Từ thành phố Minh về huyện Minh Khê không tính là xa, kiếp trước có phương tiện di chuyển tốt chỉ mất khoảng một giờ, nhưng mà thời đại này rất thiếu xe buýt.
Hạ Miên ôm Tiểu Phong lung lay ngồi trên xe khách màu đỏ, trên đường quốc lộ đi đi dừng dừng năm sáu tiếng, thiếu chút nữa hỏng cả người.
Tới nhà ga huyện Minh Khê, Hạ Miên chờ không nổi ôm Tiểu Phong lao xuống, vận nội công hít ra thở vào hai lần mới cảm thấy bản thân sống lại.
Tiểu Phong cũng héo rũ, gia hỏa này say xe, nửa đường ăn mỗi quả táo cũng nôn ra hết.
Cô trực tiếp bỏ hai tệ mướn xe về Hạ gia.
Hạ gia ở cạnh trung học Minh Khê, vị trí không tồi, là thời điểm ông Hạ còn sống cùng cha Hạ chọn.
Bên trong có sáu gian chính và một đại viện, sau vì ông Hạ qua đời, cha cô sinh bệnh mà bị chú hai vô lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hiện giờ chỉ còn thừa hai gian.
Hai gian này cũng là sau khi mẹ Hạ mất, chú hai nhìn chằm chằm.
Cửa viện là cửa gỗ bình thường, khóa là cái chốt đơn giản, nhưng mà bức tường không cao hơi lõm xuống, có dấu vết leo lên rõ ràng, người đột nhập ngoài chú hai tự coi đây là đồ của mình ra thì không ai khác.
Sau khi Hạ Miên mở cửa, phát hiện sân vườn cực kỳ sạch sẽ, không phải loại sạch sẽ bình thường, mà giống như bị thổ phỉ càn quét, không chừa một thứ gì.
Từ trí nhớ nguyên chủ trước khi đi đáng nhẽ ra ở góc tường phải thừa một ít than củi, gạch bếp cũ, chai lọ không. Tuy chỉ là chút đồ vụn vặt ngày thường không dùng đến, nhưng nó cũng đủ làm sân vười tràn ngập hơi thở có người sinh sống.
Mà hiện tại, sân vườn bóng loáng đến độ một cái cây cũng không có, người lấy đồ chỉ hận không thể dỡ hết gạch lát mang về dùng.
Hạ Miên tức cười, nhưng lúc này cô cũng không còn nhiều sức lực, may mắn ổ khóa ở cửa phòng và cửa sổ không nhúc nhích, cái này đối phương hiển nhiên không dám động.
Rốt cuộc mượn gió bẻ măng chiếm tiện nghi là một chuyện, cạy khóa vào nhà đã có thể quy thành tội trộm cướp, nếu hắn dám, dù có là người một nhà, người Hạ gia cũng sẽ không buông tha.
Cô mở cửa thông gió, lấy chậu nước lau qua vách trần hình vuông chống bụi, cùng giường gỗ và chiếu, Hạ Miên đặt đứa nhỏ lên giường, "Ngủ một lát đi. Có đói không?"
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Phong có chút trắng, khô héo nói, "Không đói."
Hạ Miên vẫn đến sạp bán quà vặt mua nước ấm, pha hai chén sữa bột, mỗi người một chén, sau đó cả hai liền đi ngủ.
Thời điểm nửa mơ nửa tỉnh, Hạ Miên bỗng cảm thấy mép giường có động tĩnh, trong lòng cả kinh, tưởng là trộm đến, rốt cuộc trước khi đi ngủ rõ ràng đã đóng cửa cẩn thận.
Cô hơi trợn mắt, chỉ thấy bóng dáng một tên béo lùn ngồi xổm ở mép giường dòm ngó hành lý của mình.
Hạ Miên liếc một cái liền nhận ra, là con trai chú hai Hạ Bảo.
Cô cười lạnh một tiếng, vì để đứa trẻ không sợ hãi, Hạ Miên lặng lẽ đẩy đẩy Tiểu Phong, cậu mới ngủ, đẩy nhẹ một cái là tỉnh, trước khi thằng bé kịp lên tiếng cô vội vàng làm động tác im lặng, đứa nhỏ cũng tự giác che miệng theo.
Lúc này Hạ Miên mới cầm tấm ga giường lớn phủ lên mặt Hạ Bảo, sau đó cầm cái chổi bên cạnh phang thật mạnh, miệng hô to: "Bắt trộm! Bắt trộm! Trời ơi ban ngày ban mặt dám vào nhà tôi ăn trộm!"
Người tới hiển nhiên bị một màn này làm cho ngâyngốc, sau khi ăn vài cái đập, cảm giác đau đớn lan tràn mới bắt đầu giãy giụa kêu thảm, "Là tôi, là tôi, tôi là Hạ Bảo đây, Hạ Miên, cô điên rồi hả?!"
Không nghe Vương Bát niệm kinh, một chân Hạ Miên gạt ngã tên mập, cô ném chổi cùn đi, cầm một cái chổi lông gà thuận tay hơn tiếp tục đánh.
Khu này có rất nhiều họ hàng Hạ gia, nghe thấy giọng Hạ Miên liền nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy cửa gỗ bị khép trong, động tĩnh cũng không nhỏ.
Một người đàn ông mang theo nôn nóng hô vào, "Miên Miên, Miên Miên ở bên trong đó hả?!"
"Là cháu!" Hạ Miên một bên đánh một bên hô to, "Là bác cả sao? Bác mau giúp cháu bắt trộm, cháu không dám buông tay!"
"Nhanh lên nhanh lên, Tiểu Hà Tiểu Xuyên, mấy đứa nhanh vào xem!" Bác Hạ vội vàng an bài.
Hai thiếu niên trẻ tuổi lập tức xông vào, một người mở cửa, một người vọt đến hỗ trợ.
Hạ Xuyên vào cửa đầu tiên là sửng sốt, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang giữ chặt tấm ga trùm một người, bộ dáng tên trộm này cũng không nhỏ, còn đang giãy giụa rất lợi hại.
Hạ Xuyên cũng không rảnh kinh ngạc biến hóa của Hạ Miên, vội vàng tiến lên.
Đầu năm nay mọi người chưa thịnh hành việc báo cảnh, gặp phải ăn trộm ăn cắp chỉ nói một chữ thôi, đánh!
Hạ Xuyên là thiếu niên trạc hai mươi, xuống tay cũng không nhẹ, làm Hạ Bảo kêu rên liên tiếp, "Là tôi, là tôi! Hạ Miên, cô điếc hả?!"
Hạ Xuyên nghe ra giọng của Hạ Bảo động tác liền hơi dừng, quay qua nhìn Hạ Miên phảng phất như không nghe thấy, vẫn là bộ dáng đối xử với ăn trộm, tức khắc cười thầm, cũng không hạ thủ lưu tình.
Chủ yếu là tên này quá đáng giận, tuổi còn nhỏ đã học cái thói trộm đồ chiếm tiện nghi của ba mẹ, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.
Thế mà thím Hạ (vợ chú hai) lại không nói lý, bạn bè thân thích không còn cách nào, đành phải cắn răng chịu đựng.
Đương nhiên bất lợi nghiêm trọng nhất chính là nhà Hạ Miên không có trụ cột.
Hạ Xuyên không ngờ mới tới thành phố ít lâu, cô em họ này đã ngộ ra không ít.
Hạ Miên nhìn nhìn xung quanh, cầm dây thừng ở góc tường ra, cách tấm vải buộc chặt miệng Hạ Bảo, Hạ Bảo còn đang há mồm thảm thiết, cái dây vừa vặn quấn ngang miệng hắn, còn chặn đầu lưỡi lại, ngoài mấy tiếng ô ô a a thì không thể nói thêm gì.
Hạ Xuyên nhìn Hạ Bảo hô hấp kịch liệt, sợ người ngạt chết, ngón tay vội vàng hơi kém tấm vải lên, tạo một ít không gian hô hấp. Hạ Miên cùng anh liếc nhau, trong ánh mắt hai người đều là sự giảo hoạt không nói.
Lúc sau một đống người phần phật kéo vào, thấy Hạ Miên trói trộm lập tức đi lên hỗ trợ, người trẻ tuổi xông đến tay đấm chân đá, mà tên trộm đang ngồi dưới đất chỉ có thể truyền ra mấy tiếng kêu thảm.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài"
Một người đàn ông ngăm đen đi vào, thoạt nhìn hơn 50, hai mắt có thần, giọng nói cũng mười thần trung khí, "Chuyện gì đây?"
Người này chính là anh ruột của cha Hạ Miên, Hạ Miên gọi ông là bác cả, hai nhà xưa nay tương đối thân cận.
Bác cả là người chính trực có trách nhiệm, cũng coi như là nhân vật lớn trong Hạ gia, họ hàng có chuyện lớn gì cũng nhờ ông xử lý, nhiều năm qua cũng rất chiếu cố tới mẹ con Hạ Xuân.
Hạ Miên nói, "Hôm nay cháu mới từ thành phố Minh về, mệt mỏi nên cháu đi ngủ, sau đó cảm thấy có người lén lút vào nhà lấy đồ, lúc ấy cháu cực kỳ sợ hãi, thừa dịp tên này đến mép giường thì dùng khăn túm lại. May là mọi người đến nhanh."
"Tên này là ai, gan cũng quá lớn rồi, ban ngày ban mặt mà dám ăn trộm." Có người trẻ tuổi nói.
Sau đó lại một người nữa đạp một chân, "Thật đúng là không sợ chết! Cũng không thử hỏi xem Hạ gia chúng ta có dễ bắt nạt hay không?!"
Trong khăn trải truyền đến tiếng ô ô đau nhức.
Bác cả vừa lòng đánh giá cô gái duyên dáng yêu kiều, "Ừm, xem ra trong thành phố cũng có chỗ tốt, như vậy khá hơn nhiều."
Hạ Miên ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Dạ, về sau cháu sẽ cố gắng học tập."
Bác cả vui mừng gật gật đầu, lại nhìn tảng thịt nằm vật trên đất bắt đầu suy nghĩ, nhíu mày cả giận, "Xem là con nhà ai rồi đưa đến đồn công an đi, hoặc mang về từ đường quản giáo!"
Mấy thanh niên trẻ tuổi lúc này mới ngừng, hùng hùng hổ hổ bắt đầu cởi dây.
Ngoài cửa bỗng nhiên có hai người vọt vào, hô tới tấp, "Hạ Bảo?!"
Người cầm đầu hơn bốn mươi, dáng người không cao, đen gầy khô quắt, Hạ Miên suýt nữa cho rằng mình gặp được Tống Tiểu Bảo*.
(P/s: Tống Tiểu Bảo tên thật là Tống Bảo Lợi, sinh năm 1981 tại Cát Lâm. Anh được chú ý nhờ chương trình Vương bài đối vương bài. Là học trò nghệ sĩ quyền lực bậc nhất Trung Hoa - Triệu Bản Sơn, Tống Tiểu Bảo được coi là "danh hài thế hệ mới showbiz Hoa ngữ". Mọi người tò mò có thể lên gg tìm ảnh, đẹp mê li:))
Người phụ nữ đi theo phía sau cũng trắng trẻo mập mạp, vọt vào liền xốc ga giường lên, nhưng lưc nãy vì bị Hạ Miên dùng dây thừng bó chặt, nhất thời kéo không nổi.
Hai người là cha mẹ ruột thịt, chỉ liếc qua thân hình một cái đã nhận ra đối phương.
Thím hai lập tức khóc lóc, "Trời ơi, Hạ Miên cháu dám đánh em mình sao, thật đúng là nhẫn tâm!"
Mọi người tức khắc hiểu ra, người này là Hạ Bảo.
Còn hai gian phòng này nhờ một nhà cực phẩm đó làm cho mọi người đau đầu.
Chú Hạ thích chiếm tiện nghi, cho dù chiếm được một cắc cũng cao hứng;
Thím Hạ thích mượn gió bẻ măng, mặc kệ là nhà ai, nếu không giám sát chặt chẽ đồ đạc, lúc nào bà ta cũng có thể nẫng được, cho dù là một cây kim;
Mà ba đứa con nhà bọn họ cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng, trong đó phải nói đến Hạ Bảo, tiểu tử này chính là được trân truyền từ hai người.
Mà làm người ta căm tức nhất là, gan Hạ Bảo không lớn, nhưng lại cực kỳ vô lại, hắn chuyên môn xuống tay với bạn bè họ hàng, mặc dù có bắt được, chú thím Hạ sẽ thê thảm cầu xin, mụ ta còn càn quấy một hồi, muốn giáo huấn cũng không được.
Sau khi cha Hạ qua đời, mẹ cô là người hiểu lý lẽ tính tình tốt, hơn nữa hai nhà chỉ cách một bức tường, vì vậy nhận nhiều thiệt hại nhất.
Nhưng mà Hạ Miên không sợ, bọn họ lưu manh hơn đám lưu manh, cô đây chỉ cần vô lại hơn kẻ vô lại.
Lời văn viết cô là tiểu tiên nữ, thời điểm đánh đánh cũng đủ dã man, thủ đoạn còn nhiều, ai sợ ai nha.
"Thím hai, thím nói gì vậy." Hạ Miên đáp, "Giữa trưa cháu mới về, lúc ngủ vốn đã đóng cửa, vừa nãy anh Hạ Xuyên phải leo tường vào, đây rõ ràng là ăn trộm!"
Nói xong còn dơ chân đá tảng thịt, "Dám trộm đồ nhà tôi, phải đánh chết!"
Thím hai trừng mắt, duỗi tay muốn đánh Hạ Miên, "Cô chính là cố ý, tôi đã biết ngay nha đầu chết tiệt này tâm địa ngoan độc, trở về không thông báo một tiếng, chúng ta chỉ cách nhau một bức tường, mở miệng ra gọi thì chết sao?!"
Hạ Miên trốn phía sau bác cả, bác cả cũng nhíu mày quát, "Thừa Tổ!"
Thím hai đặt mông ngồi xuống đất bắt đầu gào khóc, làn điệu kéo dài, "Con bé Hạ Miên này chính là ghi hận chúng tôi ~~ có anh rể ở thành phố chống lưng, khinh thường Hạ gia, chuyên môn ức hiếp tôi và chú hai của nó... đây quả là bạch nhãn lang ~~ không nhận người thân ~"
Trong trí nhớ bỗng xuất hiện chút chuyện phổ biến, nhưng Hạ Miên xem thế đủ rồi.
Hơn nữa giọng thím hai vang to dữ dội, liên miên không dứt, làm người ta không thể xen vào, sắc mặt bác cả xanh mét, "Thừa Tổ, chú tính mặc kệ?!"
Chú hai đương nhiên muốn mặc kệ, lúc này hắn còn đang sốt ruột cởi dây thừng trên người Hạ Bảo, không biết Hạ Miên trói thế nào, dây thừng càng kéo càng chặt, ông ta gấp đến độ một thân mồ hôi.
Hạ Miên đau đầu, đặc biệt nhìn Tiểu Phong sợ hãi rúc trong góc, cô cầm cái chổi lông gà chỉnh lại dây thừng trên người Hạ Bảo.
Sau đó nói với thím hai, "Thím câm miệng cho tôi, nói một câu tôi đánh một câu, không tin thím thử xem!"
Nhiều năm qua thím hai chưa gặp phải đối thủ, đột nhiên bị khiêu khích đương nhiên không tin, tức giận muốn đoạt chổi lông gà trong tay Hạ Miên, không xướng ca nữa, "Con bé thối tha này, muốn làm phản hả! Trong mắt còn có trưởng bối hay không?"
"Ba câu," Hạ Miên chờ mụ ta mắng xong, một bên tránh một bên lưu loạt đập Hạ Bảo ba cái.
Hạ Bảo không còn bị bịt miệng tức khắc kêu lên, cả giận, "Mẹ. Mẹ, đừng nói nữa!"
"Cô......" Thím hai vừa muốn ra tiếng, Hạ Miên lại giơ chổi lông gà.
Mụ ta đành phải đỏ mặt câm miệng, nhưng lại không cam lòng, nhìn chung quanh hiển nhiên muốn tìm vũ khí.
Tuy nhiên vài người Hạ Xuyên đã tách mụ ra, bọn họ không thể động thủ, nhưng vô cùng sảng khoái nhìn Hạ Miên xử lý một nhà này.
Cuối cùng vợ chồng chú hai không còn cách nào khác, chỉ có thể đỡ Hạ Bảo mặt mũi bầm dập, gào ối dồi ôi rời đi.
"Chờ đã!" Hạ Miên tiến lên túm chặt ga giường còn đang quấn Hạ Bảo cùng dây thừng trong tay thím hai, "Trả đồ đây!"
Thím hai tức giận ồn ào, "Cô làm gì? Đồ này cũng đâu dùng được nữa? Đánh Hạ Bảo thành thế này còn không để nó che hả?"
"Vậy sao lúc trộm đồ của tôi lại không thấy mất mặt?"
Tay Hạ Miên dùng sức, đoạt hết đồ về, "Tôi không dùng, dù có vất đi cũng không cho thím, sao nào?"
"Phản rồi phản rồi!" Mắt thấy mụ lại muốn kêu to, Hạ Miên thuận tay nhấc chổi lông gà......
Đợi vợ chồng bọn họ hùng hùng hổ hổ rời đi, Hạ Xuyên mới cho Hạ Miên một cái like tiêu chuẩn, "Miên Miên đến thành phố một chuyến đã tiến bộ nha!"
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Bác cả nhìn Tiểu Phong trong góc hỏi, "Trẻ con ở đâu đây?"
Thời điểm Hạ Miên động thủ Tiểu Phong ngoan ngoãn trốn trong một góc không hé răng, sự chú ý của mọi người cũng tập trung trên một nhà chú hai, cho dù thấy cậu cũng không có thời gian chạy đến hỏi.
Hạ Miên duỗi tay bế thằng nhóc lên, "Đây là Tiểu Phong, con của chị cháu, Tiểu Phong, đây là bác cả."
Cánh tay nhỏ của Tiểu Phong ôm lấy cổ Hạ Miên, sợ hãi nói, "Bác cả."
Bác cả nở nụ cười ngập combo nếp nhắn, ngữ khí lại có chút thương cảm, "Con của Xuân Xuân sao? Thoắt cái đã lớn vậy rồi!"
Hạ Xuân Hạ Miên là lứa sinh viên duy nhất của Hạ gia, chỉ tiếc Hạ Xuân còn trẻ đã mất sớm, năm đó nghe tin chị ấy ra đi bác cả còn bệnh lên bệnh xuống một hồi.
"Về ở bao lâu?" Ông nói, "Chốc nữa đến nhà bác ăn cơm, để Cường Cường mang thằng bé đi chơi."
"Vâng. Đợi cháu thu thập đồ đạc một chút đã." Hạ Miên cũng không khách khí.
Nấu cơm ở huyện Minh Khê phần lớn đều dùng nồi đất, cô vừa về, trong nhà lạnh nồi lạnh bếp, chút than củi còn thừa trong viện đều bị hai vợ chồng kia cướp đoạt, muốn làm cũng không được.
Mọi người tan đi, Hạ Miên cùng Tiểu Phong đổi quần áo chỉnh đốn một chút, lấy ra mấy món quà lần trước Hoàng Hiểu Hà tặng nhà Mễ lão sư, bên trong có không ít đồ bồi bổ cho người già, vừa lúc có chút tác dụng.
Nhà bác cả cũng có sáu gian, thời điểm Hạ Miên dắt Tiểu Phong vào, bên trong đã náo nhiệt như chợ ẩm thực.
Một người phụ nữ cũng tầm 50 từ trong bếp đi ra, cười ha hả tiếp đón Hạ Miên, "Miên Miên và Tiểu Phong đến rồi hả, cơm sắp xong rồi!"
Là bác gái, bà nói chuyện rất ôn nhu hiền hoà, nhiều lúc làm người nghe cảm thấy cực kỳ tự tại, ví dụ như một câu thăm hỏi này, tự nhiên khiến Hạ Miên có suy nghĩ nơi này chính là nhà của mình.
Bên Hạ Xuyên cũng đã dọn ra bàn dài và ghế ngồi, cười tươi nói, "Hôm nay mẹ anh tự mình xuống bếp làm sủi cảo cùng mì còi heo, có lộc ăn!"
Hạ Miên nghe được lời này, nước miếng tự động chảy ra, trong trí nhớ của nguyên chủ tay nghề làm mì của bác gái là tuyệt nhất, nhưng để nấu ra mất sức rất nhiều, sau này tay bác không còn tốt, mọi người ít khi được thưởng thức món ngon này, hôm nay cũng bởi mừng Hạ Miên về nhà, bác mới đích thân xuống bếp tái xuất giang hồ.
Anh lớn Hạ Hải xách đứa trẻ đang nằm dưới đất bắn bi lên, bàn tay vỗ vỗ bụi bẩn trên người cậu nhóc, ghét bỏ như đứa bé này không phải con mình, "Dơ muốn chết! Dơ muốn chết! Một ngày, à không con không thể sạch sẽ được một lúc hả?!"
Sau khi được bố chỉnh trang, cậu nhóc bị dắt đến trước mặt Tiểu Phong, "Đây là em trai Tiểu Phong, làm quen một chút, chốc nữa con mang em đi chơi, biết chưa?"
"Miên Miên nhờ em đưa nó đi rửa tay, cơm sắp được rồi."
Không có thăm hỏi khách khí, Hạ Miên lại cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, có chút hơi nhớ gia đình mình.
Một cánh tay dơ dơ bắt được túi đồ cô cầm theo, thiếu chút nữa Hạ Miên giật mình hét lớn, cô cúi đầu nhìn cậu nhóc bướng bỉnh, "Muốn làm gì?"
Cường Cường kéo ngữ điệu thật dài làm nũng, "Cô Miên Miên, đây là đồ ăn ngon cô mang từ thành phố Minh về phải không? Bên trong có gì vậy, cho cháu xem đi!"
Đứa nhóc bảy tuổi đúng là biết nhìn tuổi tác, Hạ Miên vỗ vỗ cánh tay bẩn, ghét bỏ nói, "Mang, có rất nhiều kẹo, bánh quy, sữa bột, chỉ cho bạn nhỏ sạch sẽ ăn."
"Cháu cháu!" Cường Cường lập tức chạy tới chậu rửa mặt, nó đẩy cậu Hạ Hà đang rửa tay ra, bắn nước rầm rầm, người biết thì còn hiểu cậu nhóc muốn rửa tay, người không biết còn tưởng đang thi bơi lội.
Hạ Hà nhịn không được nhấc chân đạp vào cái mông kia, "Làm cho cẩn thận! Lăn lộn nữa là cậu đánh!"
Sau đoa quay đầu nhìn Hạ Miên, "Sao em mang nhiều đồ vậy?"
Hạ Miên cười cười, "Đều là hàng xóm trên thành phố cho, có nhiều thứ thích hợp bồi bổ sức khỏe người già, em lại không thể ăn, muốn biếu nhà bác cả."
"Khách khí cái gì chứ," Hạ Hà cười một cái, ánh mắt dừng trên người Tiểu Phong ngoan ngoãn sạch sẽ, nháy mắt vui mừng, "Đây là Tiểu Phong sao, không hổ là con của chị Xuân."
"Tiểu Phong, là bác Hạ Hà đây, con muốn tự rửa hay muốn bác giúp?"
Tiểu Phong gắt gao dựa gần vào chân Hạ Miên, thấy Hạ Miên cổ vũ nhìn mình, mới nhỏ giọng dáp, "Cháu tự mình rửa."
"Được, để bác tìm cho con một cái chậu nhỏ, chứ đừng dùng chung với thằng khỉ con kia, bẩn muốn chết."
"Chú mới là khỉ, chú mới là khỉ!" Cường Cường rửa cánh tay của mình mà cả người ướt nhẹp, không do dự lập tức nhảy lên người Hạ Hà, Hạ Hà lại tức giận muốn đưa tay túm cậu nhóc xuống đánh.
Hạ Miên cúi đầu, mới phát hiện mặt Tiểu Phong có chút trắng bệch.
Hạ Miên ảo não mình đã quá sơ ý, trẻ con ở huyện nhỏ đều ăn đòn mà lớn lên, mọi người đã tập mãi thành quen, nhưng Tiểu Phong không giống thế, cậu bị người lớn ngược đãi, đối với chuyện này vẫn còn bóng ma.
Hạ Miên vội vàng bế người lên, "Đừng sợ đừng sợ, bác Hà không phải đánh Cường Cường thật đâu, hai người chỉ đang đùa giỡn mà thôi."
Hạ Hà sửng sốt một chút, hắn không ngờ hành động này của mình lại làm đứa nhỏ khiếp sợ, còn đang nghĩ tính cách đứa nhỏ có vẻ quá nhõng nhẽo.
Hạ Miên vội vàng ra hiệu. Hạ Hà cười nói, "Cường Cường không nghe lời nên bã mới đánh nó, Tiểu Phong ngoan như vậy, sao bác có thể đánh được?"
Tiểu Phong nhấp miệng, cố nén nước mắt, giọng nói sợ hãi, "Tiểu Phong ngoan."
Hạ Hà đã quen cháu trai với hùng dũng, lúc này nhìn thấy bạn nhỏ ngoan ngoãn tâm đều mềm, "Bác biết, không đánh Tiểu Phong, để bác lấy nước cho con nha, chúng ta rửa tay ăn cơm."
Lúc sau hình như Hạ Hà nói gì đó, trên bàn cơm khó có khi bác cả không đánh thằng khỉ nhỏ, Cường Cường thấy vậy sắp khoe khoang tới điên rồi, Hạ Hải nhìn nó mà nhấc tay lên vài lần lại phải hạ xuống, sắc mặt thật là nghẹn quá mức.
Hạ Miên vừa buồn cười lại ấm áp, nhưng vẫn ôm Tiểu Phong trong lòng, hai người dựa gần, Tiểu Phong mới dám mạnh dạn gắp thức ăn.
Ngay cả Cường Cường cũng ồn ào kêu mình là người lớn, phải dùng bát lớn, còn nhiều lần chiếu cố đến chén nhỏ của em trai.
Mì thịt của bác gái cực kỳ ngon, Hạ Miên nuốt nước miếng, cả ngày hôm nay Tiểu Phong cơ hồ chưa ăn gì, lúc này món ngon tới miệng, tâm trạng cũng dần dần thả lỏng, còn cẩn thận ăn hết ngụm cuối cùng, không muốn buông chén. Truyện Tiên Hiệp
Bác gái nhìn cậu cười, "Ăn ngon không? Tiểu Phong thêm chén nữa nhé?"
Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, Hạ Miên sờ sờ bụng cậu, "Tiểu Phong còn có thể ăn nửa chén."
Tiểu Phong nhấp cái miệng nhỏ gật đầu với bác, đáy mắt đều là cao hứng, hai chân lắc qua lắc lại.
Trong nhà có Cường Cường nghịch như giặc, mọi người đều có thể nhìn ra, đứa trẻ ngoan ngoãn này áp đi cái tính trẻ con của mình, nhất định đã trải qua chuyện không mấy vui vẻ.
Bác gái lấy cho Tiểu Phong một chén, sau khi đặt xuống thử vén quần áo của đứa nhỏ lên xem, mấy người lớn trên nhìn qua đều thay đổi sắc mặt.
Vết thương của Tiểu Phong đã khá hơn nhiều, nhưng mà trên làn da tuyết trắng vẫn nhìn thấy mấy vết màu vàng mật chói mắt.
Hạ Hải đã làm cha, nhịn không được thấp giọng mắng, "Chó má......"
Bác cả trừng mắt một cái, Hạ Hải liền im miệng, nhưng vẫn tức giận, hắn lại không giỏi biểu đạt, dứt khoát gắp một miếng thịt to cho Tiểu Phong, tận lực nhẹ giọng, "Đứa trẻ ngoan, ăn nhiều một chút."
Là người ban nãy có "đánh" Cường Cường, Tiểu Phong có chút sợ hãi, nhưng mà người này cho cậu đồ ăn ngon, thật là không biết phải làm sao.
Hạ Miên vuốt vuốt tóc Tiểu Phong, "Đây là bác Hạ Hải, ba của Cường Cường, Cường Cường nghịch ngợm nên mới bị bác giáo dục, Tiểu Phong rất ngoan, mọi người thương con còn không hết nha."
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
"Đúng thế, mọi người đều đau cho Tiểu Phong." Hạ Hà cũng gắp cho cậu một miếng trứng gà, "Chờ hai ngày nữa, bác mang con đi bắt cá được không? Bồi bổ cho Tiểu Phong nhà ta."
Bầu không khí ấm áp nhẹ nhàng, Tiểu Phong dần dần thả lỏng, nhưng cậu vẫn không dám rời khỏi Hạ Miên nửa bước.
Mọi người vì làm trò trước mặt trẻ con nên chưa bàn chuyện chính, sau bữa cơm chiều bác gái liền đưa Cường Cường cùng Hạ Miên về Hạ gia.
Sau khi Tiểu Phong về viện thoải mái hơn nhiều, cậu biết đây là nhà dì nhỏ, chỉ có hai người, ngẫu nhiên còn dám chạy theo Cường Cường quanh sân.
Bác gái một bên nói chuyện nhà cửa, một bên hỏi thăm tình huống, Hạ Miên liền kể hết những chuyện trải qua một lần.
Nghe thấy Hạ Miên đánh người phụ nữ kia một trận, người ôn nhu như bà cũng hiếm khi nói, "Đánh quá tốt, lần sau cháu đi nhớ để anh Hạ Xuyên theo, một thân con gái sợ là không đánh lại." Cũng đánh không đau.
Thời điểm giúp Tiểu Phong tắm rửa, bác tỉ mỉ kiểm tra thân thể cậu nhóc một hồi, nhịn không được rớt nước mắt, "Làm bậy mà, sao có thể ra tay được chứ."
Tiểu Phong tò mò nhìn bà, một đôi mắt trong suốt sáng ngời.
Bác gái xoa xoa mắt, "Trở về cũng tốt. Kỳ thật lúc trước nhà bác cũng không muốn cháu đến thành phố."
"Điều kiện bên đó tốt, nhưng Trương Khải Minh kia đã kết hôn sinh con, sao có thể nhiệt tình chiếu cố như trước đây, người ta nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, nếu cháu có xảy ra chuyện gì chúng ta sẽ không lo được."
"Ngay cả cái chú hai kia." Bác gái nhíu mày thở dài, "Cách ứng là cách ứng, nhưng cũng không dám hại người, hiện giờ trong nhà chỉ còn một mình cháu, bọn họ còn dám chơi xấu cứ tìm chúng ta, bác sẽ không tha cho bọn họ."
"Vâng." Hạ Miên có rất nhiều biện pháp thu thập đôi vợ chồng đó, nhưng cô cũng không muốn phụ ý tốt của người.
"Còn bên Trương gia, cháu muốn dời hộ khẩu của Tiểu Phong về đây." Chuyện này chưa mấy rõ ràng, rốt cuộc đối với chế độ giấy tờ ở thời đại này cô hoàn toàn coi như không hiểu.
Bác cả ở huyện Minh Khê có chút uy vọng, có thể hỏi giúp mấy câu, hiện giờ tuổi của cô vẫn cần người giám hộ, sổ hộ khẩu có thể thêm tên Tiểu Phong hay không còn chưa biết.
Bác gái muốn nói lại thôi, chỉ có thể thở dài, "Được rồi, đưa đứa nhỏ về đây là đúng, ở nhà chúng ta có thể ăn no mặc ấm, so với mỗi ngày bị đánh thì tốt hơn nhiều."
Hạ Miên biết bác lo lắng một nữ sinh mới vị thành niên như cô mang theo trẻ con không có biệp pháp sinh hoạt, nhưng mà chuyện này vốn không cần lo, mà Hạ Miên cũng không xen lời, dù gì bác gái cũng có ý tốt.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Miên cùng Tiểu Phong bị tiếng chửi bậy cách vách đánh thức, thì ra là sau khi ngủ một đêm, Hạ Bảo đau không xuống giường được.
Hạ Miên nhìn nhìn chung quanh, không tìm thấy ai, lúc trước mẹ Hạ thật sự hận chết một nhà cực phẩm kia, sau khi bị cướp bốn gian phòng liền xây cao tường viện, khiến người cảm thấy giống như ngục giam.
Tuy cô nhắm mắt làm ngơ nhưng vẫn không ngăn được tiếng ồn, ngày trước mẹ con nguyên chủ đều tập mãi thành quen, coi như gió thoảng bên tai, nhưng mà tính tình Hạ Miên lại không có tốt như vậy.
Cô đi ra cổng nhặt mấy viên đá, đứng ở cửa nhà cách vách hô, "Thím hai, im miệng đi, có để người khác ngủ không vậy?"
"Ngủ, cô còn có thể ngủ được sao, đánh em mình thành như vậy, lương tâm không biết đau hả?......"
Hạ Miên giơ đá lên nói, "Tôi có lương tâm hay không chẳng phải mấy người rõ nhất hả? Ngậm mồm lại không tôi ném......"
"Ném đi, ném đi! Cô không ném......"
"Choang" một tiếng, tiếng thét của thím hai vang tận mây xanh.
Chú hai cũng lao ra, gương mặt đau lòng, "Cửa pha lê nhà tôi, ai làm, bồi thường mau!"
Hạ Miên ném viên đá trong tay đi cười hì hì, "Thím hai kêu cháu làm, ban nãy chú không nghe rõ hả, chính thím mời cháu ném, đây cũng là lần đầu tiên cháu nghe được yêu cần kỳ lạ vậy nha."
"Hạ Miên! Cô!!...... Không đúng!!!"
Chú hai phẫn nộ, nhưng nhìn thấy Hạ Miên cầm đá lên lập tức im re, có thể thấy chuyện nãy giờ hắn ta đều nghe rõ ràng rành mạch.
"Có thể yên lặng chưa?" Hạ Miên nghiêng đầu xác nhận.
Thím hai còn muốn nói gì đó, lại bị chồng mình gắt gao ấn xuống, "Hạ Miên, sao cháu...... Ai! Ai, có thể, có thể......"
Lưc này Hạ Miên mới ném viên đá trong tay đi, cảnh cáo, "Một lần cuối cùng, còn ồn ào nữa tôi ném vỡ toàn bộ cửa kính nhà mấy ngưòi!"
Chú hai nói, "Nhà chú không ồn ào thì cháu sẽ bồi thường đúng không?"
Hạ Miên nhún nhún vai nói, "Xem biểu hiện của các người." Nói xong quay lưng rời đi.
Chú hai ở phía sau nói với theo, "Về mà không đi thăm bà sao? Bà nhớ cháu lắm đấy!"
Nói ra vế sau vẫn nhịn không được lộ mục đích, "Bà đã đến tuổi, cần sữa bột dưỡng già! Cháu đưa cho chú, chú mang qua cho."
Đây nhất định là nghe thấy hôm qua cô biếu đồ cho nhà bác cả.
Hạ Miên trợn trắng mắt, trước không nói bà Hạ không ở huyện Minh Khê, cho dù có ở, mọi người cũng không cần phải tặng bà thứ gì, bà là người tốt, lo cho ai chứ không bao giờ quên mất bản thân mình.
Thín hai bắt đầu uơng ngạnh, hiển nhiên không muốn buông tha, sáng sớm đã nhịn không được náo loạn, lúc này không tìm cớ mắng Hạ Miên mới là lạ.
Trực tiếp mắng từ tổ tông Hạ gia, tóm lại là nhà không phúc, gia môn bất hạnh, đưa đồ cho người khác còn không biết đó là lưu manh.
Thấy bộ dáng sợ hãi của Tiểu Phong, Hạ Miên cũng không muốn phiền.
Cô trực tiếp canh mấy người đi đường, đứng ở cửa nhìn một nhà chú hai, trực tiếp chỉ cho bọn trẻ con chơi ngoài đường: "Chỉ cần thấy bọn họ mắng người, mấy đứa lấy đá đáp vào nhà họ cho cô, hỏng một thứ được một cái kẹo đường."
"Mấy đứa cùng nhau ném, nhiều người như vậy không biết là ai đâu. Hoàn toàn không tìm được nhà mấy đứa."
"Chuyện này mỗi ngày đều tính."
Chú hai gấp đến độ muốn mắng Hạ Miên, nhưng mà đám trẻ sau khi nghe có phần thưởng liền hành động, lập tức có tiếng "choang" lớn vang lên.
Cách vách cuối cùng cũng an tĩnh.
Hạ Miên vừa lòng.
Nhưng mà Hoàng Hiểu Quyên ở thành phố Minh xa xôi lại không như vậy.