34
“Chợt có linh cảm thôi.” Giang Minh Phương nói, “Tôi nhớ bốn tháng trước sĩ quan chỉ huy Bob từng gửi cho tôi một bản báo cáo, nói là xung quanh hồ nước gần tọa độ 45, 67 có dấu vết hoạt động của người có trí tuệ, lúc ấy tôi ra lệnh cho ông ấy điều tra. Mà sĩ quan chỉ huy Bob vẫn chưa đưa báo cáo mới về chuyện này cho tôi, còn tôi bận… làm việc, hôm nay mới nhớ ra.” Làm việc là một phần, chủ nhân cơ thể này đắm chìm trong sự sung sướng thể xác, quan hệ mật thiết với ba người máy sinh hóa tình ái đẹp trai, quên mất chuyện này rồi.
Cain ôm chặt Giang Minh Phương trong lòng mình, khẽ hỏi: “Nếu thực sự có người có trí tuệ hoạt động trên tinh cầu này, cô sẽ làm thế nào?”
“Đây là xâm phạm phi pháp, tôi có quyền giết kẻ xâm phạm phi pháp.” Giang Minh Phương nói không hề do dự, “Nếu là nghiên cứu khảo sát, xin tôi thì tôi sẽ đồng ý. Nếu lén lút săn người thú nguyên thủy, chắc chắn tôi sẽ không tha.”
“Nếu là người lưu vong chính trị của những tinh cầu khác thì sao?” Cain hỏi, ánh mắt sâu thẳm như hồ sâu không thấy đáy.
“Thương nhân quá nhúng tay vào chính trị, hoặc là kiếm được đầy túi, hoặc là khuynh gia bại sản, tôi là thương nhân biết thân biết phận, không muốn nhúng tay vào việc chính trị.” Giang Minh Phương nói, “Đuổi bọn họ đi là được.” Chủ nhân cơ thể này không có lòng đồng tình, cô cũng không có lòng đồng cảm với người của thế giới này, cho nên cô sẽ không tự tìm phiền toái, che chở cho những người lưu vong chính trị.
“Nếu là một đám người máy muốn đạt được tự do thì sao?” Cain tiếp tục hỏi.
Giang Minh Phương thấy hôm nay anh hỏi nhiều, lập tức cảnh giác hỏi, “Có phải anh biết cái gì không?” Cô lạnh lùng nói, “Có phải anh lén giấu tôi cái gì không?” Cô xoay người, lúc này mới nhận ra mình bị người và hai tay anh nhốt lại.
“Minh Phương, nếu người máy không chịu nổi sự ức hiếp của con người, muốn có được sự tự do và quyền lực, em sẽ giúp đỡ hay phản đối?” Cain khẽ hỏi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô.