Bác sĩ đối với lời cảm ơn của Nguyễn Thanh chỉ ôn nhu lắc đầu, cười nói:"Tôi cũng không có làm gì, hơn nữa, những điều đó đều vì tiền."
Bác sĩ mới vừa nói xong liền ý thức được mình đã nói sai.
Bởi vì biểu cảm thiếu niên khi nghe được cần tiền liền ngưng lại.
Vì tiền......
Nguyễn Thanh khẩn trương hơi hé miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng không có nói ra lời nào.
Cậu lấy tiền từ đâu, tiền thuê nhà cậu còn không trả nổi.
Nếu cậu nhớ không lầm, cậu vừa làm kiểm tra tương đối hoàn chỉnh, phí chi trả gần 5000 tệ.
Mà bệnh viện khẳng định là sẽ không cho phép người bệnh nợ tiền thuốc men.
Nguyễn Thanh cắn môi dưới, nắm túi xách, sau đó theo bản năng nhìn về phía Giang Tứ Niên.
Động tác thiếu niên đã lấy lòng Giang Tứ Niên, biểu cảm âm trầm của hắn nháy mắt biến mất, cười khẽ nhướng mày nói: "Nếu tôi là chủ nhà của em, đương nhiên phải trách nhiệm với em."
Hai chữ " Phụ trách " do Giang Tứ Niên nói có vài phần ái muội không rõ, hắn cầm lấy tay của Nguyễn Thanh, ngón tay cái hơi hơi cọ, giọng nói thay đổi: " Tuy nhiên cũng không có đạo lý chủ nhà phải trả tiền cho khách thuê, tôi cần em làm điều gì đó để tôi vui vẻ, em nói xem có đúng không?"
Giọng nói Giang Tứ Niên mang theo vài phần ngả ngớn cùng dụ dỗ, cực kỳ giống Hoàng Hậu muốn lừa gặt công chúa Bạch Tuyết.
Hắn rõ ràng cái gì cũng chưa nói, cũng đã đem mục đích hiện rõ trên mặt, lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết* hắn muốn cái gì.
( * Tư Mã Chiêu là con thứ của Tư Mã Ý thời Tam Quốc, phụ thân của Tư Mã Viêm - hoàng đế khai quốc triều Tây Tấn. Sau khi cha và anh mất, Tư Mã Chiêu kế thừa quyền lực, trở thành quyền thần trọng yếu của Tào Nguỵ. "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết) nói một cách hình tượng dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu đã hiển lộ rõ ràng - sưu tầm)
Tựa hồ từ lúc bắt đầu hắn không che giấu mục đích của chính mình, cho dù thấy ánh mắt thiếu niên, vẫn luôn đối với thiếu niên chiếu cố đặc thù.
Bác sĩ nhìn Giang Tứ Niên nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên, biểu tình cùng phía trên trước không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt ôn nhu từ trước đến nay lại tối sầm lại khó có thể phát hiện.
Nguyễn Thanh không có thói quen cùng người khác tiếp xúc, cậu bất an rút tay mình ra, hoàn toàn không rút ra được.
Giang Tứ Niên dùng sức không lớn, nhưng không thể cự tuyệt được hắn, không làm tổn thương tới thiếu niên, lại cũng không để cậu thoát.
Nguyễn Thanh chỉ có thể từ bỏ, cậu cúi đầu, trên mặt hiện ra một chút khó xử, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng: "...... Tôi sẽ trả lại cho anh, cùng với tiền thuê nhà."
Giang Tứ Niên còn muốn nói cái gì, bác sĩ mỉm cười mở miệng: "Thời gian cũng không còn sớm, Tứ Niên cậu cùng tôi đi nộp tiền viện phí."
Giang Tứ Niên không ý kiến, hắn buông ra tay thiếu niên: "Ở văn phòng chờ tôi trở lại."
Nói xong liền cùng bác sĩ đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa.
Văn phòng chỉ còn một mình Nguyễn Thanh cậu cầm lấy cốc nước đặt trên bàn, chậm rãi uống.
Nhiệt độ nước thích hợp cho nên cậu trực tiếp uống một hơi hết sạch.
Đại khái là uống một cốc chưa hết khát, Nguyễn Thanh lại đổ hai cốc nước lạnh uống hết, lúc này mới giảm bớt tình trạng thiếu nước.
Do uống nước có chút nhiều, Nguyễn Thanh ngồi vài phút có chút mót, cậu nhìn bên trong văn phòng, không có nhà vệ sinh.
Mà Giang Tứ Niên đi cùng bác sĩ nộp tiền viện phí chưa quay lại.
Nguyễn Thanh ngồi thêm vài phút, cuối cùng không còn kiên nhẫn đứng lên, đeo khẩu tranh, mở cửa văn phòng ra.
Tòa nhà này có một số thứ nhiều hơn đối với một bệnh viện bình thường, tựa như một sự tồn tại đặc biệt, bác sĩ cùng người bệnh đều rất ít, thoạt nhì không giống bệnh viện bình thường.
Nhưng tòa nhà này cấu tạo không khác gì bệnh viện bình thường, nơi nơi đều là phòng giải phẫu và phòng mổ, nhưng tất cả các phòng đều đóng cửa.
Trên hành lang im ắng, Nguyễn Thanh do dự bước đi, cậu đóng cửa văn phòng lại.
Tòa nhà này khác với những tòa nhà khác là không có chữ gì, cũng không có bảng hướng dẫn chỉ WC hay lối ra.
Bởi vì lầu 3 lúc này cậu không nhìn thấy người khác, không thể hỏi đường, Nguyễn Thanh chỉ có dựa vào bản thân chậm rãi đi tìm.
Tòa nhà này được lối liền với các tòa nhà khác, Nguyễn Thanh đi loanh quanh lòng vòng tới bộ phận khác mới tìm được WC.
Sau khi cậu từ toilet đi ra, phát sinh mội sự kiện... cậu không tìm thấy đường trở về.
Hơn nữa cậu cũng không có số điện thoại của Giang Tứ Niên hay bác sĩ.
Nguyễn Thanh chỉ có thể dựa vào ký ức mà đi trở về.
Nhưng bệnh viện thật sự quá lớn, hơn nữa bộ phận khác giống như bình thường, người bệnh cùng bác sĩ người đi qua đông như nước chảy, những người đi qua Nguyễn Thanh đều đem ánh mắt dừng ở người cậu.
Điều này làm Nguyễn Thanh không thích ứng được, có chút bài xích.
Đi thật lâu cậu vẫn chưa thể tìm thấy đường về văn phòng, Nguyễn Thanh cuối cùng lấy hết can đảm hỏi hộ sĩ: "Xin chào, xin hỏi văn phòng bác sĩ ở đâu vậy?"
Hộ sĩ bị hỏi đang viết gì đó trên giấy, cô ấy nghe thấy có người hỏi vấn đề này liền ngẩng đầu lên, kết quả liền thấy thiếu niên mảnh khảnh đang khẩn trương nhìn cô, hộ sĩ theo bản năng ngữ khí liền chậm rãi lại: "Em muốn tìm bác sĩ nào?"
Nguyễn Thanh nghe vậy liền ngừng lại, có chút ảo não cùng uể oải.
Cậu hình như không biết tên vị bác sĩ ôn nhu đó.
Hộ sĩ nhìn thiếu niên nhíu mày liền biết cậu khả năng không biết bác sĩ gọi là gì, cô ôn nhu mở miệng: " Em nhớ rõ đặc điểm nhận dạng vị bác sĩ đó không?"
Nguyễn Thanh mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhỏ giọng mở miệng: "...... Rất tuấn tú, rất ôn nhu, cũng rất ấm áp."
Hộ sĩ ngừng lại sau đó ôn nhu cười: "Em muốn tìm hẳn là bác sĩ Ôn Lễ đi? Em đi theo bên này đến cuối, sau đó rẽ trái nhìn đến phòng cấp cứu số 3 lại rẽ phải nhìn đến phòng X quang tim mạch lại rẽ phải đến nội khoa, tiếp theo lên tầng 4 đi thẳng, rẽ phải rồi đi xuống tầng 3." (??? Bản cv cùng bản tiếng trung đều viết như vậy)
Nguyễn Thanh: "...... Được."
Hộ sĩ nói rất phức tạp, thiếu niên dường như cũng không nhớ kỹ.
Thiếu niên ngay từ đầu đi vẫn theo lời hộ sĩ, đi được một lúc thì không rõ phương hướng.
Gấp đến mức người xem phòng livestream Khủng bố điên cuồng chỉ đường cho thiếu niên, nhưng mà thiếu niên cũng không thể thấy những lời bình luận đó, vẫn mày mò tìm lung tung.
Thiếu niên tìm thật lâu, rốt cuộc mới tìm được tòa nhà lúc trước, nhưng hình như cậu đến nhầm tầng, hơn nữa thiếu niên ý thức được mình đã đi nhầm.
Bởi vì tòa nhà này không có biển báo hiệu tầng, cho nên thiếu niên đi không phải đến tầng 3, mà đã lên tầng 4.
Các phòng đều không có tên phòng, Nguyễn Thanh cũng không biết văn phòng lúc trước ở đâu, cậu chỉ có thể tìm từng phòng một.
Sớm biết vậy lúc trước cậu liền không đóng cửa, như vậy ít nhất cậu có thể nhận ra.
Lầu 4 môn trên cơ bản cửa đều khóa, lúc Nguyễn Thanh chuẩn bị từ bỏ đi xuống dưới, bỗng nhiên cửa mở ra một khe nhỏ.
Nguyễn Thanh do dự một chút, dùng sức đem cửa đẩy ra, bên trong phòng có chút âm u, đèn không bật, cũng không có cửa sổ.
Cho nên dù bây giờ là ban ngày cũng có chút ảm đạm không có ánh sáng, bên trong nhìn không rõ lắm.
Nguyễn Thanh chậm rãi đi vào.
Thích ứng được bóng tối, Nguyễn Thanh phát hiện phòng này là phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm rất đơn giản, nhìn không có gì đặc biệt, thoạt nhìn cũng không giống bệnh viện, bởi vì cậu không thấy các thiết bị y tế.
Tấm kính khổng lồ được đặt giữa phòng, trong tấm kính đó quả cầu khổng lồ đang di chuyển.
Xung quanh quả cầu bốn phía mơ hồ thấy như khí màu đen như lụa mỏng bay trên không trung, mang theo hơi thở làm người sợ hãi.
Nhưng kia đồ vật đó đều bị tấm kính chặn, không thể chui ra được.
Khi Nguyễn Thanh chuẩn bị dời đi, quả cầu lớn đó nháy mắt lột xác, tất cả khí màu đen đều rút đi, trong chớp mắt lộ ra tròng mắt đen nhánh
Giống như một đôi mắt đang mở.
Không, không phải giống như, mà nó chính là đôi mắt!
Nguyễn Thanh bị đôi mắt lớn nhìn chăm chú, da đầu tê dại, lông tơ cả người đều dựng đứng, mồ hôi lạnh liền chảy ra.
Đó là một sự sợ hãi khó có thể diễn tả.
Không cho Nguyễn Thanh thời gian phản ứng, tấm kính nháy mắt liền vỡ nát, không có tấm kính che đậy, sương đen dần tràn ra, cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm và áp lực.
Đôi mắt rất lớn, so bóng rổ còn to hơn, tròng trắng mắt chiếm hơn phân nửa đôi mắt, trung gian tròng mắt đen nhánh như mực không có lấy một tia sáng, dường như đã đem ánh sáng cắn nuốt, đứng ở trước mặt thứ đó tất cả đều nhỏ bé và bất lực.
Cậu mơ hồ thấy được một con quái vật khổng lồ trước mặt, thậm chí cậu không thể phảng khác, dù phảng khác cũng chỉ là phù du, không có chút tác dụng nào.
Sương đen ở tiếp tục tràn ra, nhanh chóng sắp chạm tới Nguyễn Thanh.
Không cần nghĩ cũng biết, một khi sương đen chạm vào sẽ có sự việc đáng sợ xảy ra.
Nguyễn Thanh cảm giác hô hấp có chút khó khăn, tất cả tế bào trong người đều kêu gào chạy mau.
Chính là cậu không thể động đậy, bị đôi mắt nhìn chằm chằm, sức lực của cậu dường như biến mất, chỉ có thể cứng đờ đứng ở tại chỗ.
Lúc này trên màn hình phòng Livestream Khủng bố trống rỗng, cũng không có sương đen, cũng không có đôi mắt khổng lồ.
Trên màn hình chỉ có thể nhìn đến thiếu niên tiến vào phòng liền ngốc ngốc đứng tại chỗ, tựa hồ đang tự hỏi vấn đề gì đó.
Không ai phát hiện trạng thái thiếu niên có gì không đúng.
"Cộp! Cộp! Cộp!" Khi sương đen chuẩn bị cắn nuốt Nguyễn Thanh, trên hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Làn sương đen liền ngừng lại, trong chớp mắt liền biến mất không thấy, toàn bộ phòng thí nghiệm khôi phục bộ dáng ban đầu, dường như tấm kính chưa từng bị vỡ, đôi mắt trong đó chưa từng mở ra.
Tựa như tất cả chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Nguyễn Thanh.
Là ảo giác, cũng rất chân thật.
Sương đen biến mất cả người Nguyễn Thanh liền mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất, nỗ lực ổn định hô hấp của bản thân.
Nếu không phải tiếng bước chân đánh gãy đôi mắt, cậu có lẽ sẽ chết ở chỗ không chừng.
Nhưng Nguyễn Thanh cũng không có quá nhiều thời giờ điều chỉnh trạng thái chính mình, bởi vì tiếng bước chân ngày càng gần.
Đã sắp tới gần cửa.
Cửa hòng thí nghiệm cũng không có đóng lại, rất nhanh liền xuất hiện ở cửa, thân ảnh cao lớn chặn cửa, làm cho cả phòng thí nghiệm ngày càng ảm đạm, đem thân hình mảnh khảnh của Nguyễn Thanh bao trùm.
Bác sĩ đứng ở cửa, tràn đầy đạm mạc rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi: "Cậu ở chỗ này làm gì?"
Bác sĩ thanh âm cùng lúc trước khác nhau rất lớn, rõ ràng ngữ khí mềm nhẹ lại vô cớ lộ ra một tia lạnh nhạt cùng nguy hiểm, làm cậu phát lạnh.