Âm thanh phía sau đồng loại dừng lại, Hạ Miên thậm chí không quay đầu, bắt lấy cánh tay đang cầm con dao của Long ca, lưỡi dao sáng bóng kề bên cổ hắn, có khuynh hướng hơi hạ xuống.
Cũng không biết động tác của cô thế nào, chỉ thấy dao nhỏ linh hoạt xuất hiện trong tầm tay.
Hạ Miên một bên cầm chuôi dao, một bên giữ tay Long ca cười lạnh, "Để tôi dạy cho mấy người, cách dùng dao như thế nào."
Giọng nói mười phần rõ ràng, Long ca cảm thấy trời đất quay cuồng, trực tiếp ngã xuống đất, đợi đến lúc phản ứng kịp lưỡi dao đã ngừng trước mắt, hắn phảng phất như cảm thấy trên đó tỏa ra sát khí.
Cô không phải người thích hù dọa, thật sự sẽ đâm, trong đầu Long ca chỉ có cái ý nghĩ này.
Long ca hoảng sợ giãy giụa, cổ bị bóp chặt không kêu nổi, chỉ có thể phát ra mấy tiếng "A, a......", trong không khí bỗng chốc truyền đến hương vị tanh tưởi......
Đám người kia cũng không dám lộn xộn, người duy nhất có thể mở miệng nói chuyện - anh trai mào gà sợ hãi, "Hạ, chị Hạ, có gì từ từ nói."
"Ai là chị Hạ?" Hạ Miên trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu liếc Long ca dưới quần ươn ướt, nhíu mày ghét bỏ.
Long ca thấy mũi dao dời đi, vừa nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên cảm thấy bả vai đau đớn.
Thì ra Hạ Miên di qua vai hắn, giống như không hề sự chần chờ cứa qua da thịt, sau đó cười cười, "Đã nói dạy các người dùng dao rồi mà, tưởng tôi làm màu hả? Tôi đây không thích hù dọa, đã nói là làm."
"Nghe rõ chưa? Một đứa trẻ vị thành niên khai báo các người vào nhà trộm cướp...... hoặc gian dâm được không nhỉ?"
Thân thể Long ca càng thêm căng chặt.
Hạ Miên cười lạnh, đối với loại cặn bã này cũng không hề khách khí, cánh tay lại di chuyển, dao nhỏ xẹt dọc làn da, máu tươi đỏ chói xuất hiện.
Cô khinh thanh tế ngữ nói, "Cho nên, dù tôi có đâm mấy người vài nhát, thậm chí giết người, cũng không sao hết......"
Cả người Long run rẩy, ánh mắt Hạ Miên dời về vị Hổ ca kia.
Hổ ca nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn làm lưu manh lâu như vậy, tống tiền không ít học sinh cấp 2 cấp 3, đa số là đánh hội đồng, chỉ cần móc dao ra, những học sinh đó sẽ lập tức sợ như chim cút, mà nhìn bộ dạng Hạ Miên lúc này, đây là lần đầu tiên hắn gặp qua.
Ánh mắt Hồ ca dừng trên khuôn mặt đỏ ửng của Long, lộ ra tia sợ hãi, anh trai mào gà tiếp tục mở miệng, "Hạ, cô Hạ, cô sắp giết chết anh ta rồi."
Hạ Miên cúi đầu nhìn, phảng phất như mới phát hiện Long ca không thở nổi, cười nhạo đứng dậy.
Thuận tay lau máu trên con dao gọt hoa quả lên cánh tay tràn đầy hình xăm của Hổ ca, sau đó ném qua cho hắn.
Hổ ca cầm dao không dám nổi tâm tư, dù đầu óc bọn họ có ngu dốt vẫn nhìn ra được, cô gái trước mắt là kẻ điên, không thể trêu vào.
Hạ Miên ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn thanh niên xụi lơ trước mặt, "Nói đi, Trương Khải Minh muốn các người làm gì?"
Mười lăm phút sau, hai anh em A Long cùng A Hổ mỗi người chỉ mặc một cái quần chíp nằm trên giường ngủ của Trương Khải Minh và Hoàng Hiểu Quyên.
Camera trên cổ mào gà nằm trong tay cô, bên chân còn có cái bao, ở trong là là đầy đủ dụng cụ: dây thừng cùng băng dính.
Nhưng mà Hạ Miên chưa dùng tới, cô không kiên nhẫn nhìn hai người trên giường, "Bế lên, không hiểu bế lên là gì hả? Các người tính chụp tôi thế nào thì tạo dáng thế ấy. "
"Chậc, lát nữa còn phải hôn môi đấy, bây giờ mới ôm đã chịu không nổi, không muốn rời khỏi đây sao?"
A Long cùng A Hổ tương đối trần trụi che che ngực mình, kinh tủng nhìn đối phương, ngày thường là anh em kề vai sát cánh hay ôm ôm ấp ấp, nhưng hôm nay phảng phất như đang đòi mạng bọn họ.
Đây vẫn là thời đại coi tình yêu đồng giới là bệnh tâm thần, thái độ của mọi người đối với chuyện đồng tính vạn phần chán ghét, đó cũng là thứ tình cảm rác rưởi hai người kinh tởm nhất.
Nhưng thế thì đã sao?
Hạ Miên muốn chèn ép, chẳng nhẽ lại để bọn họ sống yên ổn, huống hồ tưởng cô đây dễ tính chắc?
Một tiểu tiên nữ xinh đẹp ôn nhu nết na, lại bị bắt chụp ảnh sắc, dâm, uế, đúng là khiến người ta giận sôi!
Hạ Miên càng nghĩ càng tức, cầm con dao lên nói, "Một là các người nhân lúc bảo bảo nhà tôi chưa dậy nhanh chóng chụp xong, bằng không đợi bảo bảo tỉnh rồi, tôi trói hai người lại cho ngủ qua đêm, hai là bây giờ chụp xong phắn đi."
A Long, A Hổ:......
Đây là lựa chọn gì thế?
Phảng phất như nhìn ra, Hạ Miên cười lạnh, "Là lựa chọn đau ít hay đau lâu thôi, các người càng kéo dài thời gian, tâm tình bổn tiên nữ càng không tốt, các tư thế cũng sẽ khó hơn, hai người chọn đi, không thì chờ đến tối cũng được, buổi tối càng có không khí."
A Long cùng A Hổ lần lượt buông tay, bọn họ chỉ là rác rưởi, không phải đồ ngốc.
Hai người bắt đầu thực hiện, sự ăn ý trong dĩ vãng khiến cả hai đồng thời ôm nhau.
Hạ Miên thấy thế nói, "Đừng nóng vội, tôi rất công bằng, tất cả tư thế, mỗi người mười cái, ai cũng không thiệt!"
Nếu có thể, A Long A Hổ thật sự muốn chửi ầm: Đó là không thiệt sao? Phải là rất rất thiệt mới đúng ×2!
Nhưng mà trước mặt Hạ Miên, còn có thể phân phải trái?
Không thể.
Cho nên đám lưu manh kiêu ngạo ngày xưa, bây giờ đành khuất nhục ôm ngực che mông "đùa giỡn", tư thế trên dưới thật sự đổi mười lần......
Hạ Miên cũng sợ cay mắt, sau khi chụp hai mươi mấy tấm liền lấy ảnh, ném camera cho mào gà.
Sau đó cô quay đầu hỏi Long ca, "Trương Khải Minh đưa bao nhiêu tiền?"
Anh trai mào gà dốc sức đưa cảm giác tồn tại của mình về không, nghĩ tới vụ đánh cướp hôm qua mà sợ hãi.
......
"500 tệ đã khiến mấy người phạm tội." Hạ Miên cầm mười tờ tiền đại đoàn kết cười lạnh, "Quả nhiên đều là rác rưởi."
A Long nhìn chằm chằm xấp phim trong tay Hạ Miên, lấy lòng nói, "Đúng thế, chúng tôi là rác rưởi, chờ đến lúc thằng đó đến tìm nhất định sẽ chỉnh đốn một trận, chị Hạ muốn bọn em đây chỉnh thế nào?"
A Hổ cũng không ngừng gật đầu, "Đúng, chúng tôi nhất định xử lý tốt."
Hai anh em theo thói quen tính nhìn nhau cười nhạt, nhưng lần này sớm đã chấn kinh không dám làm thế, trong thời gian ngắn bọn họ còn không dám nhìn đối phương.
"Không cần." Hạ Miên nói, "Tôi không phải cặn bã giống Trương Khải Minh, chuyện của mình tự tôi xử lý."
"Về chuyện anh ta giao dịch với các người, tôi quản không được."
"Ngày mai sẽ đi rửa ảnh." Hạ Miên quơ quơ xấp phim trong tay, "Nếu không muốn để ảnh này lên báo hoặc được ship về gia đình, anh em họ hàng, thì sau này có gặp tôi và Tiểu Phong nhớ đi đường vòng. Cút!"
Ba người tè ra quần chạy đi.
Hạ Miên nhìn bộ dáng như gặp ma của bọn họ thầm nghĩ, đáng sợ như vậy sao?
Nhưng đầu năm nay chuyện yêu đương đồng tính thật sự đáng sợ, 90% chưa ai gặp qua......
Nhưng mà cô hoàn toàn không ngờ được, ngay chiều nay lại bắt gặp khung cảnh này.
Tiểu Phong đang trong quá trình khôi phục, cậu nhóc ngủ đến 4 - 5 giờ chiều mới dậy, Hạ Miên đút cậu chút trái cây, hai người nhân lúc thời tiết không quá nóng đến bệnh viện lấy báo cáo nghiệm thương.
Địa điểm cần tới ở tầng hai, rất nhanh đã nhận được, hai người mới đi xuống đã bắt gặp bác sĩ Ninh anh tuấn mặc blouse trắng đi tới.
Nếu có thể, Hạ Miên cũng không muốn để ý anh ta, nhưng mà động tĩnh của đối phương có chút lớn.
Bảy tám bác sĩ y tá vây quanh, đôi mắt lấp la lấp lánh, không ngừng khen ngợi, "Bác sĩ Ninh, cậu làm thế nào vậy?"
"Bác sĩ Ninh, anh thật lợi hại."
...
Người làm trong bệnh viện đi ngang đều muốn cùng anh nói vài câu, chỉ cần được đáp lại một tiếng, tinh thần sẽ phấn chấn như trúng số độc đắc, Hạ Miên coi như cũng hiểu được vì sao Trương Khải Minh nói bác sĩ Ninh là hoa quả ngon.
Mơ hồ nghe ra, hình như anh vừa hoàn thành xong một ca phẫu thuật vĩ đại.
Hạ Miên khó tưởng được bộ dáng khắc nghiệt như quỷ kia, chẳng lẽ dựa vào khả năng độc miệng của mình kích thích tâm tư báo thù của bệnh nhân, từ đó khiến bọn họ sinh ra dục vọng muốn sống?
Đang nghĩ ngợi, đối phương hình như cũng thấy mình, hiển nhiên còn ghi thù ăn dâu tây, xem ánh mắt của anh không tốt, Hạ Miên hạ thủ vi cường, dứt khoát trợn ngược mắt lại, kéo Tiểu Phong đi đường vòng.
Ninh Thiều Bạch vì tức mà cười, mọi người đang yên đang lành bị anh làm cho mê đắm.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói bén nhọn lại tràn ngập ủy khuất gầm lên, "Ninh Thiều Bạch! Anh cái tên phụ tình! Tôi liều mạng với anh!"
Giọng nam lại cố tình mang theo âm nhu của con gái, thật khiến người nghe khó chịu.
Chỉ thấy một thanh niên mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt cùng quần jean lao đến, trong tay còn cầm dao, bước đi hiện rõ vẻ quyến rũ hướng tới Ninh Thiều Bạch.
"Bác sĩ Ninh!"
"Bác sĩ Ninh cẩn thận!"
"A --"
Mọi người ngoài miệng thì kêu, nhưng phần lớn đều bị ánh sáng lóe lên từ con dao dọa cho lui về sau vài bước.
Hạ Miên vô ngữ, đầu năm nay sao lại thịnh hành phương thức dùng dao dọa người thế này.
:))) ý là hồi nãy bả cũng dùng dao dọa anh em Long Hổ
Ninh Thiều Bạch cảm nhận nguy hiểm đến gần, đang muốn nghiêng người tránh né, bỗng nhiên cảm thấy đầu gối chân phải hơi cong, cả người không chịu khống chế quỳ xuống đất, thanh niên cầm dao lướt qua đầu, đâm vào hư không, đang muốn tiếp tục chém xuống.
Một bóng dáng đảo qua người anh, động tác nhanh nhẹn nhìn không rõ, Ninh Thiều Bạch chỉ cảm nhận được làn váy nhẹ nhàng cọ qua mặt, thế mà có chút đau rát.
Chờ mọi người phản ứng kịp, chỉ thấy thanh niên cầm dao bị một cô gái mặc váy giữ chặt tay, đầu gối đè lên sống lưng bác sĩ Ninh.
Ninh Thiều Bạch cắn răng chưa kịp nói, cô gái trước mặt ngược lại khiếp sợ, ngốc mao ở đỉnh đầu nhếch lên biểu đạt nghi hoặc: Mình rốt cuộc đang làm gì vậy nhỉ?!
Hạ Miên thực sự khiếp sợ, bởi vì cô bỗng nhiên ý thức được, thân thủ Ninh Tiểu Bạch căn bản rất tốt, không cần cô ra tay!
Nhiều người như vậy, nhiều người như vậy! Ôi hình tượng tiểu tiên nữ của cô!
Đầu gối thanh niên không ngừng giãy giụa, Hạ Miên tức giận dùng sức, thanh niên đó kêu thảm không dám cử động.
Hạ Miên làm ra bộ dáng chấn kinh, đột nhiên buông tay, cũng may bảo vệ nhanh chóng chạy tới đè người lại.
Anh bảo vệ nói, "Thân thể tốt đấy, từng học võ sao?"
Hạ Miên vội vàng xua tay, "Tôi, tôi chẳng qua là thần kinh vận động tốt hơn người bình thường thôi, vừa nãy thấy anh ta cầm dao nên mới sốt ruột, tôi, tôi kỳ thật không biết đánh nhau."
Sợ đội trưởng đội vệ lại hỏi tiếp, cô vội vàng đỡ Ninh Tiểu Bạch, "Bác sĩ Ninh, không việc gì chứ hả, thiếu chút nữa bị dao đâm trúng rồi!"
May mắn cô phản ứng nhanh đạp đầu gối anh ta.
Ninh Thiều Bạch cảm nhận đau đớn truyền đến, lại nhìn nha đầu thúi đắc ý, nghiến răng nghiến lợi, "Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn cô?"
Hạ Miên cười hô hô đáp, "Không cần không cần, hàng xóm láng giềng cả mà, anh không cần phải khách khí."
Ninh Thiều Bạch:......
Đám người mới tan ban nãy nhanh chóng tụ lại, bắt đầu hỏi han ân cần, "Bác sĩ Ninh! Cậu bị thương sao?"
"Tôi báo cảnh sát rồi!"
"Bác sĩ Ninh, đầu gối đau không?"
"Phụt......"
Ninh Thiều Bạch ngẩng đầu.
Hạ Miên nén cười nói, "Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi, tôi chỉ...... đầu gối anh có đau không?"
Ánh mắt Ninh Thiều Bạch lạnh lùng, "Cô đoán xem?"
Cô cảm thấy đau, nhưng vẫn thấy khôi hài hơn, ha ha ha ha......
Hạ Miên nhịn cười nhìn phía thanh niên quyến rũ, tên đó còn không ngừng giãy giụa, cố ý hất hất tóc mái trên trán cho nó bay bay, những người kiểu này lúc trước gọi là ẻo lả, còn hiện giờ kêu là gì nhỉ, pê đê chăng?
Chàng trai pê đê giãy giụa rống to với Ninh Tiểu Bạch, giọng nói uốn éo, có chút giống với thái giám phim truyền hình, ngữ khí nghẹn ngào, "Ninh Thiều Bạch, đồ phụ tình, sao anh có thể vứt bỏ em!"
Mọi người bị tin tức này làm cho bất động.
Ninh Thiều Bạch cũng kinh ngạc mười phần, ngốc ngốc nhìn chung quanh.
Mọi người đụng phải tầm mắt anh theo bản năng lui về sau vài bước.
Anh nhìn Hạ Miên còn đang khiếp sợ không khỏi nhíu mày, muốn nói chuyện, lại nghe thấy cô kinh hãi nói, "Ninh Thiều Bạch, anh là Ninh Thiều Bạch?!"
Ninh Thiều Bạch:......
Tức giận tích tụ trong ngực Ninh Thiều Bạch nháy mắt bị chọc thủng.
Tên Ninh Thiều Bạch thì làm sao? Có cái gì mà khiếp sợ như vậy?
Đâu tới mức đó chứ!
WOC đây chính là tên cậu ruột của nam chính vĩ đại!
Mọi người đều biết, trong văn tổng tài, lúc nào có ít nhất một người bạn của nam chủ là bác sĩ, cuốn tiểu thuyết này sáng tạo hơn chút, vai trò đó chuyển qua cho cậu ruột.
Không chỉ có kỹ năng y học tuyệt vời, hơn nữa còn là nguồn hậu thuẫn lớn cực kỳ quan trọng trong cuộc đời nam chủ.
Những miêu tả về người cậu này không nhiều, nhưng từ đủ lời khen ngợi và sự kính sợ của mọi người có thể nhìn ra được, đây là nhân vật rất lợi hại.
Nổi tiếng nhất chính là dung mạo anh tuấn sàn sàn với nam chủ, giỏi y học cùng ánh mắt đầu tư xuất sắc.
Cái còn lại là tính tình "cao thâm khó đoán".
Cuối cùng Hạ Miên đã có lý do tin tưởng, nói theo cách uyển chuyển là không ai dám đắc tội anh ta, trắng ra thì là con quỷ khắc nghiệt không ai động được.
Hiện tại là 10 giờ, mặt đối mặt.
Ánh mắt Hạ Miên dừng trên diện mạo thanh niên kia, cay cay cái khí chất pê đê vô lại trên người hắn.
Hình như trong tiểu thuyết có mấy chỗ chưa được làm sáng tỏ, Ninh Thiều Bạch rất có khả năng là nam nam.
Nghĩ tới đây là văn ngôn tình, nhưng từ đầu đến cuối lại không đề cập đến cuộc sống của ông cậu thần bí, dù sao thời điểm nam nữ chính kết hôn sinh con, Ninh Thiều Bạch gần 40 tuổi vẫn độc thân như cũ.
Nhưng cho dù anh ta thích đàn ông thật, tên pê đê trước mắt này nhất định là giả, lấy ánh mắt bắt bẻ và tính tình khắc nhiệt của Ninh lão đại, loại người này có khi xách dép còn không được.
Mọi người vậy xem lại không có suy nghĩ này, nhiều người the thấy chuyện hai tên đàn ông yêu nhau đã kinh ngạc quá tải CPU, còn có người đang nỗ lực tiêu hóa, theo bản năng trốn tránh đối phương, phảng phất như sợ lây nhiễm bệnh độc.
Đương nhiên cũng có nhiều cô nàng tâm cơ phản ứng nhanh, lập tức bắt được cơ hội vàng.
"Nói bậy!" Giọng nữ bén nhọn xuyên qua ồn ào truyền vào tai, mọi người theo bản năng ngẩng đầu.
Chỉ thấy một cô y tá trang điểm xinh đẹp che trước thanh niên tuấn mỹ, banh họng thét vào mặt tên pê đê: "Bác sĩ Ninh không thích đàn ông!"
Không ít người chưa rõ tình huống theo bản năng cảm thấy có lí, vị bác sĩ kia lớn lên soái như thế, tay nghề lại giỏi, được đám y tá hâm mộ không thích thì thôi, ai lại đi chơi pê đê khiến người khác ghê tởm?
Hoàng Hiểu Hà có tư thái như vậy, làm Hạ Miên cũng cảm thấy hai bọn họ quả là một đôi trai tài gái sắc.
Đáng tiếc, bản thân bác sĩ Ninh không quá cảm kích, tâm tình anh vốn đã không tốt, lúc này liền không khách khí cúi đầu, "Cô là ai? Ồn ào."
Hoàng Hiểu Hà giống như đã đoán được phản ứng của Ninh Thiều Bạch, không có xấu hổ ngượng ngùng, ngược lại mười phần khiếp sợ, "Chẳng lẽ lời anh ta nói là sự thật?"
Tâm tư của cô ta rõ như ban ngày: Nếu thừa nhận thích cô ta ở đây, cô ta có thể giúp anh chứng minh mình không thích đàn ông, còn nếu không nói...... "Cho nên anh mới không thích phụ nữ......"
Ninh Thiều Bạch tức khắc bật cười, một con tiểu tốt mà cũng dám mở miệng uy hiếp, anh trầm mặt, đột nhiên tỏa ra khí thế làm người khác sợ hãi, "Cút!"
Cái này hình như không trong dự đoán của Hoàng Hiểu Hà, thấy anh cực kỳ tức giận, ánh mắt lì lợm la liếm của cô ta bị đánh tan, cả người run run tự giác cút.
Đồ chướng mắt rời đi, Ninh Thiều Bạch mới dời về tên ẻo lả, cười lạnh, "Người kêu cậu tới có nói kết cục của việc hãm hại tôi là gì không?"
Cậu thanh niên theo ánh mắt anh nhìn thấy cảnh sát đi tới, sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại không cho là đúng, "Ninh Thiều Bạch, anh không phải muốn ỷ thế hiếp người sao?! Ninh gia biết anh thích đàn ông bại hoại, còn đi quản chắc?"
"Cái này không cần cậu nhọc lòng," Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt nói, "Không bằng thử đoán xem người nhà biết cậu không chỉ thích đàn ông, mà còn là tội phạm giết người, liệu sẽ để tâm chứ?"
Hạ Miên cười ha ha, "Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người tự mắng mình bại hoại đấy, không biết chuyện bị vứt bỏ này có cái gì hay mà khoe khoang?"
Mọi người hơi phản ứng lại, cũng đúng, Ninh Thiều Bạch thích đàn ông là một chuyện, nhưng nhỡ anh không thích thì sao, vứt bỏ kiểu gì?
Sắc mặt ẻo lả khẽ biến, Ninh Thiều Bạch trực tiếp chỉ con dao rơi trên đất cho cảnh sát xem, "Tôi nghi ngờ cậu ta nhận lệnh từ người khác, cố ý giết người."
Quả nhiên tàn nhẫn, trong lòng Hạ Miên cảm thán, thời điểm mọi người còn đang rối rắm không biết đối phương có phải đang hủy hoại danh dự của Ninh Thiều Bạch hay không, thì Ninh Thiều Bạch đã gắn luôn cho người ta một cái tội danh cố ý giết người, cho dù chỉ là sự cố, nhưng tính chất của sự việc căn bản không còn đơn giản.
Sắc mặt ẻo lả quả nhiên thay đổi, giọng nói the thé, "Tôi không cố ý giết người, tôi chỉ muốn dọa anh ta,"
Lúc này còn ngoan cường bỏ thêm mấy chữ, "Ai kêu anh ta vứt bỏ tôi."
Ninh Thiều Bạch cười lạnh, ánh mắt đánh giá trên dưới vài lần, phảng phất như đang nhìn rác rưởi, ghét bỏ nói, "Vứt bỏ cậu? Cậu lấy đâu ra tự tin tôi coi trọng cậu thế? Lớn lên quá xấu? Xuất thân thấp hèn? Hay là không văn hóa? Hoặc chỉ cần có giới tính nam?"
Hạ Miên không ngờ tên này độc miệng lên là như Tô Minh Thành bám vào người, không cẩn thận liên tưởng thằng đàn bà kia thành Tô Đại Cường, nhịn không được cười rộ.
Ẻo lả tức giận không chịu được, Ninh Thiều Bạch chính xác là đang chửi hắn, tuy đây không có văn hóa gì, nhưng diện mạo tuyệt đối không xấu.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh vô tình cười nhạo làm hắn không còn chỗ dung thân, cũng không ít người bắt đầu phát ra tiếng cười thưa thớt.
CPU không thể quá tải nữa rốt cuộc vận hành bình thường.
Đúng vậy, bác sĩ Ninh là chi lan ngọc thụ, bạch nguyệt quang của bao người, không có khả năng nam nam với một tên vô dụng.
Hoàng Hiểu Hà cũng bình tĩnh lại, không cam lòng mở miệng, "Vậy vì sao cậu ta lại tìm bác sĩ Ninh."
Hạ Miên kinh ngạc nhìn cô ta. ngôn tình ngược
Cô không biết Hoàng Hiểu Hà luôn muốn được Ninh Thiều Bạch chú ý, giờ phút này lại đưa ra câu nói gây hoang mang, còn tưởng rằng vì yêu sinh hận, không chiếm được thì phải đạp đổ.
Hạ Miên nhịn không được nói, "Đương nhiên là vì ưu tú, người tài trí được hâm mộ là chuyện bình thường. Ví dụ như có một số người thấy người ta có tiền là điên cuồng dính lấy, vậy cô thử nói xem vì sao mình lại dán bác sĩ Ninh chứ không phải người khác?"
Không ít bác sĩ y tá nhịn không được che miệng trộm cười, có người còn âm dương quái khí tiếp, "Đúng thế, Hiểu Hà, cô là y tá nội khoa, suốt ngày tìm bác sĩ Ninh ngoại khoa làm gì?"
Bởi vậy có thể thấy được, mọi người đối với diễn xuất mặt dày mày dạn của cô ta cực kỳ bất mãn.
Sắc mặt Hoàng Hiểu Hà thực khó coi, Ninh Thiều Bạch hiếm khi cho Hạ Miên một ánh mắt tán thưởng.
Hạ Miên có chút thụ sủng nhược kinh.
Tên ẻo lả kia đương nhiên không muốn bị cảnh sát mang đi, lớn tiếng ồn ào, "Bởi vì tôi là đàn ông, anh lại không có hứng thú với phụ nữ khác, ngoài tôi ra không tìm được ai có thể......"
Mặt Ninh Thiều Bạch giống như chó ngáp phải ruồi, đang muốn nói gì đó, một tiếng chuông đột ngột vang lên, mọi người hơi ngốc, bắt đầu tìm kiếm chỗ phát âm thanh.
Hạ Miên cũng có chút giật mình, đây là tiếng nhạc di động cổ xưa nha, căn cứ vào ký ức nguyên chủ, đầu năm nay có cái Big Brother đã đủ làm người ta hâm mộ, di động còn chưa xuất hiện mới đúng chứ?
Đang nghĩ ngợi tới, trong tay Ninh Thiều Bạch đã cầm cái điện thoại màu xanh dương, đây chính là di động?
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên món đồ nho nhỏ kia, chỉ thấy Ninh Thiều Bạch ấn một cái, bên trong truyền ra một giọng nói, mọi người đối với thứ đồ mới mẻ này vừa kính sợ vừa nín thở quan sát.
"Alo, mẹ kế của cậu đi đâu cũng nói cậu thích đàn ông kìa." Chất lượng di động cũng cao, giọng nói phát ra mọi người đều nghe được rõ ràng.
Ninh Thiều Bạch thấy thế, trực tiếp mở loa ngoài, anh nhìn tên ẻo lả, cười lạnh, "Đợi cậu thông báo tôi đã xử xong rồi."
"Hả?!" Đối phương nói, "Không phải mẹ kế cậu tìm một tên đến ồn ào đó chứ?"
"Không," Ninh Thiều Bạch nói, "Bà ta thuê người tính giết tôi."
Ẻo lả liền gấp lên, "Không, không phải."
Nhưng mà không ai để ý đến hắn, bọn họ đều tập trung nghe giọng nói trong di động nhỏ phát ra, "Đm! Bà ta điên rồi hả? Chuyện này mà cũng dám làm."
"Ông Ninh nói đại thọ tháng sau sẽ phân cổ phần cho con cháu, tài sản hơn ngàn vạn, chắc là bà ta tức giận, cho dù không giết được cậu, nhưng hủy thanh danh thì chắc chắn thành công."
"Mẹ nó, ả đàn bà này thật ác độc!"
......
Cắt đứt điện thoại, Ninh Thiều Bạch nói với cảnh sát, "Các người nghe thấy rồi đấy, mẹ kế vì tranh giành tài sản cho con trai mà giết người."
"Phiền các đồng chí nghiêm túc thẩm vấn, tôi cũng sẽ liên hệ với cảnh sát thành phố Yến cùng phối hợp, rồi lấy lời khai."
Ẻo lả kia cũng không ngờ mình bị cuốn vào án hào môn tranh tài sản, tức khắc sợ tới mức hãi hùng, "Cảnh sát, không, tôi không muốn giết người, người đó chỉ kêu tôi tới dọa anh ta thôi, nói mấy câu liền cho hai ngàn, tôi thật sự không muốn giết ai cả "
Chân tướng đã rõ, nhưng ẻo lả vẫn bị cảnh sát mang đi, mọi người lập tức tiến đến hỏi han ân cần, không ít người thiếu kiên nhẫn dời đề tài sang chuyện họ cảm thấy hứng thú:
"Nhà cậu có tiền vậy sao!" Mấy ngàn vạn, dân chúng bình thường nghe thấy 500 vạn đã thấy là con số thiên văn rồi.
"Bác sĩ Ninh à, điện thoại này thật khác với Big Brother nha? Kẻ có tiền như cậu hiện giờ đều dùng loại này sao? Bao nhiêu tiền thế?"
"Một Big Brother đã mất mấy vạn, cái này ít nhất của phải mười mấy."
Hạ Miên vì đứng cạnh anh, cảm nhận sâu sắc những ánh mắt nóng rực và sự nhiệt tình khiến người ta không thể chống đỡ được.
Không chứa ác ý nên không thể cự tuyệt, nhưng cũng không có khả năng đáp lại, thật làm cho người ta bực bội.
Sắc mặt Ninh Thiều Bạch thật sự không tốt, anh không trả lời câu nào, lập tức nói, "Xin lỗi mọi người, tôi có việc cần xử lý."
Hạ Miên theo sát anh rời khỏi bệnh viện, mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Ninh Thiều Bạch lạnh lùng quay đầu, "Làm gì? Cô cũng muốn nịnh bợ tôi?"
Ninh Thiều Bạch cực kỳ bực bội, anh không thích quan hệ vô vị, đến thành phố nhỏ không ai nhận ra vốn khá tốt, nhưng hôm nay có cuộc điện thoại vừa rồi, sợ là sau này có không ít phiền.
Nếu không phải mười đời ông bà ngoại sống ở chỗ này, anh cũng không rảnh nghe mấy lời đồn bóng gió làm người lớn gian nan, bằng không đã sớm làm sáng tỏ.
Nghĩ đến đây, nhìn chiếc xe cảnh sát cách đó không xa, đáy mắt đều là lạnh lẽo.
Hạ Miên đương nhiên cảm nhận được sự nhiệt tình làm người khác không thở nổi ban nãy, cùng thái độ của mọi người đối với chuyện yêu đương đồng tính như tránh rắn rết rõ ràng đã đả thương đến lòng tự tôn của anh.
Cho nên Hạ Miên quyết định khoan hồng độ lượng không so đo, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng an ủi: "Thích đàn ông cũng không sao, tính do trời sinh, không phải anh sai. Hiện giờ mọi người không hiểu, đợi hai mươi ba mươi năm sau, có khi đồng tính cũng có thể kết hôn đấy."
Ninh Thiều Bạch:.......
Anh tức cười, "Cách cô nịnh bợ cũng thật độc nhất vô nhị."
Hạ Miên thở dài, “Anh nói nịnh bợ thì là nịnh bợ đi, về sau nếu cảm thấy đau khổ có thể tìm tôi nói chuyện, tôi sẽ không cười nhạo đâu. Bốn bỏ năm lên, chúng ta cũng coi như là chị em……”
Chị em cái mẹ ấy, Ninh Thiều Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Cút!”