn thấy, Cố Chiếu Tây liếc mắt nhìn Kỷ Ngôn, mà động tác Kỷ Ngôn cũng hơi chậm lại, vẻ mặt không rõ liếc mắt nhìn Cố Chiếu Tây, hai người mập mờ trao đổi ánh mắt.
Dường như đã đạt được sự hợp tác nào đó.
Ba người đánh rất chuyên chú, cũng không có người nhìn về phía Nguyễn Thanh.
Cũng không có chú ý tới trong góc một bóng người tiếp cận thiếu niên đang không phòng bị.
Nhưng khán giả Phòng livestream Khủng Bố đã phát hiện, điên cuồng spam trên màn hình.
【 Một đống ngốc nghếch! Đừng đánh! Đánh tiếp vợ cũng không còn!! Mau cứu vợ của tôi!!! 】
【 cầu xin các ngươi đừng đánh! Các ngươi mau quay ra nhìn Thanh Thanh! Cậu ấy đã bị bắt mắt 】
【 đừng hô, bọn họ hiện tại chỉ muốn giết cẩu bác sĩ, căn bản nhìn không thấy. 】
Toàn bộ khán giả đều spam, nhưng người đang đánh chuyên chú cũng không nhìn thấy, chỉ có Ôn Lễ hình như có cảm giác nhìn thoáng qua nơi thiếu niên đang đứng, nhưng ngay sau đó đã bị Kỷ Ngôn công kích buộc phải tránh đi, không kịp nhìn rõ tình huống của thiếu niên.
"Ưmmm......!"Thiếu niên đang chăm chú nhìn ba người, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bịt chặt miệng.
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, liều mạng giãy giụa muốn kêu cứu, nhưng sức cậu quá yếu, không thể thoát khỏi cầm, đôi mắt ửng hồng khóe mắt rưng rưng bị người kéo vào góc tối.