Trương Khải Minh bị bắt, Cao Vĩnh Phong bỏ trốn, đồn công can Hoa Cương trở nên cực kỳ bận rộn, ngay cả vụ của Hoàng Hiểu Quyên lúc trước cũng bị lật lại điều tra.
Hoàng Hiểu Quyên chưa ra được mấy ngày, lại bị cưỡng chế đi vào, lần này đồn cảnh sát đã rung chuông báo động mạnh mẽ, vì Hoàng Hiểu Quyên có thể là đồng lõa với Trương Khải Minh trong vụ án mưu sát lừa tiền Hạ Xuân.
Hạ Miên ở lại thêm một ngày phối hợp điều tra.
Sau khi làm ghi chép xong, Hạ Miên nhịn không được hỏi, "Nếu đây là sự thật, Trương Khải Minh có bị tử hình không?"
Nữ cảnh sát ghi chép cho cô thở dài, "Nếu là sự thật, nhất định không thoát nổi án tử, em nén bi thương."
Hạ Miên ra khỏi đồn công an, đã thấy Ninh Thiều Bạch nắm tay Tiểu Phong chờ ở cửa, Sâm Sâm cũng ở đây.
Hôm nay Sâm Sâm mặc quần yếm, trên đầu đội cái mũ lưỡi trai trắng rộng rãi.
"Tiểu Phong ăn chocolate đi." Sâm Sâm đẩy cái mũi hơi che mắt mình, cầm ra một bọc giấy bạc, lưu luyến không rời đút cho Tiểu Phong, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Một ngày cậu nhóc chỉ được ăn một miếng chocolate, nên bình thường rất ít khi cho ai.
Nhưng mà nghe mẹ nói gần đây Tiểu Phong mới trải qua một chuyện cực kỳ đáng sợ, nên cậu nghĩ đây là thứ tốt nhất mình có thể lấy ra an ủi.
Mỗi lần không vui vẻ, chỉ cần ăn một miếng chocolate là được.
Nếu là ngày thường, Tiểu Phong tất nhiên sẽ chú ý tới cảm xúc Sâm Sâm, nhất định không ăn.
Nhưng hôm nay cậu có chút thất thần, sau khi ăn xong vẫn không ngừng nhìn cửa đồn công an.
Đây là di chứng từ vụ hỏa hoạn.
Tiểu Phong mới thả lỏng lại bắt đầu dính Hạ Miên, đêm qua còn mơ ác mộng, nhắm mắt lại là gọi "dì nhỏ" "dì nhỏ".
Tâm Hạ Miên đều bị tiếng gọi này làm cho bủn rủn.
Nhưng mà làm ghi chép không thể dẫn theo cậu.
May mà còn có Ninh Thiều Bạch, có lẽ do hôm đó Ninh Thiều Bạch cứu bọn họ, ngoài Hạ Miên, Tiểu Phong đi theo anh cũng sẽ ổn định được chút cảm xúc.
Nhìn thấy Hạ Miên đi ra ánh mắt Tiểu Phong liền sáng lên, lon ton chạy tới, "Dì nhỏ!"
Hạ Miên bế cậu lên yên lặng hôn hôn khuôn mặt nhỏ, Ninh Thiều Bạch hiếm khi thấy cô héo rũ như vậy hỏi, "Làm sao?"
"Không có gì, ngày mai là có thể về nhà rồi." Hạ Miên xác thật không cao hứng.
Có lẽ là ký ức càng lúc càng hòa quyện, vừa nãy khi nhắc đến Hạ Xuân, giọng nói và dáng điệu rõ ràng tươi sáng hơn nhiều, chị ấy đối với người em gái này cũng cực kỳ yêu thương chiếu cố.
Một cô gái ôn nhu xinh đẹp, nhiệt tình yêu cuộc sống. Lại vì gặp phải một kẻ cặn bã mà mất mạng.
Đó càng là hồi ức đáng sợ để lại cho Tiểu Phong.
Ánh mắt cô dừng trên người cậu, Tiểu Phong chưa từng chủ động nói về chuyện của mình, nhưng sao có thể không nghĩ đến chứ, chỉ cần cô nhắc tới Hạ Xuân, cậu nhóc đều nghe rất nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy Lý Tân Mai ôm Tráng Tráng hoặc là Sâm Sâm làm nũng với Ninh Thiều Vận, thằng bé cũng sẽ lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Cho dù sớm quên bộ dáng của mẹ, nhưng cũng sẽ theo bản năng tìm kiếm từng chút một.
Hạ Miên sờ sờ đầu đứa nhỏ, ngực buồn muốn khóc.
Bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có động tĩnh, gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, làm cả người thoải mái đi không ít.
Nhưng mà......
Hạ Miên trừng Ninh Thiều Bạch cả giận, "Anh muốn làm cái gì? "
Ninh Thiều Bạch cầm một bộ tóc giả trên tay, "Cô không nóng sao? Cẩn thận trên đầu có rôm đấy."
Sâm Sâm ngửa đầu nói, "Dì Hạ Miên, tóc giả của dì túm cái là rớt."
"Xin nhóc đừng nói bậy!" Hạ Miên vừa cúi đầu nhìn xuống, liền cảm thấy có cái gì đó trượt đi, nháy mắt cảm thấy thoang thoáng.
Nhưng Hạ Miên lại thay đổi sắc mặt, cô trừng Ninh Thiều Bạch, lại thấy Ninh Thiều Bạch cũng đang kinh ngạc.
Anh giơ tay lên nhìn tóc giả rớt, vô tội nói, "Tôi không cố ý nha."
Hạ Miên lại nhịn không được siết tay, Ninh Thiều Bạch vội vàng sửa lại, chỉnh trang đẹp đẽ trên đầu cô.
Một bên làm một bên hỏi, "Đầu nhiều mồ hôi như vậy, không nóng thật hả? Cẩn thận cảm nắng."
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Đây là mái tóc giả Hạ Miên sốt ruột mua hôm qua, hoàn toàn kín gió, lúc đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng giờ khí nóng bốc lên, quả thực cồn cào khó chịu.
Hạ Miên túm tóc giả xuống, thở phì phò nhìn anh.
Ninh Thiều Bạch khom lưng lấy cái mũ của Sâm Sâm đội lên đầu Hạ Miên, "Tôi đã nói đội mũ thoải mái hơn mà."
"Anh biết rõ vậy là từng có kinh nghiệm hả?" Hạ Miên tức giận ném tóc giả cho anh, nếu không phải vóc dáng không cho phép, cô thật sự muốn ném lên đầu.
Bộ dáng sinh long hoạt hổ thuận mắt hơn nhiều.
Ninh Thiều Bạch không chọc cô nữa, nói đến chính sự, "Giờ muốn làm gì? Còn đến thành phố Yến nữa không?"
Tiểu Phong lập tức nhìn Hạ Miên, Hạ Miên sờ sờ đầu cậu nói, "Đi."
Cô không muốn về huyện Minh Khê, ở đó quá nhỏ, so với thành phố Minh cũng là tám lạng nửa cân, tuy chỗ này không còn Trương Khải Minh, nhưng dù sao cũng là nơi Hạ Xuân qua đời.
Huống hồ không thể lãng phí thiên phú của Tiểu Phong, cô muốn dốc hết sức lực làm cậu tỏa sáng rực rỡ.
Sâm Sâm tức khắc cao hứng, "Tiểu Phong, em muốn cùng nhà anh về thành phố Yến không?"
Đôi mắt Tiểu Phong cong lên, vui vẻ gật đầu, mái tóc mềm mại cọ cọ mặt Hạ Miên.
Hạ Miên cười.
"Nhưng mà chúng tôi phải về một chuyến," Hạ Miên nói với Ninh Thiều Bạch, "Cần trưởng bối trong nhà xử lý chút chuyện."
Một cái là phòng ở Hoa Cương, nhà máy nghe chuyện cũng đã đồng ý chờ giải quyết chuyện của Trương Khải Minh, phòng sẽ thuộc về Tiểu Phong.
Nhưng mà Hạ Miên muốn bán đi, dù sao nơi này cũng chứa đựng sát tâm của Trương Khải Minh với Hạ Xuân.
Tuy là dùng tiền bồi thường của Hạ Xuân mua, nhưng từ đó đến nay để hai tên súc sinh sống, cô một chút cũng không yêu thích.
Những việc này đều cần trưởng bối làm, rốt cuộc Hạ Miên mới chỉ là trẻ vị thành niên.
Còn Trương gia nữa, Hạ Miên tính dời mộ của Hạ Xuân về huyện Minh Khê, không phải là cô mê tín, chỉ là thật sự chán ghét nhà họ Trương, hơn nữa sau này có cúng bái, Tiểu Phong sẽ không phải về bên đó nữa.
"Còn nửa tháng nữa là khai giảng, liệu có kịp không?" Ninh Thiều Bạch hỏi, "Thành tích cô thế nào? Muốn học cao trung gì?"
"Tôi muốn tạm nghỉ học nửa năm." Hạ Miên nói, "Mấy chuyện gần đây muốn xử lý xong cũng phải mất nửa tháng, đến thành phố Yến còn phải dàn xếp chuyện phòng ở, chốc nữa tôi tìm chị Ninh một chuyến, chắc là cần chị ấy hỗ trợ."
Ninh Thiều Bạch nói, "Trực tiếp nói với tôi đi."
Hạ Miên lộ ra nghi hoặc.
"Tôi cũng muốn về thành phố Yến." Ninh Thiều Bạch nói tiếp.
"Sao đột ngột vậy?"
"Chuyện của Sâm Sâm đã điều tra xong." Ninh Thiều Bạch không nhiều lời.
Hạ Miên cũng hiểu, đây là phải về xử lý mẹ kế.
Vì có cô nhắc nhở, Sâm Sâm không bị bắt cóc cũng không bị thương, hơn nữa chỉ hướng rất rõ ràng, anh rất dễ dàng điều tra ra.
Trước tiên phải để đám xấu chịu trừng phạt, vận mệnh một nhà Sâm Sâm cũng đều sẽ thay đổi.
Ninh Thiều Bạch lại đưa cho cô một cái di động, cái lần trước sớm bị hoả hoạn thiêu cháy.
"Cầm đi, liên hệ lúc nào cũng được, nếu trong một tháng này có thể xuất phát thì chúng ta cùng nhau đi."
Ý kiến này cũng được, Ninh Thiều Bạch muốn lái xe về thành phố Yến, dù sao so với phải ngồi xe lửa thì tiện hơn nhiều.
Hạ Miên cũng không khách khí, những cũng cho anh một nhắc nhở, cô nhìn Sâm Sâm một cái, nói với Ninh Thiều Bạch, "Cẩn thận ông nội của thằng bé, tôi nghe ở đâu đó, thư ký bên cạnh Hoắc Bằng Nghĩa thực tế là con riêng của ông ta."
"Còn cả hạng mục Bắc thành kia nữa, để ý chú của con riêng."
Trong sách từng nhắc qua, Sâm Sâm bị gia tộc từ bỏ, là bởi vì lúc ấy Hoắc Học Văn bị hạng mục Bắc thành làm cho sứt đầu mẻ trán, thiếu chút nữa phải ngồi tù, không có năng lực bảo vệ con.
Tình cảnh Sâm Sâm như dậu đổ bìm leo, Ninh Thiều Vận càng hận chồng thấu xương, tình cảm của hai người không thể đền bù.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Sắc mặt Ninh Thiều Bạch ngưng trọng, nhưng anh một câu cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp, "Đã biết, cảm ơn."
Hạ Miên âm thầm thở ra, cô không phải bịa chuyện gạt người, Ninh Thiều Bạch không hỏi thật quá tốt.
- -
Hạ Miên mang Tiểu Phong nghỉ lại khách sạn một đêm, sáng hôm sau thì ngồi xe về huyện Minh Khê.
Vừa bước xuống đã thấy bác cả đứng chờ, nhìn thấy hai nhỏ liền kích động, "Về rồi về rồi."
Thời điểm đi tới gần chân còn mềm một chút, may là được Hạ Hà cùng Hạ Xuyên đỡ lấy.
Hạ Miên vội vàng tiến lên, mũi lên men, "Bác."
Bác cả đỡ lấy bả vai Hạ Miên, nhìn cô mang theo sự sốt ruột, "Tóc làm sao vậy? Hỏng da đầu à?"
Hạ Miên:......
Vừa tới đã chọc vào chỗ đau của cô.
Hai ngày nay Tiểu Phong cũng biết dì mình để ý vấn đề tóc tai, nghe thấy bác cả hỏi như vậy, vội vàng dùng tay nhỏ vuốt cổ Hạ Miên trấn an.
Hạ Miên biết bác cả thật sự lo lắng, trả lời nói, "Không sao cả, chỉ phải cắt tóc mà thôi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Bác nhẹ nhàng thở ra nói, "Chỉ phải cắt tóc, vậy là có thể mọc ra được, nếu hỏng da thì phiền rồi."
Sau đó lại sờ Tiểu Phong từ đầu đến chân, "Tiểu Phong cũng bị dọa sợ nhỉ," sau khi xác định hài đứa không việc gì, ông mới nói, "Ổn rồi ổn rồi, đúng là ông trời phù hộ."
Trong giọng nói nghĩ mà sợ.
Chú hài ở phía sau cũng đi lên, "Rốt cuộc là sao, Hạ Xuân thật sự bị tên Trương Khải Minh kia hại chết? Cậu ta còn muốn giết hai đứa hả?"
Trương Khải Minh mưu sát Hạ Xuân, cũng có ý đồ hại Hạ Miên cùng Tiểu Phong đã sớm báo về Hạ gia, vì Hạ Miên vẫn là trẻ vị thành niên, mà hai người thân thuộc với cô cũng chỉ có bác cả và chú hai.
Bà ngoại Hạ lớn tuổi cũng không mấy quan tâm, cho nên qua lời chú hài mới biết chuyện này.
Thời điểm hắn mở miệng Hạ Miên vội vàng che tai Tiểu Phong lại, "Chú hai, có gì trở về rồi nói sau."
Chú hai thở dài, thương tiếc nhìn Tiểu Phong, "Đứa nhỏ đáng thương."
Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.
Nhưng Hạ Miên mới ôm Tiểu Phong ngồi xuống xe Hạ Xuyên, chú hai lại nhịn không được hỏi, "Trương Khải Minh làm loại chuyện này, còn cầm phó bồi thường bốn vạn, tiền này đều trả lại chúng ta sao?"
"Còn căn hộ ở thành phố thì xử lý như thế nào? Thuộc về Tiểu Phong đúng chứ? Người Trương gia có thể đoạt lấy hay không, cháu hỏi nhà máy an bài thế nào chưa?"
"Thừa Diệu!!" Bác cả cả giận nói, "Mấy đứa mới về, để bọn nó nghỉ ngơi không được sao?"
Hạ Xuyên cũng thấy ông ta phiền, trực tiếp phóng xe đưa Hạ Miên và Tiểu Phong đi trước.
Chú hai không tình nguyện ngậm miệng, nhưng mà nhắc đến chuyện tiền bạc, trước nay hắn đều thiếu kiên nhẫn, lại nhịn không được hỏi, "Chuyện Tiểu Phong phải làm sao đây? Thằng bé còn nhỏ vậy ai nuôi? Nếu để ở nhà tôi thì cũng phải đưa phí nuôi dưỡng chứ?"
Hạ Hà không kiên nhẫn, "Trương Khải Minh sắp bị xử bắn tới nơi rồi, ông đi đâu đòi phí nuôi nấng?"
Chú hai nói, "Trương Khải Minh chết, không phải còn bà nội sao? Chẳng nhẽ Tiểu Phong không phải cháu bà ta?"
Nghĩ ra cái gì đó, ông gấp đến độ vỗ tay, "Ai, chuyện này không cần vội, hình như cô vợ hiện tại của cậu Trương còn có anh trai đúng không? Đám người nhà họ Hoàng thấy tiền là sáng mắt, cẩn thận bọn họ đoạt mất phòng."
Hạ Hà nghe xong cười nhạo một tiếng, ông thì khác gì chứ.
Hạ Miên cũng nghĩ chú hai sẽ nói ba hoa, nhưng cô không có tinh thần để ý tới hắn, chuyện kế tiếp cần làm vẫn còn đầy ra kìa.
Loại người như chú hai, tùy tiện đập một cái là không thành vấn đề.
Chẳng qua cô không ngờ rằng, chưa cần mình ra tay, khắc tinh của chú hai đã tìm tới cửa.
Hạ Xuyên trực tiếp đưa bọn họ về nhà mình, bác gái đã sớm chờ ở đó.
Bà nhìn thấy Hạ Miên cùng Tiểu Phong lập tức đỏ mắt nói, "Về rồi à? Chắc là mệt rồi ha, thịt đã làm xong rồi, bây giờ có thể ăn, mau vào nhà trước."
Vén tấm rèm nhà chính lên, một bà lão trắng nõn cao gầy đi ra, tuy trên mặt cũng có nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thể nhìn thấy phong thái khoa khôi lúc trẻ ở huyện nhà Minh Khê.
Là bà nội Hạ.
Người hơn 70 tuổi, nhưng đứng chung với bác gái lại giống như cùng thế hệ.
Bà đỏ mắt, hiển nhiên là đã khóc, nhìn thấy Hạ Miên và Tiểu Phong, lại lấy khăn tay xoa xoa, "Đứa trẻ ngoan này, mau vào nhà."
Thời điểm Hạ Miên ôm Tiểu Phong đi ngang qua, bà còn duỗi tay sờ sờ đứa nhỏ, "Tiểu Phong lớn vậy rồim"
Tiểu Phong có chút sợ người lạ, gắt gao ôm lấy cổ Hạ Miên.
Cũng không trách thái độ Tiểu Phong, nhìn bà mà Hạ Miên cũng có chút xa lạ, trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi cha qua đời liền rất ít khi thấy người.
Thời điểm cha cô còn trên đời, ấn tượng của Hạ Miên đối với bà nội không phải quá tốt, người này không độa phải ác, chỉ đặc biệt đối tốt với bản thân.
Mỗi ngày muốn ăn cái gì thì mua cái đấy, tiền không đủ thì nợ, sau đó để cha cô trả, cũng mặc kệ trong nhà có túng quẫn hay không.
Ngay cả trong hai năm cha nằm bệnh, người Hạ gia đều ăn cỏ ăn trấu, nhưng mà lại không hề thu liễm.
Hạ Miên hoài nghi tính keo kiệt của chú hai là vì lúc nhỏ bị bà nội khắt khe quá mức mà thành.
Ít lâu sâu ba cũng qua đời, bà nội hình như theo nhà chú hai, nhưng mà lấy đứa hạnh của vợ chồng ông ta, bà cũng biết chú hai không thể chăm mình.
Mà bà cũng không oán giận ầm ĩ, trực tiếp ra ngoài tìm nhà bạn già sống qua ngày.
Không được mấy năm bạn già cũng ra đi, bà lại đi tìm người thứ hai.
Người thứ hai ở huyện cách vách, đã ở đó được một thời gian, cho nên hai lần trước Hạ Miên về đều không gặp bà.
Nhưng cho dù bà nội có ích kỷ thích hưởng thụ như thế nào, chỉ cần không chọc đến cô và Tiểu Phong, Hạ Miên sẽ chỉ coi là một bà lão xa lạ.
Bà Hạ thấy Tiểu Phong trốn tránh cũng không thèm để ý, chỉ thở dài, "Bà là bà cố ngoại* của con."
(P/s: mẹ của ông ngoại.)
Cảm thấy Hạ Miên khẽ vuốt lưng mình, Tiểu Phong mới nhỏ giọng kêu, "Bà cố ngoại."
Bà Hạ cười hiền lành, kêu Hạ Miên và Tiểu Phong ngồi xuống.
Bác gái rất nhanh đã bưng đồ ăn vào, ánh mắt Tiểu Phong lập tức bị hấp dẫn, cậu nhóc hiển nhiên đã bị bát mì của bác thu phục.
Lúc nãy say xe ăn không vô, lúc này nhìn cực kỳ chăm chú.
Bác gái thấy cậu thèm cũng vui vẻ, lấy ra một cái chén mới in hình Vịt Donald, "Đây là bác chuẩn bị cho con, về sau nó là của Tiểu Phong."
Tiểu Phong thấy nhắc đến mình, sờ chén đung đưa chân.
Hạ Miên cũng đói lả, cùng Tiểu Phong vùi đầu ăn, sau khi nhai một ngụm mì thịt, sầu não mệt mỏi mấy ngày qua giống như đã tiêu tán.
Bà Hạ ngồi một bên nói, "Nhìn hai đứa nó ăn mà mẹ cũng đói theo, mì của Hương Nga đúng là không giờ chán."
Hạ Xuyên vén mành đi vào, bưng một chén, cười không cười nói, "Biết ngay bà sẽ nghĩ như vậy mà, mẹ cháu cũng là cho người đây."
Bà Hạ cười cười, "Hương Nga đúng là chu đáo."
Hạ Xuyên lặng lẽ bĩu môi.
Sau khi ăn xong, tinh thần Tiểu Phong được thả lỏng liền thấy mệt, Hạ Miên bế cậu ngủ, sau đó ôm vào trong phòng, đóng cửa lại.
Lúc này mới thương lượng chính sự với bác cả.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Hạ Miên thuật lại mọi chuyện một lần, đương nhiên thả nhẹ nguy hiểm lúc hoả hoạn, dù vậy các trưởng bối vẫn mamg vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Chờ phỏng đoán ra động cơ giết người của Trương Khải Minh, mọi người từ sợ hãi chuyển sang phẫn nộ.
"Trên đời này còn có loại súc sinh như vậy sao!" Hạ Xuyên cả giận, "Tên đó đáng chém nghìn đao, lần trước đánh quá nhẹ."
Bác cả nói, "Vị bác sĩ Ninh cứu cháu kia, hôm nào đó chúng ta phải cảm ơn người ta."
Chú hai mở miệng, "Phòng ở kia......"
"Chuyện cảm ơnbác sĩ Ninh nói sau," Hạ Miên không muốn để ông ta nói chuyện, trực tiếp đánh gãy, nói ra kế hoạch lần này mình về, "Cháu muốn dời mộ của chị về đây, sau này Tiểu Phong không phải sang bên đó cũng bái."
Chú hai bất chấp hỏi tiền nhà nhíu mày nói, "Hạ Xuân đã gả cho người ta, lại mất đột ngột, không thể nhập vào phần mộ tổ tiên!"
Bà Hạ cũng nói, "Người mất đột ngột nhập vào phần mộ tổ tiên sẽ ảnh hưởng đến phong thuỷ nhà chúng ta, đối với trưởng bối và hậu bối đều không tốt."
Bác cả lý giải lại ý tứ Hạ Miên, "Không thể nhập vào phần mộ tổ tiên, nhưng có thể mua đất."
Hạ Miên không để bụng có ở phần tổ tiên hay không, chỉ cần không phải Trương gia đều được.
Chú hai trừng mắt, "Một mảnh đất mất đến vài trăm đó, ai trả tiền?"
Hạ Miên không muốn cãi nhau với bọn họ, "Tất cả chi phí cháu chịu, nhưng mà lễ nghi cần làm cháu không hiểu lắm, đành làm phiền bác cả và chú hai."
Ông ta vẻ mặt đau lòng, "Cái này có khi phải gần hai ngàn......"
"Nếu không cháu đưa tiền cho chú đi, chú tìm người làm hộ cho, ít nhất chỉ mất mấy trăm."
Hạ Miên trực tiếp làm lơ, nói với bác cả, "Chuyện này phiền bác."
Chú hai hét lên, "Miên Miên cháu làm gì vậy? Thân làm chú, chuyện này phải để chú làm giúp chứ, cứ phải giao cho bác cả làm gì, đừng để người ngoài chế giễu."
Hạ Miên thật sự ghét hắn ồn ào, vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy một giọng nói đanh đá vang lên, "Ông còn sợ người ta chê cười?!"
Sắc mặt vợ chồng chú hai biến đổi, bác cả và bác gái lại rất cao hứng, vội vàng ra ngoài đón người.
Bác gái nói, "Văn Nguyệt, em về rồi hả?"
Tiến vào là một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh có chút mệt mỏi phong trần, nhìn kỹ thì rất giống bà Hạ hồi con trẻ, chẳng qua bà nhã nhặn lịch sự, còn đối phương lại có đôi mắt sáng ngời, vừa thấy đã biết khôn khéo giỏi giang.
Hạ Miên cũng có chút ngoài ý muốn đứng lên, "Cô hai."
Cô hai nhìn thấy Hạ Miên, tiến lên ôm chặt khóc lớn, "Miên Miên, đứa nhỏ đáng thương của cô...... cháu chịu khổ rồi......"
Hạ Miên bị lòng ngực không tính rộng của Hạ Văn Nguyệt vây lấy, cảm nhận cảm xúc đau lòng của người trước mặt, phảng phất như biến lại thành đứa trẻ, đáy lòng thực ủy khuất, "Cô hai."
"Không sao, không sao, cô hai ở đây." Hạ Văn Nguyệt một bên khóc một bên vỗ về, "Chuyện này giao cho cô đi, con vẫn còn nhỏ, phải ngoan ngoãn đọc sách."
Sau đó ánh mắt rơi xuống đầu Hạ Miên, nhịn không được khóc ròng, "Ai nha, sao lại không còn tóc thế này...... đứa nhỏ đáng thương chịu khổ rồi...... anh chị lại nhẫn tâm để hai đứa lại mà ra đi......"
Bác gái mồm năm miệng mười khuyên Hạ Văn Nguyệt, Hạ Văn Nguyệt mới dừng nước mắt, lại bắt đầu mắng Trương Khải Minh, "Tên khốn nạn đó dù có lột da rút gân cũng không thể nguôi hận! Phải mau chóng đón Xuân Xuân về!"
Từ lúc cô Hạ xuất hiện, chú hai liền tự giác rụt vào một góc, từ đầu tới cuối không dám mở mồm.
Gần đây Hạ Văn Nguyệt làm chuyện đầu trâu mặt ngựa xong liền phảng phất như mai danh ẩn tích.
Người Hạ gia bàn chuyện mai táng xong, việc tương đối phiền toái là đón hài cốt Hạ Xuân từ núi Đại Lương Trương gia về đây.
"Sợ là người Trương gia không đồng ý." Bà Hạ nhẹ giọng nói, "Nếu tên họ Trương kia bị bắn chết, cô vợ hai của cậu ta nhất định sẽ tái giá, bây giờ chúng ta lại đón Xuân Xuân về, Trương gia sau này sẽ là cô phần."
Chú hai tiếp lời, "Đúng, nếu đưa Xuân Xuân về, bọn họ phải mất một khoản tiền làm âm hôn, nhất định không đồng ý đâu."
Hạ Miên đối với biệt tài chuyện gì cũng nhắc đến tiền của chú hai đúng là phục.
Hạ Văn Nguyệt "Phi" một tiếng, tuy không nhìn bà Hạ, nhưng ngoài miệng lại không hề khách khí, "Loại súc sinh này có mộ là tốt lắm rồi, cô phần thì sao? Tên đó vốn phải xuống địa ngục! Chúng ta không nghiền xương gã thành tro là đã quá lương thiện lắm!"
"Ngại phiền ngại tiền thì không cần các người quản!" Hạ Văn Nguyệt cả giận nói, "Chuyện này tôi làm, cứ xem tôi có thể đón người về hay không, tội phạm biến thái giết người còn cần mặt mũi?!"
Chú hai cùng bà Hạ tức khắc im miệng.
Hạ Văn Nguyệt cũng mặc kệ bọn họ, nói với Hạ Miên, "Miên Miên cháu yên tâm, chuyện này cô hai sẽ đi tìm Trương gia, bảo đảm đón chị ấy trở về......"
Nói tới đây lại nhịn không được khóc lên, "Xuân Xuân đáng thương, sinh viên Hạ gia chúng ta, đúng là đứa trẻ tốt mà......"
Cô ấy khóc thật có sức hút, mọi người ở đây cũng đỏ mắt theo, bác gái càng nhịn không được gạt đi dòng lệ, đều là những người nhìn Hạ Xuân lớn lên, đột nhiên nghe tin bị hại chết, sao có thể không khổ sở?
Thẳng đến lúc Tiểu Phong tỉnh lại, Hạ Văn Nguyệt mới dừng khóc, Hạ Miên ôm Tiểu Phong tới, Hạ Văn Nguyệt nhìn thấy cậu mắt lại đỏ lên, vội vàng lấy từ trong túi ra vài món đồ chơi bằng gỗ và cỏ, "Dì hai không có gì tốt cho con, con cầm chơi trước nha."
Tiểu Phong dựa vào lòng Hạ Miên, tay nhỏ nhận lấy mấy món đồ chơi tuèng xuất hiện trong trí nhớ mình khi còn nhỏ, nhấp nhấp miệng nói, "Cảm ơn dì hai."
Hạ Văn Nguyệt lại gạt đi giọt nước mắt.
Một người phụ nữ thích khóc vì người khác, lại cho bọn họ cảm giác an toàn, Hạ Miên phảng phất cảm thấy trên đầu mình có một bầu trời, làm cô hoàn toàn không cần phải nhọc giải quyết chuyện gì nữa.
Từ nhà bác cả về Hạ gia, Hạ Văn Nguyệt xắn tay, cầm chổi quét từ trong ra ngoài.
Hạ Miên muốn nhúng tay đều bị cô ấy đẩy ra, "Ai nha, đứa trẻ này, con chiếu cố Tiểu Phong tốt là được rồi, chuyện khác không cần phải xen vào."
"Cháu sắp khai giảng rồi đúng không? Mau học tập đi, ôn tập cho tốt, cô hai cũng chỉ có chút bản lĩnh này, chỉ cần cháu có thể thi đậu trường tốt, cô đây sẽ rất vui vẻ."
Sau đó hai gian phòng của Hạ gia trong một đêm bỗng sáng sủa sạch sẽ, tất cả đất trên bệ bếp đều được dọn dẹp chỉnh tề.
Hôm sau Hạ Miên cùng Tiểu Phong mới ngủ dậy đã có bánh nướng áp chảo thơm phức cùng cháo gạo kê ăn.
Đứa nhỏ chậm nhiệt như Tiểu Phong, sau một ngày cũng đã dám đi theo Hạ Văn Nguyệt.
Mỗi khi Hạ Văn Nguyệt thấy cậu đều phải sờ khuôn mặt nhỏ vài phát, cười nói, "Cháu của dì sao mà ngoan quá.l vậy."
Tiểu Phong sẽ nhấp miệng cười.
Sáng chói như vậy, thật sự khó mà tưởng tượng Hạ Văn Nguyệt lại là một người mệnh khổ.
Hạ Miên nhìn bóng dáng cô ấy, trong lòng có chút ý tưởng.