【Từ khi nào? Làm sao nhận ra? Vì sao phải gạt cô?!】
***
Trước khi ý thức hôn mê, Tiết Huệ Vũ liền nghe được từng tiếng từng tiếng “Huệ Vũ” đứt gan đứt ruột…… Sau khi tỉnh lại, đại não Tiết Huệ Vũ hoàn toàn thanh tỉnh mới lờ mờ triệt để.
Bùi Ôn Du thế mà đã nhận ra cô rồi ư? Từ khi nào? Sao lại nhận ra? Vì sao phải gạt cô?!
Hay là cô bị cái chày gỗ này đánh đến chấn động não, xuất hiện…… Ảo giác?
“Bác sĩ, phẫu thuật trước đó rất thành công, đợi sau khi hết thuốc mê liền có thể tỉnh lại. Nhưng đã qua hai giờ đồng hồ kể từ khi phẫu thuật kết thúc rồi, có thể giúp kiểm tra tình trạng không?”
Trước giường bệnh, là tiếng Bùi Ôn Du sốt ruột hỏi han và một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
Tiết Huệ Vũ hỏi đi hỏi lại hệ thống, xác định trước khi mình hôn mê Bùi Ôn Du đích thật kêu mình là “Huệ Vũ”, mà hiện giờ sau khi đã giải trừ che chắn đối với Bùi Ôn Du, mới căng thẳng mở mắt ra.
Tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý vừa mở mắt liền nhìn thấy Bùi Ôn Du, nhưng lúc thật sự đối diện với râu mọc ngắn của anh, cả mặt tiều tụy, khuôn mặt so với ngày thường như hai người khác nhau, Tiết Huệ Vũ vẫn kinh sợ đến tim đập lỡ một nhịp.
“Em tỉnh rồi……!” Thấy Tiết Huệ Vũ chầm chậm mở to mắt, Bùi Ôn Du kéo bác sĩ đến trước giường bệnh vui vẻ nói, “Em nghe thấy anh nói không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Khuôn mặt đột nhiên phóng to của Bùi Ôn Du bá chiếm tầm nhìn của Tiết Huệ Vũ, cô khẽ lắc đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy Bùi Ôn Du căng thẳng đỡ cái đầu đang lay động của cô, đau lòng nói: “Đầu em bị thương, khâu ba mũi, tuy rằng vết thương không sâu, nhưng vết thương rất dễ rách ra, không thể động đậy lung tung……”
“Tôi không có không thoải mái……”
Tiết Huệ Vũ khởi động che chắn cảm giác đau đớn nên không hề cảm thấy gì, nhưng thấy Bùi Ôn Du lo lắng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô không rời mắt, cô chỉ đành ngoan ngoãn nằm trên giường, vừa tiếp nhận kiểm tra cơ bản của bác sĩ, vừa lo lắng hỏi: “Dục Kỳ không sao chứ? Hẳn là đã chịu kinh sợ rất lớn, anh cần để ý nhiều hơn đến sức khỏe tâm lý của con……”
“Sau khi Dục Kỳ tỉnh lại đã để cho Khải Hoa đưa về nhà chăm sóc, con bị kinh sợ không nhỏ, một mực khóc lóc, không chịu ăn cơm, muốn đến thăm em. Sau khi em phẫu thuật thành công, liền lập tức gọi một cuộc điện thoại cho con, nói em tỉnh lại nhìn thấy con khóc nháo sẽ càng lo lắng, con mới ngoan ngoãn ăn chút gì đó, hiện giờ khóc mệt rồi đi ngủ…… Đợi con tỉnh lại, anh kêu Khải Hoa dẫn con đến thăm em.”
Anh ngừng một chút rồi bổ sung nói: “Không chỉ là Dục Kỳ, đến lúc đó em cũng cùng đi khám bác sĩ tâm lý đi.”
Bùi Ôn Du có di chứng người sống sót nghiêm trọng, anh biết tính quan trọng của sớm điều trị và sớm can thiệp, hơn nữa trước kia Tiết Huệ Vũ mắc trầm cảm sau khi sinh, cho nên càng thêm lo lắng, sự cố lần này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của vợ con.
“Tôi thật sự không sao.” Sau khi bác sĩ rời đi, Tiết Huệ Vũ truy hỏi rằng, “Mấy vệ sĩ không sao chứ…… Những tên áo đen bịt mặt sau đó đã bắt được chưa? Cảnh sát có tra ra manh mối gì không?”
Vòng tay có chức năng báo cảnh sát, người qua đường dắt chó tuy không dám đến gần cũng đã ở xa xa báo cảnh sát, cho nên xe cảnh sát đã đuổi đến cấp tốc.
Bùi Ôn Du chỉ cảm thấy cảnh sát đến quá nhanh, nếu đến muộn một chút, anh còn có thể hung hăng đánh một trận với danh nghĩa là phòng vệ chính đáng.
“Hai vệ sĩ bị đâm ngã đều gãy xương, may mà sớm đưa đến bệnh viện, đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Ánh mắt Bùi Ôn Du lạnh lẽo đi: “Người của chúng ta nhiều nên đã bao vây đập nát xe rất nhanh, ba tên áo đen…… Hai tên bị bắt, hiện giờ cảnh sát đang thẩm vấn, chúng một mực chắc chắn là lừa bán trẻ con muốn bán được giá tốt, một kẻ nhân lúc hỗn loạn tháo chạy, hiện giờ đã phái người tìm kiếm, hẳn là có thể lọt lưới nhanh thôi.”
Tuy rằng hiện nay đích thật có kẻ buôn người trực tiếp xông tới cướp trẻ con, nhưng vừa lái xe đâm người vừa dùng gậy vừa dùng dao, hiển nhiên không sợ giết người……
Thậm chí e là đã sớm nắm được tình hình đại khái, một mực đợi bọn họ rời khỏi khu biệt thự, hành hung trên đường cái không người……
Tường thuật lại tình hình lúc đó từ đầu đến cuối cho Bùi Ôn Du nghe, Tiết Huệ Vũ ưu lo trùng trùng nói: “Bọn chúng bắt cóc đứa bé hẳn là muốn uy hiếp anh, có phải Bùi Vĩnh Ngọc phái người làm không?”
Nếu Bùi Vĩnh Ngọc không bị giam giữ hình sự, người đầu tiên Bùi Ôn Du hoài nghi chắc chắn là hắn. Nhưng hiện giờ Bùi Vĩnh Ngọc chứng cứ rõ mười đã khó có thể trở mình.
Bùi Ôn Du khẽ lắc đầu: “Chứng cứ của Bùi Vĩnh Ngọc gần như hoàn chỉnh. Dù cho có bắt con uy hiếp anh, cũng khó khiến hắn thoát khỏi tội danh, không cần làm chuyện thừa thãi, khiến chính mình lại thêm một chứng cứ phạm tội. Ngược lại, anh lại hoài nghi là ô dù phía sau lưng Bùi Vĩnh Ngọc.”
“Anh ngày càng chắc chắn, vụ tai nạn xe hơi lần thứ hai của minh không phải Bùi Vĩnh Ngọc ra tay sát hại. Mà hiện giờ trong tay anh có sổ sách bí mật, chỉ cần điều tra tiếp khẳng định có thể tra được chủ nhân phía sau của tất cả tài khoản bí mật. Hiện nay Bùi Vĩnh Ngọc đã sa lưới, bọn chúng chắc chắn hy vọng vụ án này kết thúc trên người Bùi Vĩnh Ngọc, cũng lo lắng nếu như anh không buông tha mà tiếp tục điều tra sẽ khiến chuyện của Bùi Vĩnh Ngọc dính dáng đến trên người bản thân, cho nên muốn dùng con để uy hiếp anh ngậm miệng hoặc là bóp méo chứng cứ, đẩy hết tất cả tội danh lên trên người Bùi Vĩnh Ngọc.”
“Bọn chúng dám bắt cóc con trắng trợn như thế, cũng là ỷ vào lỡ như bị tóm có thể giả ngu giả ngơ rằng mình là kẻ buôn người buôn bán trẻ con, hoặc nhận tội là do Bùi Vĩnh Ngọc sai khiến.”
Một Bùi Vĩnh Ngọc vẫn còn chưa kết án, ô dù phía sau hắn rốt cuộc rộng đến cỡ nào, trong lòng Tiết Huệ Vũ lo sợ bất an, mà trong tác phẩm gốc Boss lớn xấu xa nhất lại cứ là Bùi Dục Kỳ, tuyến chính cũng là tiểu thuyết ngôn tình phổ thông, mình cũng không có từ mấu chốt nào có thể tìm kiếm…… Hoàn toàn không lật ra được manh mối quan trọng nào……
Nhìn thấy sắc mặt âu lo của Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du lập tức giải thích nói: “Không cần lo lắng, truy xét chủ nhân của tài khoản chỉ là vấn đề thời gian. Rõ ràng có nhiều cơ hội có thể bắt cóc đứa bé, lại chọn một cách thức nghênh ngang nhất, là vì bọn chúng rất gấp. Chúng ta ở lì trong nhà cả một tuần, đối với bọn chúng mà nói không còn cách nào khác, lần này nhìn thấy hai người ra ngoài mới gấp gáp cướp con đi. Mà bọn chúng càng gấp, liền nói rõ phương hướng điều tra của chúng ta càng đúng. Chúng ta cần phải tin vào cảnh sát nhân dân, nhất định sẽ khiến toàn bộ bọn chúng chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“Cũng đều tại tôi, rõ ràng biết bây giờ tình thế không bình yên, còn muốn dẫn con đi công viên…… Nếu không ra ngoài, cũng sẽ không xảy ra chuyện này……”
Tiết Huệ Vũ vô cùng hổ thẹn tự trách, may mà bé con chỉ hít vào thuốc mê, nếu bị bắt cóc hoặc là bị thương, cô thật sự đau lòng tự trách muốn chết…… Người làm cha mẹ, quả thật không thể nhìn nổi đứa bé chịu tổn thương dù chỉ một chút.
“Em không làm gì sai, con ở nhà quả thật bức bối muốn hỏng người, cũng rất lâu không chơi cùng mấy bạn nhỏ, hơn nữa là ở gần nhà…… Anh cũng không ngờ……”
Bởi vì làm phẫu thuật có tiêm thuốc mê, Tiết Huệ Vũ mới nói mấy câu, đầu đã bắt đầu có chút choáng váng.
“Huệ Vũ!” Thấy cô che lấy băng gạc trên đầu, cau mày từ từ ngồi lên, Bùi Ôn Du mới nói đến một nửa lập tức bật thốt ra khỏi miệng, lo lắng đỡ lấy cô: “Là đau đầu sao?”
Tiết Huệ Vũ muốn lắc đầu, liền thấy khuôn mặt trắng bệch của Bùi Ôn Du đang quan tâm nhìn mình, cô không dám lắc đầu thêm nữa, nhỏ giọng đáp: “Nằm không thoải mái muốn ngồi lên……”
“Vậy đừng động đậy lung tung…… Anh nâng giường cao lên giúp em……”
Bùi Ôn Du vươn tay điều chỉnh độ cao của giường bệnh cho Tiết Huệ Vũ, liền nghe Tiết Huệ Vũ nhỏ giọng hỏi: “Anh…… Vừa rồi gọi tôi……”
Sau khi Tiết Huệ Vũ bị thương mà buộc miệng thốt ra “Huệ Vũ”, Bùi Ôn Du đã không cần ngụy trang thêm nữa, cũng không muốn ngụy trang. Anh ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn về phía Tiết Huệ Vũ, nói từng câu từng chữ: “Huệ Vũ……”
“Xin lỗi, anh đã che giấu chuyện mình biết sự thật.”
Lần này, tên của bản thân vô cùng rõ ràng, vô cùng chuẩn xác rơi vào trong lỗ tai của Tiết Huệ Vũ, tim cô đập lỡ một nhịp, dừng một chút, có chút phức tạp hỏi: “Hiện tại tôi hoàn toàn không giống với trước kia, anh từ khi nào…… Làm sao nhận ra tôi……”
“Lúc anh vừa khôi phục thị lực. Bởi vì quá nhiều điểm giống nhau đến khó bề tưởng tượng nổi, cho nên ngay từ đầu anh chỉ hoài nghi là em cố ý bắt chước Huệ Vũ tiếp cận mình, lại có chút hy vọng có phải em đã cứu Huệ Vũ mới có thể hiểu rõ cô ấy như vậy hay không. Nhưng theo thời gian dần trôi, ngày càng nhiều ảo giác, khiến anh cảm thấy em đã trở về…… Anh sợ hãi mình ngã bệnh mới có thể nghĩ ngợi lung tung như vậy, lại bức thiết hy vọng là em đã thật sự trở về, cho nên vì để có được kết quả, anh dùng máu của em cùng móng tay Bùi Dục Kỳ làm giám định ADN…… Sau khi lấy được báo cáo thì chắc chắn là bản thân em.”
“Nếu đã sớm biết, vì sao không nhận tôi……?”
Tiết Huệ Vũ vẫn luôn cho rằng Bùi Ôn Du không nhận ra mình
Hóa ra tiến hành kiểm tra sức khỏe sau một tháng và đột nhiên cắt móng tay cho bé con là vì làm giám định người thân, mà ngày đó đột nhiên giá trị hồi sinh tăng mạnh cũng không phải bởi vì công ty, mà là bởi vì Bùi Ôn Du đã nhận ra mình.
“Nếu anh sớm nói cho tôi biết……” Tiết Huệ Vũ buồn bực cực kỳ, cô xoắn xuýt nửa ngày rằng mình lừa gạt Bùi Ôn Du có phải khiến anh không vui không, cảm thấy mình bị kỹ thuật diễn xuất của Bùi Ôn Du lừa xoay mòng mòng, còn tưởng rằng anh đột nhiên đối với mình dịu dàng như vậy là vì thích…… Thẩm Tuyết……
Thật sự là một hiểu lầm rất lớn……
Bùi Ôn Du không ngờ Tiết Huệ Vũ không phản cảm chuyện mình vạch trần thân phận của cô ấy, thậm chí còn có chút ý oán trách, anh lập tức đường hoàng, thấy mày Tiết Huệ Vũ cau lại, nhỏ giọng giải thích: “Anh không biết bởi vì nguyên nhân gì mà ba năm sau em thay hình đổi dạng mai danh ẩn tích trở về, cảm thấy nếu em đã phẫu thuật thẩm mỹ, cố ý giấu diếm, nhất định là không muốn để anh biết, không muốn trở lại cuộc sống trước kia. Người kiêu ngạo giống như em vậy, phẫu thuật thành bộ dáng bình thường như thế, nhất định là trong lòng khó xử, mới làm ra loại quyết định như vậy……”
“Anh sợ chọc thủng thân phận của em, sẽ đẩy em ra một lần nữa, cũng lo lắng em sẽ vì anh mà lần nữa bị thương……”
Hai tay anh đan xen đến đốt ngón tay trắng bệch, rốt cuộc đã nói ra lời trong lòng mình.
“Liền nghĩ chỉ cần em bằng lòng, sống chung cùng nhau như bây giờ, cũng rất tốt…… Chúng ta có thể lần nữa lấy thân phận mới quen biết nhau lại…… Cho nên, nếu em không hi vọng người khác biết thân phận của mình, anh sẽ giúp em cùng nhau giấu đi, em muốn múa ba lê lần nữa, anh cũng sẽ giúp em mau chóng trở lại vị trí người dẫn đầu vốn có, bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ giúp em cùng nhau hoàn thành.”
Bùi Ôn Du vội vàng cam đoan như vậy, nhưng khi nhìn thấy Tiết Huệ Vũ quấn băng gạc quanh đầu, thì tự trách cúi thấp đầu xuống: “Nhưng thật xin lỗi, hôm nay lại hại em bị thương……”
Khổ cực luyện tập ba lê muốn trở lại đỉnh cao như vậy nhưng hôm nay lại bị thương lần nữa, hơn nữa còn là vết thương nghiêm trọng như thế…… Khẳng định sẽ tạo thành cú sốc rất lớn đối với Huệ Vũ.
Mỗi lần đều là vì anh, làm hại sự nghiệp Huệ Vũ trì trệ không tiến triển……
Trong lòng Bùi Ôn Du bọc lấy dày đặc đau đớn, sợ Tiết Huệ Vũ vì thế mà lại lần nữa chán ghét anh, cảm thấy anh là hòn đá ngáng chân trên con đường của cuộc đời mình.
“Là anh sơ sẩy, không ngờ bọn chúng lại bỉ ổi đến bắt cóc con…… Anh nhất định sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra lần nữa!”
Anh khẩn nài cam đoan: “Huệ Vũ, đừng rời khỏi chúng ta, ở lại được không?”
Không ngờ Bùi Ôn Du hoàn toàn hiểu lầm thành một loại ý khác, cho rằng trong ba năm này cô đã xảy ra chuyện đau buồn gì đó, cho rằng cô sẽ rời đi cho nên không dám tùy tiện nhận ra cô, tâm trạng Tiết Huệ Vũ phức tạp, thật lâu sau chỉ nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ “Ngốc xít”……
“Tôi không hề phẫu thuật thẩm mỹ.” Tiết Huệ Vũ không biết mình nên tìm từ giải thích như thế nào tất cả mọi thứ xảy ra trên người mình.
Bùi Ôn Du không giống với bé con, không thể bị lừa gạt bởi câu chuyện nàng tiên cá của cô.
“Vậy mặt của em……” Trong lòng Bùi Ôn Du chấn kinh, cho rằng vì tai nạn xe ba năm trước Tiết Huệ Vũ bị thương quá nặng mới không thể không thay hình đổi dạng, lại nghe cô nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt phức tạp nói: “Nói ra anh có thể không tin, đối với anh mà nói đã qua ba năm rưỡi, nhưng với tôi thật ra mà nói chỉ là một phút chốc mở mắt. Sau khi tôi bị tai nạn xe mất đi ý thức, khi tỉnh lại cũng đã là tháng sáu năm nay……”
“Là hôn mê đến bây giờ sao…… Nhưng mà……” Nhớ đến báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiết Huệ Vũ, điểm mâu thuẫn đầy tràn lại khiến cho Bùi Ôn Du cảm thấy lời của Tiết Huệ Vũ cũng không phải ý này.
Thấy hệ thống không nhảy ra cảnh cáo mình, Tiết Huệ Vũ thăm dò vén quần áo mình lên, mở ra miệng vết thương đang băng lại ra: “Anh xem, miệng vết thương vừa mới phẫu thuật đã kết vảy khép lại rồi. Bởi vì tôi biết mình sẽ không chết, cho nên mới đánh cược tính mạng bảo vệ Dục Kỳ như thế. Cũng giống vậy, tôi mới dám nhảy vào sông cứu anh, ngày đó lúc hung thủ muốn hạ độc giết anh, mới có thể liều mạng ngăn cản hắn lại như thế.”
Lúc Tiết Huệ Vũ nói đến đây, hệ thống xoắn xuýt cực kỳ.
Ký chủ chấp hành nhiệm vụ hồi sinh là không được tiết lộ thân phận vốn có của chính mình, nhưng trước mắt không có xử phạt từ mẫn cảm, hơn nữa Bùi Ôn Du đã nhận ra Tiết Huệ Vũ, cho nên hệ thống càng nghĩ càng cảm thấy ký chủ không có phạm quy.
Hệ thống quyết định mắt nhắm mắt mở, không báo cáo chuyện này lên cho hệ thống chủ, ngược lại chủ động lo lắng nói: 【Ký chủ, Bùi Ôn Du đã nhận ra cô rồi, cô nói với anh ta những thứ liên quan đến nhiệm vụ hẳn là không sao, bây giờ thời gian của cô gấp gáp như vậy, cũng cần anh ta giúp cô một chút.】
Thân làm hệ thống, nó thật sự nhọc nát lòng vì nhiệm vụ của ký chủ.
Sau khi Tiết Huệ Vũ cảm ơn cũng không hề đi vòng vèo, trực tiếp ngay thẳng nói: “Ôn Du, tôi không chết là bởi vì vào ba năm trước tôi đã qua đời rồi, cho nên tôi bị thương sẽ khép lại rất nhanh, cũng sẽ không chết lần thứ hai.”
Bùi Ôn Du cảm giác đại não mình như đã đứng hình.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Ôn Du: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?