Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 45: Đau lòng



【Bất ngờ bị ôm chặt vào lòng, kề sát vào lồng ngực đối phương】

***

Tiết Huệ Vũ giả vờ rời đi rồi vẫn luôn lén đứng trước cửa quan sát Bùi Ôn Du, nhìn thấy Bùi Ôn Du cho rằng cô đã rời đi quả nhiên lập tức buông xuống phòng bị.

Thật ra cô rất tò mò Bùi Ôn Du không thể nhìn thấy gì thì làm sao có thể uống thuốc, lại không ngờ dưới tình huống anh không nhìn thấy gì nhưng lại lần mò rất chuẩn, không giống như đang bị mù……

Nếu không phải tay Bùi Ôn Du đột nhiên run lên, cô thực sự băn khoăn không biết có phải mình lo lắng nhầm rồi không, thật ra bệnh đau dạ dày của Bùi Ôn Du không có gì nghiêm trọng, tuy nhiên một giây sau……

Cô biết ngaay mà, giờ phút này Bùi Ôn Du chỉ là nỏ mạnh hết đà.

Sau khi dây nỏ đứt gãy, cuối cùng anh cũng lộ ra cơ thể mệt mỏi ốm yếu.

Vậy nên, Tiết Huệ Vũ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Người này rõ ràng là đau đớn đến mức sống đi chết lại, tay run như bệnh Parkinson, vừa rồi còn giả vờ không sao trước mặt cô, năm lần bảy lượt hạ lệnh đuổi khách mấy!

Nếu chẳng phải cô không thật sự rời đi, nếu anh lại ngã xuống sàn một lần nữa, ở tầng ba không một ai biết, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao!

Chờ đến sáng mai phát hiện, chẳng may té trúng đầu, hoặc bị ngã gãy xương rồi cuối cùng không tỉnh dậy nữa thì phải làm sao!

“Rõ ràng đã đau muốn chết, lại còn giả vờ…… Sao nào, không thương tiếc cơ thể mình thế sao……”

Tiết Huệ Vũ nhịn không nổi bèn oán giận lên tiếng, giọng nói của cô tràn đầy buồn bực và trách móc, chờ đến khi nhận ra đang nói lời thật lòng, thì đã thấy Bùi Ôn Du ngã trên giường đột nhiên trợn mắt nhìn về phía cô.

Bùi Ôn Du vẫn luôn kiêng dè việc đối diện với Tiết Huệ Vũ, nhưng trong nháy mắt này, ánh mắt của Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ vừa vặn đối diện với nhau.

Đó là một đôi mắt không có thần thái, ảm đạm và trống rỗng, nhưng chúng dường như đang khóa chặt cơ thể cô, khiến Tiết Huệ Vũ lần đầu tiên đối diện ở khoảng cách gần như vậy phút chốc sững sờ.

Chờ đến khi cô nhận ra mình đã nói gì đang muốn tìm cách lấp liếm, liền thấy Bùi Ôn Du đột nhiên vươn tay về phía cô.

Nghĩ rằng Bùi Ôn Du muốn ngồi dậy, Tiết Huệ Vũ lập tức đưa tay ra muốn đỡ, nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào tay đối phương, Bùi Ôn Du đã bất ngờ dùng sức kéo mạnh tay cô.

Bản thân Tiết Huệ Vũ đang ở tư thế cúi nửa người xuống, lại bị anh đột nhiên lôi kéo thật mạnh, bất ngờ không kịp phòng bị mà ngã vào trên người anh……Vào giây tiếp theo, đầu không kịp đề phòng mà đụng vào lồng ngực anh, eo cũng bị một đôi tay ôm chặt gắt gao.

Đột ngột bị ôm chặt vào lòng, kề sát vào lồng ngực đối phương, Tiết Huệ Vũ: “???”

【Giá trị hồi sinh: +5】

Trong đầu vang lên âm thanh của giá trị hồi sinh, khoảnh khắc ấy Tiết Huệ Vũ cực kỳ mơ màng, mà một giây sau, đầu Bùi Ôn Du nghiêng qua, hoàn toàn ngất xỉu trên giường.

“Bùi Ôn Du! Bùi Ôn Du!” Tiết Huệ Vũ lập tức lo lắng đến mức gọi cả họ lẫn tên của anh hai lần.

Cô tưởng mình đã đụng Bùi Ôn Du ngất xỉu, vội vàng muốn đứng lên, lại phát hiện dù Bùi Ôn Du hôn mê bất tỉnh, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt lấy cô.

Tư thế này dựa vào ngực của Bùi Ôn Du khiến Tiết Huệ Vũ rất không thoải mái, vì vậy cô lập tức cau mày, dùng tay tách từng ngón tay đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình của Bùi Ôn Du ra.

【Giá trị hồi sinh: -1】

Tiết Huệ Vũ một bàn tay cũng chưa tách ra: “……”

【Giá trị hồi sinh: -1】

Mỗi khi Tiết Huệ Vũ cử động, chợt nghe thấy giá trị hồi sinh vừa tăng lên lại giảm xuống từng điểm từng điểm một. Cô thậm chí hơi nghi ngờ, liệu Bùi Ôn Du có phải đang giả vờ ngất xỉu hay không! Vì sao ngất xỉu rồi mà còn có thể làm giảm giá trị hồi sinh!!!



Cuối cùng, khi giá trị hồi sinh giảm xuống ba điểm liên tiếp, Tiết Huệ Vũ chỉ có thể bất lực ở trên giường điều chỉnh một tư thế tương đối thoải mái hơn, chuẩn bị đợi sau khi Bùi Ôn Du tự động buông tay sẽ lặng lẽ rời đi.

Tiết Huệ Vũ rất không thích ngủ cùng người khác.

Cự ly thân mật như thế làm cả người cô không thoải mái, nhưng may mắn thay, giá trị hồi sinh đã không tiếp tục giảm mà thậm chí còn tăng trở lại một điểm, Tiết Huệ Vũ nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, hệ thống cũng không thể tìm ra lý do gì cho những biến động kỳ lạ của giá trị hồi sinh!

Vậy nên, trong lòng cô vẫn cực kỳ hoài nghi, dùng một ánh mắt soi mói đánh giá Bùi Ôn Du đang hôn mê từ trên xuống dưới. Chính vì anh nhìn có vẻ giống như mất ý thức, nên cô mới dám dùng ánh mắt liều lĩnh như thế đánh giá anh.

Tuy nhiên sau khi quan sát ở cự ly gần như vậy, mới nhận ra rằng khuôn mặt gầy gò xanh xao của anh so với ban nãy càng không còn chút máu, những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán như hạt mưa, hai mắt anh nhắm nghiền, đau đớn nhíu chặt mày, cơ thể bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.

Thấy anh nhíu mày, mồ hôi nhễ nhại, cả người còn phát run, Tiết Huệ Vũ hoảng hốt, lo lắng đưa tay sờ vào trán anh.

May mà không phát sốt.

Khi Tiết Huệ Vũ đưa tay chạm vào trán anh, cô thấy đôi lông mày đang nhíu chặt của Bùi Ôn Du dần dần thả lỏng.

【Bùi Ôn Du bị viêm dạ dày do thần kinh, một loại viêm dạ dày do tinh thần căng thẳng quá mức, phần lớn là do tinh thần căng thẳng, stress cao trong thời gian dài mới gây ra loại đau dạ dày này.】

Hệ thống tìm ra dữ liệu hiện tại của Bùi Ôn Du bổ sung thêm:【Thông thường đây không phải là một căn bệnh nghiêm trọng. Ban nãy anh ta đã uống thuốc rồi, tin rằng anh ta sẽ có thể nhanh chóng khỏe thôi.】

Dữ liệu của hệ thống chắc chắn không có vấn đề gì.

Tiết Huệ Vũ đang định thở phào nhẹ nhõm, thì thấy ngay khi mình vừa rút tay về, Bùi Ôn Du liền đau đớn cuộn mình lại như con tôm khô, lông mày ngày càng nhíu chặt…… Hai tay cũng rụt trở về, một tay che bụng, tay kia vỗ lên ngực.

Được giải thoát khỏi sự giam cầm của Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ lập tức ngồi dậy. Cô không biết làm thế nào để giảm bớt sự đau đớn của anh, vì vậy cô tìm một miếng chườm ấm cho em bé dán lên trên quần áo vùng bụng anh.

Lúc này, Tiết Huệ Vũ mới để ý thấy khuỷu tay phải của Bùi Ôn Du bị trầy xước một chút, e rằng vừa rồi ngã xe lăn nên đụng xước khủy tay…… Bởi vì góc độ nên cô vẫn luôn không phát hiện ra.

Mặc dù chỉ là vết thương rất nhỏ, nhỏ đến mức máu đã ngừng chảy từ lâu, nhưng Tiết Huệ Vũ vẫn cau mày tìm một miếng bông tẩm cồn, sát trùng và dán băng cá nhân vào cho anh.

Cái gã này, khuỷu tay rách da cũng chẳng thèm rên một tiếng!

Tiết Huệ Vũ lo anh còn có vết thương khác, thậm chí vô thức đoán rằng, cú ngã của Bùi Ôn Du đã có thể đầu gối đã chạm đất, hoặc là đầu gối bị thương nhưng vì hai chân anh tàn tật nên mới không cảm thấy đau đớn.

Vì thế dứt khoát nhìn nhìn hai chân anh.

Nghĩ như vậy, Tiết Huệ Vũ cẩn thận cuộn hai ống quần dài của anh lên.

Ở nhà Bùi Ôn Du vẫn luôn mặc quần dài, trong thời gian làm ma bay phất phơ, Tiết Huệ Vũ từ đó đến giờ vẫn chưa nhìn thấy vết thương của anh.

Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, sau tai nạn xe thương tích chắc chắn sẽ rất kinh khủng.

Nhưng mà dù đã chuẩn bị tâm lý, lúc cuộn ống quần lên vết thương lồi lõm ở dưới vẫn khiến ánh mắt Tiết Huệ Vũ đau nhói.

Bùi Ôn Du vốn là một người vô cùng khỏe mạnh. Nhưng bây giờ, chân của anh bị teo một số cơ do nhiều năm không ra ánh sáng mặt trời và không hoạt động trong thời gian dài, mà từ mắt cá chân lên đến đầu gối, những vết sẹo giống như con rết xiêu xiêu vẹo vẹo trải đầy hai cẳng chân, là những vết khâu do phẫu thuật, ngay cả khi đã qua ba năm rưỡi vẫn khiến cho người ta nhìn mà hãi hùng.

Tiết Huệ Vũ đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, không kìm được mà đưa tay lên chạm nhẹ.

Chân anh lạnh cóng, mạch máu xanh nổi rất rõ dưới nước da nhợt nhạt, thần kinh tuần hoàn kém. Cơ thể run rẩy có lẽ là do toàn thân lạnh lẽo.

Tiết Huệ Vũ cau mày, chỉ thấy cô nhẹ nhàng chạm vào, khiến Bùi Ôn Du đang bất tỉnh theo bản năng co rụt lại đôi chân của mình.

Trái tim Tiết Huệ Vũ càng thêm hoảng loạn, cô cũng không vì Bùi Ôn Du vô thức kháng cự mà thu tay về.



Trước đây cô thường mát xa hai chân khi chân không khỏe, cô biết những người với đôi chân tàn tật như Bùi Ôn Du, khi teo cơ cần được xoa bóp bổ trợ thích hợp để thúc đẩy tuần hoàn máu cục bộ.

Vì vậy, sau khi tìm kiếm trên mạng những lưu ý khi mát xa trị teo cơ, Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng mát xa chân phải của anh.

Bùi Ôn Du dần dần không còn kháng cự nữa…… Thấy đôi mày đang cau lại của anh cũng từ từ thả lòng, cô dần dần mở rộng vùng mát xa, cho đến khi cảm thấy phần chân phải anh ấm lên dưới sự mát xa của mình, cô lại đổi qua mát xa chân trái tiếp.

Căn phòng yên lặng cực kỳ, như thể chỉ có tiếng hít thở của nhau.

Tiết Huệ Vũ cũng mệt vì mát xa, cô lau hai bên trán đổ mồ hôi, thấy hơi thở của Bùi Ôn Du đã ổn định trở lại.

Trán anh không còn chảy mồ hôi, cơ thể cũng không còn run rẩy, tư thế vốn cuộn tròn như con tôm khô lúc nãy giờ đã hoàn toàn thả lỏng.

Thấy anh không còn khó chịu nữa, sợ anh nửa đêm sẽ tỉnh dậy vì nóng, Tiết Huệ Vũ cẩn thận xé miếng chườm ấm cho em bé từ trên bụng anh xuống, sau đó dém lại góc chăn, quấn anh thật kín kẽ.

Sau khi làm xong toàn bộ, Tiết Huệ Vũ mới hoàn toàn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn khuôn mặt an ổn ngủ say của Bùi Ôn Du lúc này, cô khẽ thở dài:【Trước đây có thấy Bùi Ôn Du uống thuốc dạ dày, tưởng anh ấy tiêu hóa không tốt, không ngờ nhiều năm rồi vẫn chưa chữa khỏi…… Mà ngày còn nghiêm trọng hơn……】

Tiết Huệ Vũ chỉ nghĩ Bùi Ôn Du đau dạ dày bình thường thôi, trong một năm rưỡi lấy nhau, cô chưa một lần chân chính muốn tìm hiểu cuộc sống của Bùi Ôn Du, cô chỉ coi anh như một đối tác, một công cụ kết hôn.

Cho nên giờ phút này, cô càng nghĩ càng thấy khó chịu, nắm tay không tự chủ mà siết chặt: 【Cũng đúng, hai chân tàn tật mắt lại bị mù, làm sao mà không có áp lực tinh thần lớn như thế được chứ…… Từ khi tôi sống lại đến giờ, vẫn luôn nặng nề trách móc anh ấy không chăm sóc tốt cho con, nhưng lại xem nhẹ áp lực và khoảng trống tâm lý rất lớn vì chân bị tàn tật do vụ tai nạn ô tô gây ra cho anh. Anh ấy cũng là con cưng của trời giống tôi, làm sao chấp nhận được tình trạng như thế…… Nhất định là anh ấy đã đau khổ một khoảng thời gian dài, thậm chí đến giờ vẫn còn đau khổ…… Nhưng loạn trong giặc ngoài, anh ấy chỉ có thể dựa vào chính mình. Trong ba năm rưỡi qua đều phải cắn răng chống đỡ một mình…… Nếu hai chân tôi mà tàn tật, e rằng……】

Tiết Huệ Vũ nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Hệ thống không đáp lại lời nào, chỉ máy móc phát thông báo giá trị hồi sinh đã tăng thêm một điểm.

Tiết Huệ Vũ cũng không vì vậy mà cảm thấy sung sướng, đây là lần đầu tiên cô không coi Bùi Ôn Du như một công cụ để hồi sinh và chăm sóc bé con, mà là thật lòng lo lắng cho bệnh tình của anh, nhẹ giọng hỏi:【Hệ thống, cậu nói thật cho tôi biết…… Bùi Ôn Du có thể bình phục đúng không? Anh ấy hẳn là sẽ nhìn thấy được nhanh thôi đúng không?】

【Không thể.】

Câu trả lời chắc như đinh đóng cột của hệ thống khiến trái tim Tiết Huệ Vũ thắt lại, lập tức bổ sung thêm:【Không phải trong một trăm ngày của tôi đâu, ý tôi là tương lai, nửa năm, một năm, hai năm, ba năm……】

Hệ thống không đáp lại ngay lập tức khiến trái tim Tiết Huệ Vũ càng thêm hoảng hốt, cô cất cao giọng: 【Chẳng lẽ đôi chân anh ấy tàn tật lại còn bị mù cả đời sao.】

【Bùi Ôn Du lẽ ra phải chết vào ngày xảy ra tai nạn xe rồi, vì sự tồn tại của ký chủ mới kéo dài tuổi thọ của anh ta, tại sao cô lại cho rằng tương lai Bùi Ôn Du có thể hoàn toàn hồi phục là điều hiển nhiên thế?】

Giọng nói máy móc của hệ thống rất lạnh lùng, cảm xúc của con người quá phức tạp, nó hoàn toàn không hiểu được cảm xúc kích động của ký chủ lúc này.

【Ở giai đoạn này vì Bùi Ôn Du bị mù, ký chủ cô mới có thể thuận lợi thu hoạch được giá trị hồi sinh, có thể thấy việc Bùi Ôn Du có hồi phục hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ hồi sinh của ký chủ. Nhưng đối với Bùi Ôn Du, so với việc chết đi trong vụ tai nạn xe hơi, bị mù là một ân huệ của Thượng đế. Thậm chí, không phải ký chủ tính sau khi sống lại sẽ lập tức ly hôn với Bùi Ôn Du sao? Nếu Bùi Ôn Du thân tàn tật, chắc chắn sẽ chủ động từ bỏ việc tranh giành quyền nuôi Bùi Dục Kỳ. Nhưng nếu anh ta là một người khỏe mạnh còn thành công nắm quyền nhà họ Bùi, một khi muốn giành quyền nuôi con, khả năng đứa trẻ sẽ được phán quyết cho người bố lớn hơn rất nhiều so với người mẹ đã mất tích ba năm rưỡi. Trong trường hợp này, cô nghĩ mình có bao nhiêu ưu thế?】

Sự phân tích bình tĩnh lý trí của hệ thống khiến Tiết Huệ Vũ hít vào một hơi lạnh.

Khoảng thời gian ở chung sống gần đây, cô đã dần coi hệ thống như một người bạn đồng hành thực hiện nhiệm vụ hồi sinh, họ thường xuyên tán gẫu, nhất là mỗi lần một cử chỉ một hành động của bé con, bé con vui vẻ, bé con ôm cô, cô sẽ rất hào hứng mà chia sẻ với hệ thống, tuy nhiên giờ đây cô mới nhận ra rằng, hệ thống là hệ thống, nó không thể cảm nhận, phân biệt và hiểu rõ tình cảm của con người.

Nó chỉ tiến hành thuật toán tối ưu, cho rằng Bùi Ôn Du tàn tật cả đời đối với cô mà nói là có lợi nhất. Thậm chí đối với Bùi Ôn Du mà nói, số phận vốn nên chết yểu được thay đổi, chỉ tàn tật cả đời mà thôi, số với tai nạn xe chết đuối đã là một đặc ân của Thượng Đế.

Nhưng Tiết Huệ Vũ không thể nhẫn tâm như vậy, cô không thể trơ mắt nhìn Bùi Ôn Du cả đời không khỏe lên được……

Tiết Huệ Vũ cắn răng nói:【 Hệ thống, trước đây anh từng nói, nếu tôi có thể khiến cho Bùi Dục Kỳ cải tà quy chính từ khi còn bé, sẽ xin cho tôi bàn tay vàng mà tôi muốn. Tôi hy vọng Bùi Ôn Du có thể bình phục, bình phục hoàn toàn.】

***

Tác giả có lời muốn nói:

Giá trị sống lại: 55/100

Hệ thống: Tổng số liệu cho thấy! Đau lòng vì đàn ông sẽ trở nên bất hạnh!!!! Hu hu hu đồ ký chủ ngốc!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv