Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 85: Hạnh phúc



【Anh thề anh thật sự không biết đó là một căn phòng lớn với chủ đề như vậy……】

***

Trong sân khấu kịch ở lâu đài, Bùi Dục Kỳ cuối cùng cũng gặp được những công chúa mà mình hằng ước ao.

Công chúa Bạch Tuyết, cô bé Lọ Lem, Nữ hoàng băng giá…… Thậm chí còn có hoàng tử và hoàng hậu độc ác.

Nhưng nhìn trái nhìn phải không thấy Nàng tiên cá đâu, nàng gả cho hoàng tử, cũng đã trở thành hoàng hậu, vì sao không sống trong lâu đài chứ.

Chẳng lẽ nàng tiên cá bé nhỏ không sống trong lâu đài với hoàng tử yêu dấu của mình sao?

Lo lắng có phải mình đã nhớ lầm hay không, sau khi mẹ đi vệ sinh, Bùi Dục Kỳ không kìm được mà hỏi bố.

Sau đó —— Tiết Huệ Vũ vừa ra khỏi nhà vệ sinh có thế nào cũng không ngờ tới……

“Hu hu hu hu hu…… Mẹ gạt con…… Nàng tiên cá không hề sống…… Hu hu hu nàng tiên cá đã biến thành bọt biển tan biến rồi…… Hu hu hu……”

Bùi Dục Kỳ cảm thấy bầu trời nhỏ của mình đã sụp đổ!

Bé gào khóc, khóc vô cùng thương tâm. Bé thích nhất là câu chuyện cổ tích《Nàng Tiên Cá》.

Mẹ nói rằng sau khi nàng tiên cá được hoàng tử nhận ra, hai người ngay lập tức sống hạnh phúc bên nhau, nhưng đến phút cuối hoàng tử vẫn không nhận ra nàng tiên cá…… Mẹ là một kẻ đại lừa đảo…… Hu hu hu……

Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của bé con, bé con ồn ào cáu kỉnh không muốn nắm tay mẹ nữa.

Tiết Huệ Vũ oán trách trừng mắt nhìn Bùi Ôn Du, nhấc tay thề nói: “Bố con chưa xem được kết cục…… Nàng tiên cá thật sự ở bên hoàng tử. Nếu con không tin mẹ, sau khi về nhà chúng ta cùng xem phim hoạt hình, trong hoạt hình là kết thúc như thế. “

Bùi Ôn Du không ngờ mọi chuyện phát triển theo cách này, lập tức phụ họa nói: “Quả thực là bố chưa xem hết, bố cũng chưa từng xem hoạt hình…… Sau này chúng ta về nhà cùng nhau xem hoạt hình…… Nàng tiên cá sao có thể không ở bên hoàng tử được chứ, hoàng tử thích nhất là nàng tiên cá……”

Vì dỗ bé con, Tiết Huệ Vũ không nói nhiều lập tức mua một cây kem hai màu.

Nhìn thấy món kem yêu thích nhất của mình, bé con một tay cầm bóng bay một tay cầm kem, rốt cục ngượng ngùng xoắn xít nén nước mắt.

“Thật chứ?” Cái miệng nhỏ nhắn của bé không ngừng liếm kem, lập tức buộc bóng bay trên chiếc túi nhỏ của mình, đưa tay kéo tay mẹ, nước mắt lưng tròng nói: “Mẹ…… Cũng đừng tan biến……”

“Mẹ sẽ không tan biến.” Tiết Huệ Vũ dịu dàng xoa đầu bé, lại nghe Bùi Dục Kỳ nhấn mạnh nói: “Mẹ phải ở cùng với bố……”

“Ừ, mẹ sẽ ở cùng với bố.”

Đặt tay mẹ vào bàn tay to lớn của bố, sau khi nhận được sự bảo đảm, Bùi Dục Kỳ ăn kem một cách mãn nguyện, quét sạch vẻ mặt khóc lóc ban nãy.

Quả nhiên trẻ con thật sự rất dễ dỗ, cho một cây kem là có thể vui vẻ rồi.

Tiếp đó cả một ngày, họ ngồi trên con voi nhỏ bay xoay tròn bay lượn, cầm súng nước bắn nhau trên một con tàu cướp biển, phi nước đại trên tàu hỏa dành cho trẻ em……

Bùi Dục Kỳ dường như chẳng biết mệt mỏi, chơi tất cả các hạng mục mà những đứa trẻ ba tuổi có thể chơi trong công viên giải trí với sức lực phi thường.

Đi theo sau hai chân ngắn ngủn của bé con, Tiết Huệ Vũ cũng cảm thấy như được quay trở lại cảm giác hạnh phúc khi đến công viên giải trí hồi còn bé.

Giống như thực sự được trải nghiệm sự ấm áp và hạnh phúc của một gia đình ba người.

Cứ như vậy, từ đầu này đến đầu kia của công viên giải trí, khi màn đêm buông xuống, lâu đài cổ tích xinh đẹp biến thành một bức màn khổng lồ trong màn trình diễn ánh sáng tuyệt vời, phản chiếu thế giới giấc mơ đầy màu sắc, mà nhóm người Tiết Huệ Vũ đã sớm nắm bắt đúng thời gian, đến khu vực ngắm cảnh VIP trước tiên.

“Đùng ——”

Bởi vì lệnh cấm ra ngoài, từ nhỏ đến lớn Bùi Dục Kỳ chưa từng nhìn thấy pháo hoa.

Giờ phút này, muôn vàn những chùm pháo hoa đủ màu sắc nở rực rỡ một góc trời, khiến cả bầu trời đêm sáng như ban ngày.

Bé kinh ngạc ngẩng đầu nhỏ lên, há to cái miệng nhỏ nhắn, trợn tròn đôi mắt to.

—— Pháo hoa đẹp quá……

Lúc này, có một đôi bố con chen đến đứng bên cạnh bé con.

Cậu bé ấy ngồi thật cao trên cổ bố, cầm trên tay súng bắn bong bóng bắn vào không trung, sau đó lại hi hi ha ha đùa giỡn với bố mẹ, hoàn toàn chặn hết tầm nhìn của Bùi Dục Kỳ.

Thấy ngày càng có nhiều bong bóng bay tới, Tiết Huệ Vũ nhíu nhíu mày, bèn đổi phương hướng cho Bùi Dục Kỳ.

Nhưng Bùi Ôn Du cũng đã nhận ra Bùi Dục Kỳ luôn quay đầu lại nhìn hành động của cậu bé kia……

Trẻ con nhà người khác có bố bế, bé con nhà anh cũng phải có!

Anh lập tức cúi người xuống muốn nâng bé con đáng yêu của mình lên cao, để cho con cũng có thể ngắm pháo hoa ở nơi cao nhất.

Anh cao một mét chín —— Ông bố kế bên chỉ khoảng một mét bảy lăm mà thôi.

Bùi Ôn Du thầm so sánh trong lòng, làm sao để cho bé con nhà mình cao hơn một bậc, nhưng lại bị Tiết Huệ Vũ hoảng sợ giữ chặt lại.

“Anh đừng xằng bậy, để em bế con.”

Bây giờ Tiết Huệ Vũ không giống ngày xưa nữa, đã có thể dễ dàng thoải mái bế bé con nhà mình.

Bùi Ôn Du lại vì hành động này của Tiết Huệ Vũ, có hơi mất mát hạ tay xuống.

Thân làm một người bố, ngay cả chuyện để cho con trai mình cưỡi lên cổ ngắm pháo hoa mà anh cũng không làm được…… Thật muốn nhanh nhanh được bế con mà……

Khi Bùi Ôn Du tự trách không thôi, tay anh nhẹ nhàng bị véo một cái.

“Ngây ngẩn cái gì vậy, nhanh xem pháo hoa đi……”

Dưới pháo hoa xán lạn, đôi mắt sóng sánh như nước phản chiếu toàn bộ hình bóng của anh, anh không kìm được mà nắm chặt bàn tay kia.

“Em còn đẹp hơn cả pháo hoa.”

Câu thả thính sến lụa làm cho Tiết Huệ Vũ đỏ bừng mặt, oán trách nói: “Ở trước mặt con mà nói gì đó……”

Nói thì nói vậy, nhưng lại không từ chối cái nắm tay thật chặt của Bùi Ôn Du.

Chỉ muốn xông vào trong thế giới cổ tích xinh đẹp nhất, dưới bầu trời pháo hoa rơi, bọn họ tựa vào nhau, đan những ngón tay vào nhau.

Sau khi xem pháo hoa xong, lòng bàn tay Bùi Ôn Du ướt sũng, trái tim cũng nhảy nhót đến nóng hầm hập.

Thấy con vẫn luôn quay đầu lại nhìn lén cậu bé kế bên, mới nhận ra rằng con chỉ đang nhìn khẩu súng bắn bong bóng chứ không phải hâm mộ đối phương được ngồi lên cổ bố, Bùi Ôn Du ngay lập tức mua một chiếc súng bắn bong bóng phiên bản phiên bản tinh xảo chất lừ cho con —— To gấp đôi khẩu súng bắn bong bóng của cậu bé kia, bắn ra bong bóng cũng nhiều gấp đôi đối phương!

Nhận ra tâm lý so sánh quái lạ của Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ bất lực mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Mẹ, chờ con giành được phần thưởng thì có thể đến đây chơi nữa không?” Bùi Dục Kỳ đi một bước quay đầu lại một lần, thật sự là lưu luyến không nỡ.

“Con không giành được phần thưởng cũng có thể đến đây chơi, hơn nữa chúng ta vẫn còn ngày mai nữa ~ Đêm mai mới về nhà ~”

“Tuyệt vời ——”

“Mẹ ơi…… Mẹ ơi…… Mẹ ơi……”

Bé con khi phấn khởi chính là một cái máy đọc lại từ mẹ, bé nâng khẩu súng bắn bong bóng to và đẹp trong tay lên, giống như cậu bé vừa rồi, vui vẻ phun nó ra khắp nơi.

Những chuỗi bong bóng trong suốt bay lơ lửng trong không khí, bay một đường đến tận khách sạn chủ đề nơi họ ở.

Lúc trở về khách sạn đã chín giờ tối, gần đến giờ đi ngủ của Bùi Dục Kỳ.

Bé con chơi cả ngày năng lượng đã sớm báo nguy rồi, sau khi được mẹ dẫn vào phòng, mơ màng ngã xuống ghế sô pha, bắt đầu ngủ ngon lành.

“Lần đầu Dục Kỳ đến công viên giải trí chơi, chơi thật vui vẻ. Sau này chúng ta dẫn con đi chơi nhiều hơn đi……”

Nhẹ nhàng vòng tay qua vai Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du nhìn cô với đôi mắt đen sáng ngời, hết sức nghiêm túc dịu dàng nói: “Bây giờ chân anh đã có thể đi đứng bình thường rồi, có thể cùng em và con đi đến rất nhiều nơi.”

“Được……”

Nhưng mà giây tiếp theo, nhìn thấy cách bài trí của căn phòng tình nhân hạng sang có chiếc giường, vợ chồng hai người bỗng cùng nhau im lặng.

Họ nghĩ rằng căn phòng chủ đề là kiểu chủ đề mơ mộng ngập tràn hơi thở những câu chuyện cổ tích, nhưng những gì họ nhìn thấy là một căn phòng với ánh đèn hồng mờ ảo.

Chiếc giường tròn lớn màu trắng nằm trong một chiếc lồng khổng lồ bằng vàng, đầu giường là một con ngựa gỗ màu trắng có thể xoay được……

Nằm xuống quả thực cảm thấy mình giống như một nàng công chúa Disney đang bỏ trốn……

Này, đừng phá hủy trái tim trẻ thơ của bọn trẻ như thế chứ!

Điều kỳ lạ nhất là, phòng tắm của khách sạn hoàn toàn là thủy tinh trong suốt, dù là phòng vệ sinh rửa mặt, hay là tắm vòi sen, tất cả đều là một buổi truyền hình trực tiếp cho những người khác trong phòng.

Phải biết rằng, sau khi kết hôn họ luôn ngủ phòng riêng, đây là lần đầu tiên ở trong một khách sạn…… Không ngờ lại là một căn phòng như vậy, phòng giường lớn như vậy……

May mắn thay bé con đã sớm ngủ say.

Tiết Huệ Vũ lập tức quả quyết tắt ngọn đèn hồng nhạt mập mờ kia, nhưng cho dù tắt ngọn đèn ấy đi, bầu không khí ám muội vẫn quẩn quanh trong phòng không xua đi hết.

“Huệ Vũ, em có muốn tắm trước không…… Hay là anh dẫn con đi tắm trước……?”

Bùi Ôn Du cũng bị hoàn cảnh ám muội này làm cho căng thẳng lo lắng.

Huệ Vũ có khi nào cảm thấy anh quái gở hay không nhỉ? Anh thề anh thực sự không biết đây là một căn phòng giường lớn với chủ đề như vậy……

Anh lén lút liếc nhìn vẻ mặt của Tiết Huệ Vũ một cái. Ai ngờ nhìn lén một giây sau đã bị bắt gặp, lỗ tai Bùi Ôn Du lập tức đỏ bừng, hô hấp trở nên hơi rối loạn.

“Vào thời điểm đó, chỉ có vị khách này là muốn trả phòng cho nên…… Chỉ đành đổi đến gian phòng này……” Càng nói, giọng anh càng yếu đi.

Làn da vô cùng mịn màng của Tiết Huệ Vũ đã sớm đỏ bừng, bị anh hỏi như thế, lập tức lắp bắp: “Anh…… Anh đưa con đi tắm đi…… Em sắp xếp lại một chút trước đã, lấy đồ đạc ra nữa……”

Bởi vì con trai thật sự mệt mỏi, Bùi Ôn Du ôm bé con trai đang mơ mơ màng màng tắm rửa đơn giản một chút, sau đó giao con trai mặc quần đùi bọc khăn tắm lại cho Tiết Huệ Vũ.

Khi đến lượt mình, anh lấy một chiếc khăn ẩm lớn và dán vào tấm kính để che đi…… Nhưng chiếc khăn vẫn không chịu được gánh nặng mà từ từ trôi tuột xuống dưới.

Bùi Ôn Du loay hoay hồi lâu vẫn không chặn được tấm kính khổng lồ trong suốt, thấy vợ mình đang thay quần áo ngủ cho con trai không để ý đến mình, lập tức lén la lén lút xoay lưng về hướng phòng ngủ bắt đầu cởi quần áo.

Trong ấn tượng của Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du vẫn luôn gầy cao, hai lần tai nạn xe cộ sau đó càng thêm gầy yếu tái nhợt, lộ ra một cảm giác ốm yếu. Nhưng mà giờ phút này, cơ lưng mảnh mai lộ ra trong ánh sáng mờ ảo, Tiết Huệ Vũ tò mò liếc nhìn một cái lập tức hoang mang rối loạn quay đầu đi, che lại khuôn mặt đang trở nên nóng bỏng của mình.

Đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, sao còn thẹn thùng như thế chứ…… Cũng, cũng không phải chưa từng làm qua chuyện đó, con cũng đã có rồi……

Suy nghĩ càng trôi càng xa, những ngón tay của Tiết Huệ Vũ vô thức quấn lấy tóc của bé con. Mái tóc bị vò đến rối loạn, Bùi Dục Kỳ mơ mơ màng màng trở mình một cái, bàn tay nhỏ bé không kiên nhẫn mà hất cái tay đang kéo tóc mình của mẹ ra.

“Mẹ, con muốn đi ngủ…… Đừng bứt tóc con……”

“Xin, xin lỗi……”Tiết Huệ Vũ như sực tỉnh khỏi giấc mộng, nhẹ dém góc chăn cho bé con.

“Ngủ ngon.”

Bên tai là tiếng nước tí tách, mặc dù sương mù đã bao phủ toàn bộ phòng tắm, Tiết Huệ Vũ vẫn mặt đỏ đến mang tai chạy trốn đến cửa sổ cách phòng tắm xa nhất.

Cô quyết định rồi, hôm nay không tắm rửa! Đợi lát nửa ngủ…… Để con con trai ngủ ở chính giữa!

Cứ ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ như vậy, Tiết Huệ Vũ từ từ bình tĩnh cảm xúc và lấy điện thoại di động của mình ra.

Cô mở album ảnh trên điện thoại di động, hôm nay có khoảng một trăm bức ảnh chụp ở công viên giải trí.

Có những bức ảnh tạo dáng nghiêm túc, cũng có những bức ảnh chụp trộm.

Đa số đều là chụp bé con, cũng có chụp một mình Bùi Ôn Du.

Những ngón tay thon dài trắng ngần nhẹ nhàng lướt từng bức ảnh, đến tận hôm nay, Tiết Huệ vũ mới dần hiểu được ý định ban đầu của Bùi Ôn Du khi tạo ra một album ảnh cho bé con.

Mỗi phút mỗi giây bên con, đều là một khoảnh khắc hạnh phúc đáng trân quý. Thật sự dù xem thế nào cũng thấy không đủ.

Lần sau cô nhất định phải sao chép tất cả các album ảnh của bé con trong điện thoại di động của Bùi Ôn Du.

Nghĩ như vậy, đầu ngón tay cô chạm vào bức ảnh chụp Bùi Ôn Du được bao quanh bởi một nhóm các cô cậu bé.

Trong ảnh, Bùi Ôn Du cầm trên tay hơn chục quả bóng bay hoạt hình nhiều màu sắc. anh cúi người xuống, mặt mày dịu dàng, tặng từng chiếc bóng bay cho các cô cậu bé.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào trên người anh, giống như mạ một tầng ánh sáng vàng đẹp đẽ, phản chiếu toàn bộ con người anh phát sáng rực rỡ, làm cho người ta không thể dời mắt.

Vậy nên khoảnh khắc ấy, cô lén lút cầm lấy di động chụp lại cảnh này.

Bất giác, một nụ cười rạng rỡ và dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt của Tiết Huệ Vũ.

Sau khi nhận ra rằng mình đã lén chụp rất nhiều ảnh một mình Bùi Ôn Du như vậy, cô cuộn mình trên ghế sofa, gào khóc bịt chặt khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Ngay lúc Tiết Huệ Vũ tiếp tục say mê xem ảnh chụp, hệ thống đã im lặng bấy lâu nay đột nhiên phát ra âm thanh báo động chói tai.

【Ký chủ, phát hiện Tiết Khánh Vũ gặp nguy hiểm và sẽ chết sau bảy ngày. Một khi Tiết Khánh Vũ chết sớm so với cốt truyện ban đầu, cô sẽ bị trừ 20 điểm giá trị hồi sinh, xin cô sớm biết như thế.】

【Gì cơ?! Làm sao bố tôi có thể chết?!】Tiết Huệ Vũ không hề lo lắng cho bệnh tình của bố mình, đó là bởi vì cốt truyện ban đầu không hề đề cập đến việc bố bị bệnh tăng nhãn áp, bố sống đến khi Bùi Dục Kỳ trưởng thành.

Tuy nhiên, bây giờ hệ thống lại thông báo rằng, sau bảy ngày nữa bố sẽ chết? Chính sự xuất hiện của cô đã thay đổi cốt truyện!

Cô lập tức gọi điện cho Tiết Khánh Vũ, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho bố mình sau nhiều năm như vậy, nhưng điện thoại vẫn luôn “tút tút tút “ báo máy bận.

Cô hoảng sợ không còn đường chọn lựa, chạy nhanh đến gõ cửa phòng tắm, từ ngoài cửa vội vàng hét lên: “Ôn Du, tính mạng của bố em đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng qua đó một chuyến.”

Nghe tin bố vợ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, Bùi Ôn Du lập tức mặc quần áo và vội vàng bước ra ngoài.

Cả người anh ẩm ướt, sắc mặt nghiêm túc, cũng không hỏi nguyên nhân lập tức gọi điện cho tài xế và vệ sĩ.

Sau khi đánh thức bé con đang ngủ say, cả ba người vội vã đến nhà họ Tiết.

Cùng thời gian đó, “Một nhà ba người vui chơi ở công viên giải trí” sôi sùng sục lên hotsearch.

Thiên Diêu Khóa Mặc Thành: Hôm nay, tôi đã nhìn thấy một gia đình ba người khi đưa con đến chơi ở Công viên giải trí, bố mẹ đều đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, con của họ hình như khoảng ba tuổi siêu cấp đáng yêu, có ai nhận ra cặp đôi nổi tiếng nào đang ra ngoài chơi cùng em bé của họ không…… Hay họ đang quay một chương trình tạp kỹ dành cho bố mẹ con cái? [ bát quái. jpg]

Mặc Bạch: Buổi sáng tôi cũng nhìn thấy! Ông bố này rất cao, dáng vẻ chắc một mét chín, mua hết tất cả bong bóng tay, sau đó tặng cho các cô cậu bé xung quanh, cuối cùng bé con của tôi cũng nhận được một cái ~ Rất ít sao nam trong làng giải trí cao một mét chín…… Có thể là người mới vào nghề.

Bạch Nhất Nặc: Tại sao ông bố này trông lại giống Bùi Ôn Du thế…… Bùi Ôn Du cũng cao một mét chín…… Nhưng không phải Bùi Ôn Du bị què nặng sau hai vụ tai nạn ô tô sao, nhanh như vậy đã có thể đi lại được rồi hả?”

Gia Canh ~ Tát Hoa: Chết tiệt, tôi càng nhìn càng thấy người mẹ đang nắm tay bé con…… Sườn mặt thật giống Tiết Huệ Vũ…… Tiết Huệ Vũ cũng sinh một đứa con trai, con trai cũng hơn ba tuổi rồi đúng không?

Thủy Thải Quỳ Ni: Đúng vậy đúng vậy! Sườn mặt cực giống nữ thần của tôi! Có ai có ảnh chụp chính diện không…… Nữ thần của tôi thật sự trở về rồi, tôi muốn khóc quá! Một nhà ba người phải tốt đó!

Nhưng ngay sau đó, hotsearch này đã bị vùi lấp mạnh mẽ bởi một hotsearch khác —— Tiết Khánh Vũ đang bệnh tình nguy kịch.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi tổng: Thật vất vả mới tắm rửa sạch sẽ để ngủ chung giường, tại sao có thể như vậy chứ (Bóp cổ tay tiếc nuối).

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv