Mẹ con Hạ Văn Nguyệt nghi hoặc, Hạ Văn Nguyệt hỏi, “Chỗ nào cơ?”
Hạ Miên cười nói, “Mọi người còn nhớ ngày đầu tiên cháu tới đây, đã nói muốn mua sân đối diện không.”
Mao Tuệ Mai đáp, “Đó chẳng phải của Chu Thiến Thiến sao? Hạ Miên chị mua thật hả?”
“Đương nhiên.” Hạ Miên cười, “Chị mà không mua thì bác sĩ Ninh cũng không đồng ý.”
Bọn họ đều biết Chu Thiến Thiến và người Hoắc gia cùng nhau chèn ép Ninh Thiều Vận, Ninh Thiều Bạch phải đứng ra mới giải quyết xong.
Hạ Miên ngắt đầu bỏ đuôi kể lại chuyện hôm mình đến Hoắc gia, trọng điểm xoáy vào bà Hoắc kia vũ nhục bọn họ như thế nào, chèn ép Ninh Thiều Vận ra sao, phải sau khi Ninh Thiều Bạch xuất hiện mới giải vây trút giận.
Nghe thấy bọn họ bị làm khó, Hạ Văn Nguyệt chau mày, “Phu nhân kia cũng thật hồ đồ, còn không bằng bà nội Tuệ Trúc, ít nhiều đứng trước mặt người ngoài còn biết nhân mô cẩu dạng.”
Chờ tới khúc bà Hoắc đau lòng giao ra chi phiếu hai mươi vạn, Hạ Văn Nguyệt vỗ đùi cười nói, “Ai da nên lấy về, cô hai mới chỉ nghe người ta nói chứ chưa gặp qua bao giờ! Đấy chính là thứ đồ có lợi ích thực tế.”
Tuệ Lan cũng cười ha ha ha theo, “Nên lấy về, để bà ta đau lòng muốn chết.”
“Không lấy,” Hạ Miên nói, “Bác sĩ Ninh trực tiếp trả chi phiếu lại, nói muốn mua sân đối diện.”
Hạ Văn Nguyệt hoảng sợ, “Sân đó hai mươi vạn? Chừng đấy chúng ta mua một căn mười vạn là đủ rồi.”
Hạ Miên cười nói, “Thật ra giá thị trường cũng chỉ tầm sáu bảy vạn, chẳng lẽ mình lại đi nhận tấm chi phiếu kia?”
Lúc này Hạ Văn Nguyệt mới thu lại vui đùa, “Không được cầm chi phiếu, cũng không thể lấy sân!”
“Tuy bà Hoắc kia không nói lý, nhưng đó là chuyện nhà bà ta, chúng ta không làm những chuyện lừa bịp đấy.”
Hạ Văn Nguyệt nói lời thấm thía, “Tuy cô hai không hiểu đạo lý lớn, cũng chưa gặp qua cái gì gọi là việc đời, nhưng biết làm người nhất định phải thành thật kiên định.”
“Chuyện này coi như cháu chiếm tiện nghi, nhưng cũng không phải điều tốt, thứ hỏng chính là đức hạnh, nếu sau này thành quen muốn quay đầu là rất khó.” Hạ Văn Nguyệt nói, “Nghe cô hai, không thể mua sân kia, chúng ta cứ từ từ thuê phòng trọ trước cũng được!”
“Yên tâm yên tâm,” Hạ Miên giữ chặt tay Hạ Văn Nguyệt bảo đảm, “Lúc ấy Ninh Thiều Bạch làm vậy chỉ muốn chọc tức bà ta thôi, bằng không đã nhận luôn chi phiếu, hà tất phải làm chuyện dư thừa.”
“Sân bên đó không ép phải giao, cháu đã chuẩn bị tiền. Bác sĩ Ninh nói tới lúc đó sẽ để anh Vinh Tín chứng kiến.”
“Tiện nghi duy nhất của chúng ta chính là chỗ này dù vị trí địa lý hay hoàn cảnh xung quanh đều không tồi, đỡ mất công tìm kiếm những nơi khác.”
Hạ Văn Nguyệt hỏi, “Không phải đó là tổ trạch Hoắc gia à? Thật sự bán được?”
Hạ Miên đáp, “Không phải họ vẫn còn một đống nhà đấy sao, họ hàng thân thích đều sống trong biệt thự, chả ai muốn về loại nhà trệt rách nát này.”
Hạ Miên trợn mắt nói dối, “Huống hồ ông Hoắc mặc kệ bà ta làm điều vô lý cũng chỉ xuất phát từ việc bồi thường tâm lý thôi, chúng ta đâu đòi hỏi gì quá quắt.”
Hạ Văn Nguyệt bị thuyết phục, xem ra bọn họ ở nhà tầng quen đương nhiên không thèm loại nhà trệt này nữa, nhưng mà bên này Ninh Thiều Vận cũng trang hoàng rất tốt, một nơi ở cực tiện.
Đầu ngõ có đại tạp viện, kiến trúc cũng giống trong đây, chỉ là hệ thống ống nước và WC ở trong sân, trông không khác dưới quê là mấy, tối đi WC phải mặc áo khoác đi ra, xác thật không thoải mái bằng nhà tầng.
Hạ Văn Nguyệt lại quan tâm đến mặt khác, “Cháu đủ tiền không?”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Hạ Miên cười nói, “Đủ, thiếu thì cứ bán đi mấy thứ mẹ cháu để lại là được rồi.”
Hạ Văn Nguyệt vừa nghe thì không hỏi nhiều nữa, có lẽ do đã trải qua quá nhiều chuyện, cô hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, biết thế nào là phải chừng mực.
Mấy chuyện nhà đất này không thiếu, nếu Hạ Văn Nguyệt có tiền, việc đầu tiên làm cũng sẽ là mua bất động sản.
Biết Hạ Miên rất nhanh sẽ có nhà, ba chị em Mao gia cũng rất vui vẻ, mặc kệ thế nào, Hạ Miên là người thân của mình, quan hệ huyết thống làm cho bọn họ càng thêm thân cận, sống cùng nhau sẽ tự tại hơn nhiều.
“Không biết sân đối diện thế nào nhỉ?” Mao Tuệ Lan bắt đầu thỏa sức tưởng tượng.
“Thấy bảo là hai sân,” Hạ Miên đáp, “Chắc không khác bên này là bao. Mấy đứa có thể nghĩa trước xem mình ở gian nào, bố trí ra sao.”
Hạ Miên để Tiểu Phong lại chơi với Mao Tuệ Trúc, cô chạy sang cách vách kiếm Ninh Thiều Bạch hỏi chuyện tứ hợp viện, mà gần đây Ninh Thiều Bạch cũng bận rộn không thấy bóng dáng đâu.
Ban nãy cô mới thấy anh về.
Hạ Miên dạo tới dạo lui mới gõ, mở cửa là một người đàn ông trung niên què chân, trên mặt còn có một vết sẹo, “Là Hạ Miên hả, tìm Thiều Bạch sao?”
“Vâng chú Lý.”
Nhà của Ninh Thiều Bạch có một đôi vợ chồng luôn túc trực chăm sóc, chính là chú Lý không thích nói chuyện trước mặt, ngày trước từng làm lính, nhân thương xuất ngũ, bình thường phụ trách một ít việc vặt trong viện, và vợ là dì Thúy đảm đương chuyện nấu cơm.
Thấy chú Lý nói Ninh Thiều Bạch không ở đây, Hạ Miên nhấc chân đi vào, thời điểm ngang qua cửa thuỳ hoa* thì nhìn thấy cái thang gỗ dựa bên cạnh.
(P/s: Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện.)
Chú Lý thấy cô đứng lại mới nói, “Dự báo bảo sắp tới khả năng có mưa, cho nên tôi kiểm tra lại nóc nhà một chút.”
Hạ Miên nghe xong đảo mắt, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, làm động tác im lặng nhìn chú Lý, sau đó hưng phấn chạy về phía cái thang.
“Ây!” Chú Lý đang muốn ngăn cản bỗng cảm thấy vai mình bị vỗ vỗ, quay đầu lại không biết Ninh Thiều Bạch đứng phía sau từ lúc nào, cũng đang làm động tác im lặng.
Sau đó ôm tay vẻ mặt xem kịch vui nhìn Hạ Miên chơi xấu.
Chú Lý bất đắc dĩ lắc đầu, ông phát hiện chủ nhà này mỗi khi gặp cái cô bé cách vách liền giống như biến thành trẻ con.
Bên kia Hạ Miên đã trèo lên đầu tường, trầm giọng xuống kéo thật dài âm điệu, “Ninh Thiều Bạch ~ Thiều Bạch ~~ Tiểu Bạch Bạch ~ ta chết thật thảm ~”
Trong bóng đêm tối tăm nghe mà thấm.
Hạ Miên vừa kêu vừa mở căng hai mắt, sợ bỏ lỡ biểu tình kinh hoảng chạy ra khỏi nhà của Ninh Thiều Bạch.
Nhưng mà cô bỗng cảm thấy có gì đó chọc vào chân mình, hơi sửng sốt một chút, còn tưởng bị muỗi đốt, không để tâm nhấc chân kia qua cọ cọ.
Nhưng mà ngay sau đó chính là xúc cảm trơn trượt vòng đi vòng lại ở cẳng chân, da đầu Hạ Miên có chút tê dại.
Đang muốn cúi đầu xem liền nghe thấy có người kinh hoảng kêu to, “Trời ơi, rắn!”
“Ở đâu?! A!!” Hạ Miên bị dọa giật mình, hai chân run run, cảm nhận được thang gỗ bên dưới rớt xuống một đoạn.
“Ây! Cẩn thận!” Sắc mặt Ninh Thiều Bạch biến đổi, nhanh chóng ném cây gậy trong tay đón lấy, “Hạ Miên!”
Hạ Miên muốn cẩn thận, nhưng mà thanh gỗ của cái thang có vẻ đã bị mục, giọng Ninh Thiều Bạch còn chưa rơi hết nó đã “rắc” một tiếng.
Cả người Hạ Miên chợt lóe rồi ngã thẳng ra sau.
Tiêu đời!
Hạ Miên ngẩng mặt ngã xuống, không có cách nào điều chỉnh tư thế, đành phải nỗ lực ôm đầu bảo vệ điểm mềm.
Chuẩn bị xong tư tưởng ăn đau, kết quả cả người bỗng dưng dừng lại, bả vai và đầu gối được người ta bắt lấy, sau đó nảy vài bước mới ngưng hẳn.
Ninh Thiều Bạch đỡ cú ngã của cô lùi về sau vài bước, phải dựa vào tường mới ngừng lại được.
Cúi đầu đánh giá Hạ Miên vài lần, thấy không có gì đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra.
Nha đầu chết tiệt này dọa mình hết hồn.
Hạ Miên mở to mắt, Ninh Thiều Bạch tức giận buông tay, “Làm sao? Tiểu tiên nữ rơi xuống trần gian hả?”
Lại còn chưa hết giận hung hăng xoa nhẹ đầu cô một phen, “Lúc phi thăng xuống đi ngang qua tầng khí quyển quên không đội mũ bảo vệ tóc?”
Hạ Miên mới đứng vững thấy mình bị trào phúng, tức giận đánh vào tay anh một cái, cúi người nhặt cái mũ lên đội, “Không phải do anh sao, đang yên đang lành trêu tôi làm gì?”
Ninh Thiều Bạch trợn mắt, ôm tay nhìn cô, “Đúng là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn*, rốt cuộc là ai trêu ai trước?”
(P/s: làm quan tha hồ hoành hành, làm cho dân không chút tự do.)
Đương nhiên là cô muốn dọa anh trước, Hạ Miên chột dạ đuối lý, co được dãn được lộ ra nụ cười giả trân, “Niệm cớ tôi sai trước, thôi tôi tha thứ cho anh.”
Ninh Thiều Bạch tức cười, gõ gõ vành mũ của cô nói, “Đúng tình hợp lý nhỉ.”
Hạ Miên cười hắc hắc, vội vàng lái sang chuyện khác, “Tôi tới tìm anh là có chính sự.”
Ninh Thiều Bạch liếc cô một cái, vẻ mặt “cô thì có chính sự gì”, “Làm sao?”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
“Thì chuyện sân đối diện.” Hạ Miên cười hì hì, “Ngày mai là ngày thứ bảy mà bà Hoắc vẫn chưa có tín hiệu gì, không phải có biến cố đó chứ.”
“Ngày thứ bảy?” Ninh Thiều Bạch lẩm bẩm, mấy ngày nay anh có chút vội, thiếu chút nữa thì quên mất vụ này.
“Không phải lão phu nhân muốn quỵt đâu ha.” Hạ Miên nói. “Lão phu nhân đó trông cũng không phải là người biết để ý, hơn nữa cũng đã đạt được mục đích đuổi chị Ninh đi, sợ là nghĩ lại.”
Ninh Thiều Bạch trả lời, “Yên tâm, bà ta không xong đâu. Ngày mai cô đừng ra ngoài ở nhà chờ là được.”
Bà Hoắc chơi xấu đúng như Hạ Miên suy đoán, dù sao Hoắc Học Văn cũng đã ký giấy ly hôn, Sâm Sâm cũng không tính là cháu trai Hoắc gia nữa, sân kia dựa vào cái gì phải cho Hạ Miên.
Khá vậy nhưng theo lời Ninh Thiều Bạch, bà ta không dám qua đây.
Lời Ninh Thiều Bạch ngày đó như sấm rền bên tai, không biết có phải anh đã biết cái gì hay không hay chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhưng nhìn Hoắc gia trống rỗng cô quạnh, bà ta sợ việc phải gánh vác hậu quả.
Lão phu nhân vuốt ve mấy cuốn sổ đất trên tay, hiện giờ trong tay bà ta chỉ còn lại chút đồ này, là năm đó ỷ vào việc sinh con cho Hoắc gia, gia đình chồng mới cho phép giữ.
Lúc trước bà ta cho rằng chỉ cần có được thứ này là mình có thể ngồi vững vị trí phu nhân, nhưng mà hiện giờ mới biết được, biệt thự, công ty, cổ phần, trang sức đồ cổ trong nhà, món nào cũng đáng quý hơn thứ này.
Hiện tại ngay cả quyền quản chuyện nhà cũng mất hoàn toàn.
Hôm đó Hoắc Bằng Nghĩa về nổi trận lôi đình, trực tiếp đuổi việc hết thân thích bạn bè của bà ta đi, không chừa một ai.
Ngược lại còn mời mấy người già lúc trước bà ta đuổi việc về.
Rõ ràng đã ra lệnh cho quản gia, bà, lão phu nhân Hoắc gia, không còn quyền đuổi bất kỳ người hầu nào trong nhà nữa, nếu xảy ra chỗ nào không ổn thậm chí có thể đứng ra ngăn cản.
Đâu còn là lão phu nhân Hoắc gia năm nào, hiện giờ càng giống như phạm nhân bị giam lỏng hơn.
Mà Hoắc Học Văn lúc trước luôn nói đỡ cho bà hoàn toàn im lặng, cách mấy ngày liền đều không về nhà.
Nhưng thật ra bà ta vẫn thắng, lão phu nhân nghĩ đến chuyện Hoắc Bằng Nghĩa tự mình ép Hoắc Học Văn ký đơn ly hôn, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ xoay người.
Tuy thu hồi hạng mục bắc thành chưa trả, nhưng cái này không quan trọng, hạng mục có thể tìm lại, nhưng ly hôn thì không dễ dàng.
Chờ Hoắc Học Văn ly hôn với Ninh Thiều Vận xong, bà ta sẽ chậm rãi xoay chuyển ấn tượng của Hoắc Học Văn về Thiến Thiến.
Thiến Thiến xinh đẹp như vậy, nhất định có thể đả động Hoắc Học Văn, sau đó chờ hai đứa kết hôn, Thiến Thiến cho sinh cho bà đứa cháu trai chân chính, mấy ngày khổ cực này đành phải chịu đựng thôi.
Chỉ cần trước lúc đó, bí mật kia không bị lộ……
Lão phu nhân mặt đầy do dự, bà ta thật sự tiếc cái sân đó……
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Bà sẽ không quên chuyện sang tên nhà đó chứ?” Giọng nói dễ nghe lại làm cả người lão phu nhân vốn lạnh càng thêm hàn ý.
Bà ta nói, “Cậu biết gì rồi?”
Đầu dây bên kia cười khẽ, “Lúc trước bà có thể thành công theo Hoắc Bằng Nghĩa trở lại thành phố Yến, là vì sinh đứa con trai kế tục cho Hoắc gia, đúng không?”
“Tấm tắc, vì tiền đồ của mình mà vứt bỏ con gái ruột, sự quyết đoán của lão phu nhân đây làm tôi thật bội phục.”
Cả người lão phu nhân phát run, “Rốt cuộc sao cậu biết? Cậu muốn cái gì?”
“Không muốn gì cả,” Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt nói, “Chỉ cần bán căn nhà đó cho Hạ Miên.”
Lão phu nhân không tin, “Chỉ đơn giản như vậy? Cậu có âm mưu gì?”
Ninh Thiều Bạch bật cười, “Không có âm mưu, nói thật, nếu không phải vì chị của tôi, chuyện Hoắc gia tôi đây lười quản.”
“Huống hồ không phải do các người tự chọc trước à?” Ngữ khí Ninh Thiều Bạch chuyển đạm, “Nếu đã dám chọc thì phải trả giá lớn. Tự con gái bà một hai khiêu khích, mà con người tôi đã nói là làm.”
Lão phu nhân vẫn không tin, nhược điểm lớn như vậy mà Ninh Thiều Bạch lại không đưa ra yêu cầu quá quắt nào?
Khoảng thời gian trước, không biết bà ta nghe ở đâu ông bà Ninh gia sẽ giao chuyện công ty cho người em cùng cha khác mẹ là Ninh Thiều Dương thừa kế.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Ninh Thiều Bạch sắp trở thành đứa con trai bị bỏ rơi, sao lại không làm?
Nhưng Ninh Thiều Bạch không muốn nhảm nhiều, anh phảng phất như thoáng nhớ ra gọi điện nhắc nhở, “Ngày mai Hạ Miên sẽ ở nhà chờ, nếu giữa trưa không thấy người đến, chuyện bà làm Hoắc Học Văn và Hoắc Bằng Nghĩa sẽ biết sớm thôi.”
“À đúng rồi,” Ninh Thiều Bạch bổ sung, “Cho bà một tin, Hoắc Bằng Nghĩa có nhà nhỏ bên ngoài, sở dĩ thu hồi hạng mục bắc thành không phải vì ép Hoắc Học Văn ly hôn, chỉ là mượn cơ hội đưa hạng mục cho con trai riêng của mình mà thôi, con ruột ông ta cũng chỉ kém Hoắc Học Văn khoảng 3, 4 tuổi.”
Lão phu nhân đột nhiên trừng mắt kêu to, “Cậu nói bậy, không có khả năng, ông ấy không phải người như thế! Tôi sinh con trai cho ông ấy, ông ấy cũng đồng ý với ông nội Hoắc tuyệt đối sẽ không cưới vợ hai!”
“Tùy bà tin hay không. Nếu muốn cược tôi cũng không ngại.”
Lão phu nhân không dám cược, cho nên hôm sau Chu Thiến Thiến xuất hiện trước mặt Hạ Miên.
Lúc ấy Ninh Thiều Vận và Hạ Miên vừa đưa ba tiểu gia hỏa đi nhà trẻ về liền đụng phải Chu Thiến Thiến ở cửa, phỏng chừng sợ Ninh Thiều Vận lại gọi điện cho Hoắc Học Văn, vì thế mở miệng câu đầu tiên đã nói ra ý đồ, “Tôi tới bàn giao.”
Ninh Thiều Vận không để ý cô ta, trực tiếp vào nhà.
Hạ Miên ở lại, “Cô là người lão phu nhân ủy thác hay là chủ nhân của cái sân.”
Ngực Chu Thiến Thiến đầy khó chịu, “Đây là sân của tôi.” Cho dù cái sân này rách tung toé cũng có thể bán đi năm sáu vạn, bằng cái gì phải cho miễn phí mấy người.
Nếu không phải hôm qua lão phu nhân nói Hoắc Học Văn đã ký giấy ly hôn, kêu cô ta qua đây không cần phải gây chuyện thị phi, hào phóng một chút, chứ chắc cô ta rảnh mà đến.
Hạ Miên thật sự kinh ngạc, cô chỉ cho rằng lão phu nhân để Chu Thiến Thiến ở tạm, không ngờ thật sự đã cho cô ta.
Quả thực là đãi ngộ của con gái.
Nhưng Hạ Miên cũng chỉ kinh ngạc một chút, rốt cuộc chuyện Hoắc gia cũng không liên quan gì tới mình, chỉ cần bảo đảm thuận lợi sang tên là được.
Cũng may Chu Thiến Thiến mới bị cha con Hoắc gia hung hăng dạy dỗ, lúc này không dám làm bậy nữa.
“Chờ một lát.”
Hạ Miên trực tiếp điện cho Vinh Tín, Ninh Thiều Bạch sớm đã nói qua, Vinh Tín nhận cuộc gọi đáp, “Chờ anh khoảng 30p.”
Nghe Hạ Miên tìm Vinh Tín tới làm chứng, Chu Thiến Thiến nhịn không được trào phúng một câu, “Chột dạ hả, lo về sau tôi đòi lại phòng sao?”
Hạ Miên liếc cô ta đánh giá, gật gật đầu, “Đúng rồi, rốt cuộc thì loại người như cô chuyện gì mà chả làm được.”
“Mở cửa đi, nếu hôm nay là ngày nhận nhà thì chúng ta vào xem thôi. Bằng không chờ ở chỗ này không thú vị chút nào.” Hạ Miên cười giả trân một cái, “Hay là cô đồng ý vào nhà chị Ninh ngồi?”
Chu Thiến Thiến đương nhiên không muốn.
Vừa lúc Hạ Văn Nguyệt vẫn chưa ra quán, Mao Tuệ Mai Mao Tuệ Lan cũng ở đây, nghe thấy Hạ Miên muốn vào thăm sân lập tức hưng phấn chạy tới tham quan.
Kiến trúc bên này đúng là tương tự như chỗ Ninh Thiều Vận, đều tọa bắc triều nam, cho nên cửa đang đứng xem như cửa sau, ngày trước Chu Thiến Thiến vì muốn diễu võ dương oai với Ninh Thiều Vận mà cố ý mở ra.
Nhưng sau khi Hạ Miên dọn vào, cái cửa này nhất định sẽ được sử dụng thương xuyên.
Đi qua cửa sau là chính viện.
Phòng chính ba gian, hai bên mỗi bên có một gian hai phòng, cửa sau ở ngay sườn bên trái.
Sau đó là ba sương phòng ở cánh đông và tây.
Bởi vì là nhà mình muốn mua, Hạ Văn Nguyệt xem rất cẩn thận, “Đại sảnh ở giữa gian chính để tiếp khách, về sau Hạ Miên và Tiểu Phong mỗi người một gian đông tây.”
Hạ Miên cười nói, “Tiểu Phong vẫn ở cùng cháu mấy năm được, cô hai và chú cứ dùng phòng tây đi.”
Hạ Văn Nguyệt không cự tuyệt, dưới quê chú ý phong thuỷ, có người nói trưởng bối ngủ phòng chính vượng gia, đặc biệt là chuyển về nhà mới, khí áp của trưởng bối sẽ làm tăng phúc khí.
“Tuệ Mai và Tuệ Lan Tuệ Trúc có thể ở ba gian sương phòng đông, ba gian sương phòng tây để làm bếp và nơi rửa mặt.”
Mao Tuệ Lan đi qua cửa lớn thuỳ hoa ngắm ngía, trở về nói, “Bên đó có bảy tám phòng, có thể biến nó thành kho hàng, đúng là rất nhiều gian.”
Mao Tuệ Mai cũng xem xong sương phòng về, “Hình như chỗ này chỉ có sương phòng phía tây nối ống nước, WC cũng ở bên ngoài, chúng ta biến nó thành buồng vệ sinh trong nhà như nhà chị Ninh được không, nối ống nước vào.”
Hạ Văn Nguyệt cũng không hiểu lắm, “Ninh gia xây như vậy đúng là tiện hơn, giống như sống nhà tầng, nhưng so với nhà tầng thì rộng và thoáng hơn nhiều.”
Chu Thiến Thiến nghe mọi người thiên chân mà nhịn không nổi, “Có thể chiếm được cái sân này thì nên biết vụng trộm đi, còn muốn sửa lại toàn bộ hệ thống ống nước và mạch điện thì không dưới hai - ba mươi vạn đâu.”
Mao Tuệ Lan kinh ngạc nhìn về phía Hạ Miên, “Chị Miên đắt vậy sao?”
“Đắt thì đắt, nhưng mà thoải mái.” Hạ Miên cười, “Chờ có tiền chúng ta sẽ sửa.”
Chu Thiến Thiến khinh thường, “Vậy các người phải chờ tới kiếp sau thôi.”
Hạ Miên trợn mắt, “Cô ăn không nhớ đánh hả? Nếu tôi thật sự có thể sửa được, cô dám chịu trách nghiệm với lời xúc phạm của mình không?”
Chu Thiến Thiến nhớ ra Hạ Miên được Ninh gia hỗ trợ, tức khắc không dám nói nữa.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động cơ ô tô, một chiếc xe Ben ngừng ở cửa sau.
Vinh Tín tới, hắn bước ra khỏi ghế lái đưa một túi văn kiện cho Hạ Miên, “Em xem được không.”
Hạ Miên mở ra, bên trong là một phần hợp đồng mua bán nhà ốc chỉ cần điền giá tiền và ký.
Hạ Miên đưa hợp đồng cho Chu Thiến Thiến, “Xem chút sau đó cho cái giá, đừng nói chúng tôi bắt nạt người khác.”
Chu Thiến Thiến hơi ngoài ý muốn, “Cô trả tiền?”
Hạ Miên lại trợn mắt, “Tưởng tôi là cô hợp tình hợp lý đi lấy sân nhà người khác chắc.”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Chu Thiến Thiến chán nản, “Nói như cô ngươi cao thượng lắm ấy, nhà có nhiều tiền như vậy sao? Còn không phải dựa vào Ninh gia chắc?”
Hạ Miên không kiên nhẫn nói nhao nhao, “Tôi có tiền hay không không cần cô quản, nhanh báo giá đi.”
“Mười vạn.” Chu Thiến Thiến thốt lên.
Hạ Miên cười lạnh một tiếng, “Tôi chỉ muốn giảng đạo đức văn minh, từ khi nào lại thành coi tiền như rác thế? Rốt cuộc thì cô cũng không thành tâm, không thành tâm tôi không mua nữa.”
Chu Thiến Thiến: ……
Nói như vậy, người ngoài không biết còn tưởng cô ta đang cầu xin Hạ Miên mua đấy.