Sợ rằng dáng vẻ lạnh lẽo của mình sẽ dọa đến bé con, sau khi Bùi Ôn Du luyện tập thả lỏng cơ mặt mỉm cười mấy lần, mới chậm rãi xuống xe.
Hiện tại anh rất nhớ Dục Kỳ……
Vừa rồi, thật ra có chuyện anh đã nói dối. anh còn có Dục Kỳ, anh không thể lại mất đi Dục Kỳ.
Làm một người bố, anh đã thất trách một cách nghiêm trọng. Giờ đây, anh phải gánh vác trách nhiệm của mình, yêu thương bảo bọc và đồng hành cùng đứa con duy nhất của mình nhiều hơn, cho con một mái ấm hạnh phúc yên ổn.
Nghĩ vậy, dưới sự giúp đỡ của Chu Khải Hoa Bùi Ôn Du chống nạng đi lên tầng hai, nhưng không thấy Bùi Dục Kỳ trong phòng của bé cưng.
Không có ở nhà…… Là đi ra ngoài chơi rồi sao?
Mù một thời gian dài, khiến Bùi Ôn Du đã lâu rồi không bước vào phòng của bé con.
Mặc dù đã sớm nhìn qua camera giám sát thấy phòng của bé con đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng ngày hôm qua cũng đã qua đây một lần, nhưng tâm trạng của ngày hôm qua hoàn toàn khác với hôm nay, khi lại lần nữa đích thân tới đây, trái tim vẫn hoà tan bởi cách bài trí tràn ngập ấm áp và ngây thơ.
Anh nhìn quanh một vòng sau đó đi về phía bàn học.
Vở vẽ nguệch ngoạc và vở luyện chữ xếp gọn chồng gàng trên bàn học, nghĩ đến món quà con tặng vào ngày của bố, Bùi Ôn Du đoán phải chăng bé con cũng thích vẽ tranh, liền tiện tay cầm lấy một cuốn vẽ nguệch ngoạc lên lật ra xem.
Từ những ký hiệu quỷ dị u ám ban đầu, bức tranh vẽ loạn xạ không hề có kết cấu, biến thành những nét vẽ nguệch ngoạc đầy màu sắc sặc sỡ.
Càng sử dụng nhiều màu sắc, chúng càng trở nên đẹp hơn, mặc dù bức tranh rất trừu tượng, nhưng phảng phất có cảm giác màu sắc của thiên nhiên.
Bùi Ôn Du tràn ngập tình thương của cha tự thêm bộ lọc cho bức tranh của bé con nhà mình, không khỏi tự hào nghĩ, bé con nhà mình nhỏ như vậy đã thích vẽ tranh, nhất định là có thiên phú đặc biệt! Kế thừa ưu điểm của anh!
Muốn thân thiết cận kề con, muốn biết thế giới nội tâm của con, thậm chí nhớ lại tâm tình của mình khi còn nhỏ thích vẽ như thế nào, sau khi Bùi Ôn Du lật xem hết từng trang vẽ nguệch ngoạc của Bùi Dục Kỳ, lại mở vở luyện chữ của bé ra.
Từ những chữ ban đầu xiêu xiêu vẹo vẹo như con giun, đến từng nét từng vạch gọn gàng tinh tế, Bùi Ôn Du không khỏi dào dạt đắc ý nghĩ rằng, bé con nhà anh nhỏ như vậy mà đã biết thật nhiều chữ, biết viết nhiều chữ như vậy, nhất định là thần đồng tuyệt thế!
Nhưng khi cứ lật rồi lật, có vài nét chữ quen thuộc rơi vào mắt Bùi Ôn Du, khiến cả người anh đóng băng tại chỗ.
【Chúc bố:
Ngày của bố vui vẻ, mạnh (jian) khỏe (kang) bình an!
Bùi Dục Kỳ】
Trước đây anh suy đoán, chữ viết của Bùi Dục Kỳ chắc là bắt chước theo từng chữ từng chữ của Thẩm Tuyết, thế nên đương nhiên sẽ mô phỏng lại nét chữ của Thẩm Tuyết.
Khi đó còn cảm thấy mình bị ma ám, nhìn thấy chữ của con mà cũng có thể liên tưởng đến Huệ Vũ……
Nhưng hiện tại, từng nét từng gạch, thay vì nói người khác bắt chước chữ của Huệ Vũ, chi bằng nói giống hệt như…… Chữ mà Tiết Huệ Vũ tự viết!
Tim Bùi Ôn Du hẫng một nhịp, anh nhìn đi nhìn lại không dám tin.
Một lần giống nhau là tình cờ, hai lần giống nhau, cũng có thể giải thích là vì tình cờ thôi, nhưng cứ hết lần này đến lần khác, ngoại trừ bản thân ra, chỉ có thể là dồn hết tâm trí để bắt chước.
Bùi Ôn Du không hiểu được ý nghĩa của việc cố tình bắt chước, lập tức gọi điện thoại kêu Chu Khải Hoa nhanh chóng quay lại.
"Sao vậy Bùi tổng?"
"Là chữ của Huệ Vũ……"
Bùi Ôn Du nhanh chóng tìm tài liệu đã được Tiết Huệ Vũ ký trước đó, cùng đưa qua: "Tìm người thẩm định chữ viết tay, cho tôi biết ngay khi có kết quả."
"Hả? Bùi tổng…… Cái này…… Không cần thiết đâu……" Chu Khải Hoa vội vội vàng vàng quay trở lại cũng mơ màng, hắn nghe giọng điệu Bùi tổng cấp bách như vậy, còn tưởng rằng Bùi tổng xảy ra chuyện gì lớn.
"Vì sao không cần thiết! Chữ của cô ấy giống chữ của Huệ Vũ y như đúc!"
"Chữ của Tiết tổng chính là thể chữ minh tinh, người khác bắt chước cũng là chuyện bình thường."
"Hơn nữa, nếu thật sự là Tiết tổng, vì sao Tiết tổng phải dùng thân phận người khác để trở về chứ……"
Tim Bùi Ôn Du như nghẹn lại. Chu Khải Hoa nói không sai, nhưng…… Bùi Ôn Du cảm thấy mình như phát điên rồi. Nếu anh không thẩm định chữ viết tay này, anh có thể sẽ sinh ra ảo giác hết lần này đến lần khác.
Chu Khải Hoa cũng nhìn ra điểm này, nói: "Bùi tổng, bây giờ tôi đi tìm người thẩm định, hy vọng sau này anh có thể tin tưởng kết quả, không cần suy nghĩ lung tung nữa."
Bởi vì Bùi Ôn Du miên man suy nghĩ, Chu Khải Hoa vội vàng gọi bác sĩ Cố đến đây một chuyến, mà lần trước Bùi Ôn Du đồng ý tư vấn tâm lý, nên lần này bác sĩ Cố đến, là muốn giải quyết nút thắt này trong lòng Bùi tổng.
Sau đó ông phát hiện, suy nghĩ miên man của Bùi tổng so với trong tưởng tượng của ông còn nghiêm trọng hơn……
"Bác sĩ Cố, ông có tin…… Huệ Vũ sẽ phẫu thuật thẩm mỹ thành người khác rồi quay lại không?"
Bác sĩ Cố thuận theo lên tiếng nói: "Vì sao cô ấy phải phẫu thuật thẩm mỹ?"
"Tai nạn xe hơi cách đây ba năm có thể đã gây tổn thương nặng nề…… Cho nên không thể không biến thành dáng vẻ khác…… Lại vì lòng kiêu hãnh của bản thân, cho nên không muốn nói ra khỏi miệng…… "
Bùi Ôn Du đan hai tay đỡ lên trán nói: "Nếu không phải là cô ấy, tôi thực sự không thể hình dung ra được…… Làm sao có người lại giống Huệ Vũ đến vậy……"
"Bùi tổng, anh cảm thấy với tính cách của Tiết tổng, sẽ phẫu thuật thành người bình thường rồi quay trở về sao? Năm đó nếu thật sự bị thương rất nặng, bất luận là liên hệ với anh, hay là liên lạc với bố của Tiết tổng, đều có thể nhận được điều trị tốt nhất, cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ, chắc chắn sẽ phẫu thuật càng đẹp hơn. Tiết tổng nghĩ đến sự nghiệp của cô ấy nhiều nhất, nếu cô ấy trở về như vậy, làm sao chỉ có thể là trở về chăm sóc con chứ."
"Đúng…… Anh nói đúng…… Tôi cảm thấy mình phát điên rồi……"
Bác sĩ Cố thở dài nói: "Có thể là ảo giác do uống thuốc, trước tiên ngừng uống thuốc đi."
Bác sĩ Cố vừa dứt lời, di động của Bùi Ôn Du đột ngột vang lên, Bùi Ôn Du đang gục đầu tiện tay bắt máy, chợt nghe âm thanh lắp bắp của Chu Khải Hoa trong điện thoại truyền ra.
"Bùi, Bùi tổng…… Kết quả thẩm định chữ viết…… Cùng với Tiết tổng……"
Bùi Ôn Du thở dài nói: "Tôi biết rồi, là tôi đã nghĩ nhiều…… Làm sao có thể là Huệ Vũ……"
"Là Tiết tổng!" Chu Khải Hoa kích động cắt ngang lời Bùi Ôn Du còn chưa nói xong, "Kết quả giám định cho thấy cả hai được viết bởi cùng một người!"
"Lạch cạch……" Điện thoại tuột khỏi tay anh, nặng nề rơi trên mặt đất, Bùi Ôn Du nhìn bác sĩ Cố, sững sờ nói: "Có thể tôi thực sự sắp phát điên rồi……"
Lý trí dần dần trở lại, Bùi Ôn Du nói với Chu Khải Hoa: "Độ chính xác của giám định chữ viết tay bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố khách quan, đề phòng lỡ như, hãy đến cơ quan khác để giám định lại. Còn nữa, vì sao trước đây điều tra thân thế lại không tra được vấn đề gì, điều tra thân thế của cô ấy thêm lần nữa đi. Quan trọng nhất và chính xác nhất là giám định DNA…… Là một người mất tích, DNA của Huệ Vũ đã được lưu vào kho lưu trữ những người mất tích."
"Đợi đã Bùi tổng……" Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sợ Bùi tổng hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, Chu Khải Hoa lập tức ngắt lời nói, "Thẩm Tuyết trước đây đã kiểm tra tổng quát ở bệnh viện, cô ấy đang trong thời kỳ hậu sản…… Không thể nào là Tiết tổng được……"
Bùi Ôn Du hít sâu một hơi, kiên định nói: "Tôi chỉ tin tưởng kết quả giám định DNA."
"Nhưng Bùi tổng, việc xác định DNA cần từ ba đến năm sợi tóc có nang tóc, làm thế nào để lấy được sợi tóc đó là một vấn đề…… Tóc rụng tự nhiên có thể không trích xuất đủ DNA……"
Cúp điện thoại, Bùi Ôn Du trong lòng càng nghĩ càng vội vàng, ngẩng đầu lên đối mặt với vẻ mặt cũng đang kinh ngạc của bác sĩ Cố nói: "Bác sĩ Cố, có chuyện tôi cần ông giúp, tất cả các báo cáo kiểm tra mà Thẩm Tuyết đã làm ở bệnh viện của ông một tháng trước, phiền ông hãy chuyển tất cả đến đây."
"Chuyện này…… liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân." Bác sĩ Cố lắc đầu từ chối, nhưng Bùi Ôn Du kiên quyết nói: "Bác sĩ Cố, điều này rất quan trọng với tôi. Nét chữ có thể làm giả, nhưng cơ thể không nói dối. Hướng mười giờ trên ngực phải của Huệ Vũ có một cục u nhũ tuyến khoảng 5mm……"
Một người dù ít hay nhiều sẽ gặp một số bệnh vặt, chẳng hạn như các cục u nhũ tuyến, chẳng hạn như u xơ tử cung, chẳng hạn như u tuyến giáp…… Những loại bệnh giống như khối u này, đa số đều vì bực bội mà tạo thành. Tiết Huệ Vũ cũng không ngoại lệ, chứng trầm cảm sau sinh quá dài khiến cô có một khối u nhũ tuyến.
"Chỉ cần so sánh báo cáo của cô ấy với báo cáo của Huệ Vũ một chút. Hoặc là, tôi đưa báo cáo của Huệ Vũ cho ông, ông giúp tôi xem một chút…… Cầu xin ông……"
Đó là lần thứ ba bác sĩ Cố nhìn thấy vẻ mặt tha thiết như vậy của Bùi Ôn Du.
Lần đầu tiên là vào đêm Tiết Huệ Vũ sinh con.
Tiết Huệ Vũ không muốn để lại những vết sẹo khó coi trên cơ thể, nên quyết tâm sinh con theo phương pháp tự nhiên. Tuy nhiên, vì thể trạng gầy gò của Tiết Huệ Vũ so với những sản phụ khác, nên phần đầu của đứa trẻ bị kẹt và chậm chạp không lọt ra ngoài trong quá trình sinh tự nhiên.
Bùi Ôn Du lo lắng Tiết Huệ Vũ khó sinh nên đã tha thiết khẩn cầu như vậy.
Lần thứ hai là khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn ô tô và biết rằng Tiết Huệ Vũ đã rơi xuống sông mất tích.
Anh tha thiết cầu xin cảnh sát đừng từ bỏ việc tìm kiếm Tiết Huệ Vũ.
Lần này cũng là vì Tiết Huệ Vũ.
Bác sĩ Cố thở dài một hơi, ngay lập tức gọi cho trợ lý để kiểm tra kết quả chụp CT của Thẩm Tuyết, cô ấy quả thực có một cục u nhũ tuyến 5mm ở cùng một vị trí trên ngực phải.
"Điều này cũng không chứng minh được gì……" Bác sĩ Cố lẩm bẩm nói, "U nhũ tuyến rất thường thấy ở phụ nữ……"
Bùi Ôn Du càng kiên định nói: "Nhưng hiện tại, cũng có đủ lý do để tiến hành giám định DNA rồi."
Áp chế lại trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, Bùi Ôn Du dừng một chút, hỏi: "Bác sĩ Cố, giám định DNA không chỉ đơn thuần là nhận dạng tóc? Có phải cả da và máu đều có thể xét nghiệm DNA được đúng không?"
Bác sĩ Cố khẽ gật đầu.
Khi Tiết Huệ Vũ mang theo bé con từ khu vui chơi trở về nhà, được Chu Khải Hoa cho biết, tài liệu do cô cung cấp còn thiếu giấy chứng nhận sức khỏe.
Gia sư cho trẻ em phải xin giấy chứng nhận sức khỏe, chủ yếu kiểm tra xem có bệnh tật truyền nhiễm gì hay không, cũng cần xét nghiệm máu v.v. Bình thường chỉ cần thân thể khỏe mạnh, không có bệnh truyền nhiễm, sẽ đủ tư cách. Và chỉ những người đã thông qua kiểm tra sức khỏe mới có thể làm công việc giáo dục trẻ em.
Chu Khải Hoa nói, để có được giấy chứng nhận sức khỏe càng sớm càng tốt, họ đã nhờ bác sĩ Cố đi cửa sau cho thuận tiện, cô chỉ cần đến nơi đã chỉ định để kiểm tra là được.
【Tôi dạy trẻ em một tháng mới nghĩ đến chuyện yêu cầu tôi cung cấp giấy chứng nhận sức khỏe……】Khi đi đến bệnh viện, Tiết Huệ Vũ không phát hiện chút bất thường nào yên lặng càm ràm với hệ thống,【Nếu thật sự gặp đúng người mắc bệnh truyền nhiễm thì phải làm sao chứ…… Sức khỏe của bé con là ưu tiên hàng đầu mà……!】
Nhìn trận thế hết tăng lại giảm của giá trị hồi sinh, sợ ký chủ không chú ý đến, hệ thống đặc biệt nhắc nhở rằng:【Ký chủ, giá trị hồi sinh vừa mới tăng 7 điểm……】
【Không ngờ cầm quyền tập đoàn Bùi Thị lại làm cho Bùi Ôn Du vui vẻ như vậy……】 Tiết Huệ Vũ bĩu môi nói,【Cởi bỏ khúc mắc với bé con cũng chỉ tăng 10 điểm! Cậu còn nói điểm của mọi người đều có giới hạn, tôi thấy cộng của Bùi Ôn Du lại còn tăng lên gấp hai……】
Hệ thống: Quên đi…… Mệt mỏi……
Khi Thẩm Tuyết đang rút máu, Bùi Ôn Du không đành lòng nhổ tóc và rút máu của con bèn lừa Bùi Dục Kỳ cắt móng tay. May mắn thay, Bùi Dục Kỳ gần đây đã bỏ được thói quen xấu cắn móng tay, nếu không móng tay gồ ghề chẳng còn gì để cắt……
Sau khi cắt tỉa cẩn thận móng tay của con, Bùi Ôn Du đã yêu cầu Chu Khải Hoa cùng gửi máu và móng tay đưa đến nơi giám định quan hệ người thân.
Họ không trực tiếp giao nó cho viên cảnh sát theo dõi vụ án mất tích của Tiết Huệ Vũ vào lúc ấy, vì sợ vô tình làm rò rỉ tin tức……
"Bùi tổng, kết quả kiểm tra sẽ nhanh chóng có trong sáu giờ nữa."
Đêm đó, Bùi Ôn Du mất ngủ trầm trọng.
Mà bé con thì lặng lẽ kề tai nói nhỏ với mẹ: "Bố sợ con cắn móng tay…… Nên đã cắt hết móng tay của con rồi…… Lần đầu tiên bố cắt móng tay cho con! Cắt thật là đều đặn!"
Bé lặng lẽ vươn đôi tay nhỏ bé về phía mẹ, khoe khoang móng tay mềm mại đã bị cắt đến ngắn ngủn bóng loáng của mình.
Hóa ra thừa dịp mình không có nhà, rồi lén lút khăng khít với bé con! Hừ! Làm sao cắt móng tay đẹp qua mình được!
Tiết Huệ Vũ khẽ nghiêng đầu hỏi: "Nếu bố đã giúp con cắt móng tay, sao lại không cắt móng chân cho con luôn? Cắt móng chân mới khó! Ngay cả móng chân cũng không giúp con cắt! Tốt chỗ nào chứ!"
Sợ rằng bé con sẽ bị lừa gạt bởi chút ít ơn huệ của bố, Tiết Huệ Vũ nhấn mạnh nói: "Mặc dù biết rằng bố con con đã tháo gỡ được gút mắc, nhưng…… Con không thể làm lành với bố nhanh như vậy được, bố đối xử tốt với con, con phải giả vờ không thèm quan tâm…… Để cho bố con mất mát! Sau đó sẽ đối xử với con tốt gấp bội mới được!"
Bé con:??? Trước đây rõ ràng mẹ không nói như vậy mà……
Bùi Dục Kỳ lập tức giải thích giúp bố: "Mẹ, bố đã nói rất nhiều lời tốt đẹp về mẹ……"
"Hả?" Tiết Huệ Vũ nhướn mày, "Bố đã nói gì?"
"Nói mẹ sinh con ra cực kỳ cực kỳ vất vả…… Nói mẹ rất yêu con, rất mong chờ sinh con ra."
Trái tim Tiết Huệ Vũ nhảy dựng, không ngờ Bùi Ôn Du nói về một người mẹ không xứng như cô bằng những lời tốt đẹp như vậy trước mặt con.
Chỉ thấy Bùi Dục Kỳ dùng đôi tay nhỏ bé che mặt, ngượng ngùng nói tiếp: "Bố còn nói rất yêu mẹ, con cũng yêu mẹ!"
Tiết Huệ Vũ sặc nước miếng. Chém gió cũng xa quá đi……
Cô ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bé con đang dùng đôi mắt trong veo như nước nhìn mình, sến rện run rẩy nói: "Thật sự là sến đến nỗi ngón chân rụt lại luôn…… Hiểu rồi hiểu rồi, sẽ cắt móng chân cho con."
Bé con:???