Editor: Bạch Nhạn công tử.
Beta: Lá Màu Xanh - Phong Vũ Tuyết Tuyết
Đối thủ lớn nhất mà quân sự của Tự Do Liên Minh muốn công phòng là đế quốc Chalie, cũng đúng là một trong hai nước lần trước đã phái cao thủ ngầm giở trò với Hạ Lẫm, thi đấu ở khu tuyển St.Bernard rừng nhiệt đới Hắc Nha.
Máy bay đáp xuống sân bay thủ đô St.Bernard, đoàn người Hạ Lẫm dưới sự dẫn dắt của lễ tân đi ra khỏi sân bay.
Các phóng viên vây quanh bảo an đứng ở ngoài lối đi, như lang như hổ mà tranh giành chụp hình. Chỉ tiếc là mấy vị nhân vật trọng yếu đều đeo kính mắt phòng ngừa chụp lén, khiến cho hình ảnh bị nứt như hình vẽ bên trên gạch men.
Khi lên xe, Hạ Lẫm liền quay đầu nói với Elsa: "Cô lên ngồi ở chiếc xe phía sau đi." Sau đó mang theo Phi Thác cùng An Nhàn ngồi lên chiếc xe đầu tiên của lễ tân.
Sắc mặt Elsa khẽ đổi, ngay sau đó nhanh chóng liền khôi phục bình tĩnh, xoay người đi tới một chiếc xe khác.
Phi Thác nhìn bóng dáng Elsa rời đi, rồi lại nhìn sang An Nhàn ngồi ở bên phải Hạ Lẫm, có chút muốn nói nhưng rồi lại thôi. Hạ Lẫm biết hắn muốn nói cái gì, đơn giản là cho rằng tại nơi như vậy không nên để một người không có chức vụ cụ thể như An Nhàn thay thế vị trí của Elsa.
"Lần này ra ngoài dùng thân phận mới tới quan sát trận đấu, không liên quan đến cái khác" Hạ Lẫm hiện tại đã không còn là thủ tịch nữa, nên hành động của hắn cũng tương đối tự do, nhiệm vụ ngoại giao cũng không rõ ràng, cho nên không cần quá mức câu nệ: "Thả lỏng chút đi, Phi Thác."
Hắn làm sao có thể thả lỏng được đây?! Nơi này là St.Bernard, là nơi duy nhất trên thế giới không chấp nhận hôn nhân đồng tính, là quốc gia căm thù đồng - tính - luyến - ái! Có Elsa bên cạnh ít nhất còn có thể che giấu một chút, nhưng thời điểm cùng An Nhàn đứng cùng một chỗ, khó tránh khỏi việc bị người ta nhìn ra gian tình.
Thoáng nhìn hai người bên cạnh bình thản ung dung, bộ dáng công thụ phối hợp, nội tâm "mẹ già" Phi Thác cực kì nóng nảy. Thực rõ ràng, người chân chính quan tâm tới chuyện này, chỉ có một mình hắn!
Lễ tân đưa đám người Hạ Lẫm tới khách sạn quốc tế lớn của thủ đô, lập tức liền có tiếp tân đón khách tới chiêu đãi, thu xếp chỗ ở cho bọn họ. Hạ Lẫm chỉnh đốn lại chỗ nghỉ ngơi, rồi liền gọi An Nhàn, Phi Thác và Elsa đi tới nhà ăn dùng cơm.
Chỗ ở nơi khách sạn chủ yếu dành cho khách quý đến từ nhiều quốc gia, thường thường sẽ gặp phải vài người có tiếng tăm, nhưng bình thường đều chỉ là gật đầu hỏi thăm, xã giao vài câu, rất ít người nào chọn thời gian dùng cơm để quấy rầy.
Phục vụ dẫn mấy người Hạ Lẫm tới vị trí bàn ăn đã đặt trước, một cái ghế dài tựa gần cửa sổ. Còn chưa đợi Hạ Lẫm ngồi xuống, thì một giọng nói lộ vẻ ngả ngớn từ phía sau đã truyền đến: "Đây không phải là ngài Hạ Lẫm sao?"
Hạ Lẫm quay đầu nhìn lại, người vừa tới mặc một thân lễ phục hoa văn, ngực cài một chiếc khăn màu tím, trên ngón tay đeo chiếc nhẫn được khảm một viên đá quý màu xanh lớn, làn da được bảo dưỡng cực tốt, thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi. Nhưng Hạ Lẫm biết, người này đã gần bốn, năm mươi tuổi, là cường giả chuẩn cấp S của đế quốc Charlie - Wieser.
"Ngài không phải là đang ở trong quốc tĩnh dưỡng à? Không nghĩ tới lại có thể gặp nhau ở khu thi đấu, thật sự là khiến cho người ta bất ngờ." Wieser bình tĩnh đứng trước Hạ Lẫm, khí thế cường đại không chút nào che dấu phóng ra.
Nếu đổi lại là trước đây, Wieser một thân chuẩn cấp S, tuyệt đối không dám kiêu ngạo mà khiêu khích Hạ Lẫm như thế, nhưng kể từ khi hắn biết được tinh thần lực của Hạ Lẫm đã bị tổn thương, thì đừng nói cấp S, cho dù là một gã cường giả cấp A cũng đã có thể khiến cho Hạ Lẫm chịu một chút đau khổ. Khí thế trên người Wieser phóng ra đều khiến cho sắc mặt của tất cả những người bên trong thay đổi, bao gồm cả Phi Thác, như gặp kẻ địch. Tuyệt đối là uy áp cường đại, làm cho bọn họ đến nói cũng không thể, chỉ có thể cứng ngắc bất động tại chỗ.
Dưới khí thế hùng hổ dọa người của đối phương, Hạ Lâm đứng bất động như núi, màu mắt thâm trầm nói: "Tác phong hành sự của quý quốc vẫn hèn hạ thô lỗ trước sau như một, đâm dao sau lưng không được, liền sửa dao thành súng?"
Sát khí trong mắt Wieser chợt lóe lên rồi biến mất, hạ giọng nói: "Hạ Lẫm, cậu cho rằng mình vẫn là thủ tịch không ai địch nổi như trước kia sao? Chấp nhận sự thật đi, cậu đã trở nên vô dụng rồi. Một kẻ phế nhân nên có bộ dạng của phế nhân, không cần ở trước mặt tôi cố làm ra vẻ, nếu không coi chừng mất mạng trước khi về nước đấy."
Khi nói chuyện, tinh thần lực lại lần nữa tăng lên, ẩn ẩn hình thành một luồng khí xoay quanh thân Hạ Lẫm. Những người khác nhịn không được liền lui ra sau một bước, sắc mặt đầy máu đỏ bừng.
Hạ Lẫm nắm chặt nắm đấm, gân xanh toàn bộ nổi lên, cố gắng khống chế tinh thần lực xao động trong cơ thể.
Wieser cảm nhận được biến hóa của Hạ Lẫm, trong mắt tràn đầy hưng phấn, từng bước ép sát.
Hai mắt Hạ Lẫm phát lạnh, đang cố gắng kiềm nén thì một thanh âm lười nhác đột ngột xen vào: "Vì sao còn chưa có đồ ăn? Tôi đói bụng rồi."
Không khí hai bên giằng co kịch liệt, không hẹn mà cùng quay lại nhìn tới chỗ phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một thanh niên tuấn dật ngồi trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau, liếc mắt nhìn về phía Hạ Lẫm: "Ngồi đi, không phải nói cá rói ở khách sạn này ăn rất ngon à? Anh muốn để tôi chờ bao lâu vậy?"
Lông mày Hạ Lẫm hơi giãn ra, kìm hãm tinh thần lực, đang muốn tiến lên lại bị Wieser giành trước một bước.
Gã nhìn chằm chằm An Nhàn từ trên cao xuống, cười lạnh nói: "Tôi cùng đại nhân của mấy cậu nói chuyện, cậu xía miệng vào làm cái gì?"
Lông mày An Nhàn khẽ nhướn: "Ông có thấy rằng mình đang quấy rầy người khác dùng cơm không? Cũng không phải chủ tịch quốc gia, chúng ta cần gì phải chịu đói bụng để chờ ông nói hết chứ?"
"Cậu dám nói chuyện như vậy với tôi hả?" Wieser không dám tin trừng mắt nhìn An Nhàn.
"Xin hỏi, tôi nói sai câu nào à?" Thái độ An Nhàn chân thành xin chỉ giáo.
Ánh mắt Wieser rét lạnh, chợt đem uy áp tập trung trên người Hạ Lẫm chuyển sang An Nhàn, định cho tên tiểu tử không biết từ nơi nào đến này một chút giáo huấn. Ai ngờ tinh thần lực dồi dào chưa kịp đánh về phía đối phương, liền nghe "đinh" một tiếng, cảm giác như đầu bị gõ một búa, khí tức liền biến mất hết.
An Nhàn cầm muỗng dựng thẳng ở giữa chén, dùng ngón tay trắng nõn điểm ở cuối cán muỗng, một tay khác chống cằm, không để ý mà nhìn chằm chằm Wieser.
"Hiện tại có thể phiền ông rời khỏi đây được không?" Thanh âm như gió mát mưa phùn, hơi lộ ra chút lạnh lẽo.
"Cậu... là ai?" Wieser thu liễm khí thế, cẩn thận hỏi. Liên Minh Tự Do từ khi nào lại xuất hiện một vị cường giả trẻ tuổi như thế?
"Đi không đổi tên ngồi không đổi họ." An Nhàn bình tĩnh nói: " Tại hạ Vân Lân."
Hạ Lẫm: "..."
Phi Thác: "..."
Elsa bị soái ngốc – ing...
Tuy rằng Wieser tỏ ra kiêu ngạo nhưng cũng không phải người dễ xúc động, thấy tình thế bất lợi, cũng không để bụng vấn đề mặt mũi, quyết đoán thu tay lại.
Gã liếc mắt thật sâu nhìn An Nhàn một cái, chuẩn bị xoay người rời đi lại nghe thấy thanh âm của An Nhàn từ phía sau truyền tới: "Đúng rồi, sau này không cần tới quầy rầy thời gian chúng tôi dùng cơm, nếu không, " coi chừng mất mạng trước khi về nước"."
An Nhàn đem nguyên những lời ban nãy trả lại cho gã.
Khóe miệng Wieser hơi kéo, tăng thêm bước chân, không quay đầu lại mà rời đi.
Trong lòng Hạ Lẫm lại cực kì ấm áp, lần đầu tiên có người che chở như thế, cảm giác thực kỳ diệu. < beta: Cảm thấy thật "vi diệu" =)) >
Wieser vừa đi, ánh mắt mọi người nhìn về phía An Nhàn đều không đồng nhất, tên nhóc kia nhìn thuần lương hiền lành vô hại như thế vậy mà lại là cao thủ thâm tàng bất lộ?
An Nhàn thấy biểu cảm vi diệu của mọi người, cười nói: " Vừa rồi chỉ là hù dọa ông ta mà thôi." Cô quơ quơ cái muỗng trên tay, ngay sau đó đem cái muỗng bỏ vào giữa chén thủy tinh chứa nước trong, dùng thanh âm chỉ có mấy người có thể nghe được mà giải thích: "Tôi đã thả ở trong nước một chút dược tề đặc biệt, có thể thông qua thanh âm chấn động, tạm thời quấy rầy tần suất tinh thần lực, làm cho đối phương có ảo giác cảm giác bị cường địch giết, khó có thể chống lại."
Tất cả mấy người đều dùng một loại ánh mắt " Cậu đang đùa với tôi có phải hay không?" mà nhìn cô. Cư nhiên lại chỉ cần dùng một loại dược tề là có thể hù dọa một người là cường giả chuẩn cấp S, người nọ chính là chuẩn cấp S, chuẩn cấp S đấy! Nếu để Wieser biết được chân tướng, không biết gã sẽ nghẹn khuất thành bộ dạng gì nữa?
"Cậu... như vậy cũng quá mạo hiểm." Khi An Nhàn cùng Wieser đối đầu, trái tim của Phi Thác như muốn ngừng đập. Với một cường giả cấp S ở ngay trước mặt, mà cô còn có thể tự nhiên trấn định như vậy, hắn quả thật rất bái phục cô.
" Không còn cách nào, nếu tôi mà không tỏ vẻ mạnh hơn một chút, thì sẽ không hù được hắn." Lúc ấy thấy Hạ Lẫm bị chèn ép, An Nhàn không chút suy nghĩ liền ra tay.
"Nếu bị ông ta phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Chọc phải một gã cường hóa người chuẩn cấp S cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gì." Phi Thác không khỏi lo lắng mà hỏi. Trải qua mấy tháng ở chung, ấn tượng của hắn với vị Minh Chủ này đã sớm thay đổi, tuy rằng không tán thành việc y cùng với Hạ gia ở bên nhau, nhưng sự trợ giúp của y đối với Hạ gia quả thực rất lớn.
An Nhàn cười nói: "Bên người tôi không phải còn có một vị cường giả cấp S sao? Hà tất gì phải sợ một gã "chuẩn" cấp S nữa chứ?"
Phi Thác hơi bất mãn nhìn về phía y, biết rõ tình trạng hiện tại của Hạ gia, lại còn nói loại lời này không phải là chọc đúng chỗ đau của hắn sao?
Hạ Lẫm lại nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không để ông ta làm tổn thương tới người của ta."
An Nhàn nhìn hắn: "Vậy vì sao vừa rồi anh lại nhẫn?"
Hạ Lẫm nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại một câu: "Không phải là tôi nhẫn, mà tôi đang tích góp giá trị cừa hận."
An Nhàn bị hắn chọc cười.
Phi Thác và Elsa ngốc manh: Hạ gia vừa rồi là đang giỡn có đúng không? Loại ngôn ngữ trò chơi như "Giá trị cừu hận" này sao có thể phát ra từ miệng của người vốn trang nghiêm như Hạ Gia được chứ?
Một đoạn nhạc đệm không thoải mái đi qua, tâm tình mấy người dù nhiều hay ít cũng vẫn bị ảnh hưởng, dùng qua loa bữa cơm, rồi từng người trở về phòng.
An Nhàn theo thường lệ trước khi ngủ giúp Hạ Lẫm điều dưỡng tinh thần lực, trợ giúp hắn nhập định tu luyện. Điều dưỡng tinh thần lực xong, An Nhàn bỗng nhiên hỏi Hạ Lẫm: "Anh lúc trước ẩn nhẫn là đúng."
Hạ Lẫm bình tĩnh nói: "Bởi vì cậu đã từng nói qua, tinh thần lực không thể tùy tiện vận dụng."
Hắn không cho phép bản thân mất khống chế, muốn trở nên cường đại hơn, tạm thời chịu chút chèn ép thì có ra sao? Một ngày nào đó, hắn sẽ trả lại gấp bội!
Trong mắt Hạ Lẫm nhanh chóng hiện lên một tia sắc bén, khi quay đầu nhìn về phía An Nhàn, tất cả gợn sóng cùng u ám đều khôi phục như ban đầu.
Mắt An Nhàn loan ý cười, đột nhiên đưa tay sờ soạng lung tung trên đầu hắn một hồi, khen: "Hạ gia thật ngoan."
Một đầu tóc rối, Hạ Gia nào đó được khen ngoan: "..."
Nhóc con, gần đây có phải là càn lú càng làm càn, cư nhiên ngay cả đầu của hắn cũng dám sờ!
An Nhàn lại nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh nhẫn nhịn lâu đâu, sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ chữa khỏi cho anh, đến lúc đó để bọn họ có thể mở mang kiến thức một chút về thực lực chân chính của anh."
Tự tin trong mắt sáng rọi, làm cho tâm hồn Hạ Lẫm vui sướng.
Thấy cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hạ Lẫm đang mài móng chân liền trừng mắt: Sờ xong liền đi, tôi còn chưa có sờ lại đâu!
Nhưng mà, An Nhàn đã bước chân nhẹ nhàng, lâng lâng đi rồi. < beta: này thì sờ đi=)) >
Hạ Lẫm nhìn cửa phòng đã đóng, hồi lâu mới thu lại tầm mắt. Khi hắn đang chuẩn bị tiếp tục luyện khí, bỗng nhiên phát hiện cái gì đeo trên cố, cúi đầu vừa thấy, thế nhưng lại là khối Sí Luyến Chi Tâm mà hắn đưa cho An Nhàn lúc trước.
Vì sao y lại muốn trả Sí Luyến Chi Tâm lại cho hắn? Chẳng lẽ không thích ư?
Hạ Lẫm cẩn thận cầm lên, phát hiện giữa Sí Luyên Chi Tâm nhiều lên một cái phù văn kì quái, từ chỗ đó lộ ra một mùi hương tinh khiết.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi gửi cho An Nhàn một tin nhắn: 【Sí Luyên Chi Tâm?】
An Nhàn: 【Tạm thời đặt ở chỗ anh, nó sẽ trợ giúp anh luyện khí, sau này nhớ phải trả lại cho tôi.】
Hạ Lẫm vuốt nhẹ đá quý trong tay, trong lòng nổi lên từng trận gợn sóng, khóe miệng không tự chủ tràn ra một mạt ý cười ngọt lịm...