Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 16



Cúp điện thoại, bác Lưu lắc đầu, “Đám lưu manh đó tìm đến cửa lúc nào? Nhà tôi mở cửa suốt, mà giờ nghĩ lại, Hoàng Hiểu Quyên thu dọn hành lý cũng quá là nhanh.”

“Rõ ràng đã có chuẩn bị trước, bằng không Trương Khải Minh đang công tác kịp dọn đồ sao? Nhất định là cùng nhau ra ngoài, cái cô Tiểu Trương này, lúc trước còn tưởng là người thành thật. Ôi, đúng là già cả nhìn lầm ……”

Sau đó hỏi Hạ Miên, “Chú hai cháu thật sự muốn gả cháu ra ngoài?”

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài"
Hạ Miên không để bụng, “Chuyện này không có thật, bác cả nhà cháu không đồng ý, Trương Khải Minh muốn làm cháu sợ, không cho về quê mà thôi.”

Bác Lưu lão cũng suy nghĩ cẩn thận, tức khắc nhíu mày chán ghét, “Cái cậu Trương Khải Minh này thật là!”

Mễ lão sư nói với Hạ Miên, “Trong nhà bác còn một phòng trống, nếu không cháu ở tạm chỗ này mấy hôm đi?”

Hạ Miên cười đáp, “Không cần đâu ạ, cháu gọi thợ khóa tới, thay chìa mới là được, đến lúc đó khỏi phải lo lắng.”

Bác Lưu vỗ tay một cái, “Ai nha, sao không nghĩ ra nhỉ, ôi tuổi này rồi, đầu óc không linh hoạt bằng người trẻ tuổi, chỉ cần đổi mỗi khóa là xong, đúng là đãng trí.”

Không phải hai bà không nghĩ ra, chỉ là người trả qua một thế hệ khổ cực, đối với thứ gì cũng rất quý trọng, đương nhiên không muốn dạy trẻ cạy cửa, nhưng mà người Trương gia hành sự không có đức, làm như vậy cũng là xứng đáng.

“Cháu còn tiền không?” Bác Lưu lại hỏi, “Đổi khóa cũng mất mấy chục tệ. Hơn nữa coi đức hạnh của Hoàng Hiểu Quyên, sợ trong nhà không còn đồ mà ăn.”

Hạ Miên cười nói, “Cháu không có tiền, nhưng chẳng lẽ lại không có cách? Giờ vào nhà tiện tay bán mấy cái máy ghi âm hoặc xe đạp nào đó, tiền thu được cũng đủ để cháu dùng trong mấy ngày, sau đó chờ anh rể về chuộc lại, nếu bọn họ muốn tiền lãi thì chờ Hoàng Hiểu Quyên trả lại sổ tiết kiệm, cháu sẽ trả.”

Mễ lão sư cùng bác Lưu kinh ngạc nhìn nhau cười, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này đúng là không đơn giản, Trương gia sợ là phải hối hận rồi.

Bọn họ cũng không tin, lúc đó Trương Khải Minh lại không biết xấu hổ đòi tiền Hạ Miên.

Bác Lưu đã nghĩ kỹ, chờ Trương Khải Minh về, bà nhất định phải chèn ép cậu ta nôn tiền!

Sau khi cúp máy Trương Khải Minh liền cảm thấy không ổn, Hoàng Hiểu Quyên không muốn nghĩ nhiều, cơ hồ là gấp không chờ nổi lay chồng, “Thế nào?”

Trương Khải Minh nói, “Nghe rồi đó, anh kêu nó nghĩ cách, tự tìm hàng xóm hỗ trợ.”

“Chú hai của nó thật sự gọi cho anh?” Hoàng Hiểu Quyên cao hứng hỏi.

“Ừ,” Trương Khải Minh đáp, “Cái lão đó nhìn đông nhìn tây lại nhìn vào đồ của Hạ Miên, con gái của ông ta mới mười sáu tuổi cũng dám gả đi lấy lễ hỏi, đương nhiên sẽ không khách khí với cô cháu gái một thân một mình này.”

“Đúng thế, nếu gả Hạ Miên đi, không chỉ có lễ hỏi, thế nào cũng chiếm được gian phòng của Hạ gia. Ông ta đúng là tính kỹ.”

Trương Khải Minh nói, “Bằng không vì sao Hạ Miên lại chạy đến chỗ chỗ chúng ta nương nhờ anh rể cũ.”

“Cho nên con nhỏ đó không thể về quê,” Hoàng Hiểu Quyên đắc ý nói, “Cũng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu làm phiền người ta.”

Thời gian lâu, đám lưu manh lại không ngừng quấy rầy, đến lúc đó còn ai dám giúp cô ta nói chuyện.

Hoàng Hiểu Hà đứng một bên nhịn không được nói, “Cô ta gọi từ nhà bác sĩ Ninh sao?”

“Chị, không phải chị nói Hạ Miên đó đánh nhau với bác sĩ Ninh sao? Mễ lão sư vậy mà ra giúp?”

Hoàng Hiểu Quyên nghe cũng không để bụng, “Bà Mễ cả đời làm lão sư, tính tình đặc biệt tốt, đối với mấy đứa trẻ phản nghịch nhỏ tuổi luôn rất bao dung.”

“Nhưng hàng xóm xung quanh thì nhất định thấy phiền,” Hoàng Hiểu Quyên nói, “Bằng không sao con nhỏ đó lại không gọi từ nhà bác Lưu? Sở thích của bác Lưu chính là đi lo chuyện bao đồng của viện.”

Trương Khải Minh cảm thấy không đúng, vừa nãy hình như bác Lưu kia có đứng ra nói giúp……

Nhưng cũng có thể là đám lưu manh đó mới rời đi, mọi người trong viện chưa tới nỗi chán ghét Hạ Miên……

Tròng mắt của Hoàng Hiểu Hà đảo đảo, “Chút nữa em đi thăm bác sĩ Ninh, rốt cuộc Hạ Miên đánh người cũng phải nặn ra một lời xin lỗi, thuận tiện thăm hỏi xung quanh.”

Hoàng Hiểu Quyên cười nói, “Cái này được, một công đôi việc.”

Nói tới đây ánh mắt cô ta tràn ngập chế nhạo, “Nhớ quan tâm bác sĩ Ninh thật tốt, đến lúc đó nếu trời có muộn, cứ nói không có ai ở nhà, để bác sĩ Ninh đưa em về ký túc xá bệnh viện, rốt cuộc bên ngoài có lưu manh, rất nguy hiểm.”

Vẻ mặt Hoàng Hiểu Hà thật thẹn thùng, “Chị ~”

Trương Khải Minh thì cười ha hả, “Đúng phải chú ý, thanh danh con gái rất quan trọng, cho dù có là bác sĩ Ninh, ai dám bắt nạt Hiểu Hà nhà chúng ta cũng không dễ dàng tha thứ.”

Hoàng Hiểu Hà ngượng ngùng gật đầu, đáy mắt đều là suy tư.

Mà Hạ Miên đối với thủ đoạn của vợ chồng Trương thị khịt mũi coi thường, chỉ cần có tiền, chuyện gì mà chẳng làm được.

Có hàng xóm làm chứng, nhân viên thay khóa nhanh chóng thay ổ mới, cái này cũng tiêu hết chút tiền cuối cùng còn sót trên người Hạ Miên.

Trong nhà quả nhiên giống như suy đoán của bác Lưu ngoài gạo và mì thì không còn gì cả, tủ lạnh cũng bị rút điện từ lâu.

Hạ Miên về phòng đưa cho Tiểu Phong một cái bánh mì nhỏ lót bụng, sau đó nhìn bốn phía phòng khách đánh giá đồ đạc Trương gia: TV, tủ lạnh, máy may xem như đáng giá, mấy tứ như xe đạp, máy ghi âm ban nãy nói với bác Lưu cũng chỉ là ví dụ mà thôi.

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài"

Muốn ức hiếp Hạ Miên này, mơ đi!

Tiểu Phong cầm bánh mì theo sau, bởi vì trong nhà không có người khác, cậu cực kỳ tự tại, “Dì nhỏ?”

Hạ Miên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, “Con có biết tra cha* thích cái gì nhất trông?”

(P/s: gốc là tra nam, từ ngữ chuyên chỉ đàn ông cặn bã, đùa giỡ tình cảm phụ nữ. Tra cha ở đây là chỉ người cha tồi, tệ bạc.)

Tiểu Phong nghi hoặc, “Tra cha ạ?”

“Ừm, chính là ba nhóc.” Hạ Miên một chút cũng không dạy hư bạn nhỏ, ngược lại còn cảm thấy phải mau chóng dạy cậu bảo vệ bản thân, “Đó là người xấu muốn hại con, về sau phải đề phòng, biết chưa?”

Tiểu Phong không chút do dự gật đầu.

Cậu mơ hồ nhớ lúc còn nhỏ, thời điểm anh họ bắt nạt mình, bà ngoại luôn nói về sau sẽ có ba đứng ra bảo vệ, nhưng khi được chuyển đến chỗ của ba, mới biết bà ngoại gạt người, mẹ kế đánh cậu đau hơn anh trai, khóc cũng không nổi, mà ba lúc ấy chỉ đứng nhìn, ánh mắt khi đó làm cậu cực kỳ sợ hãi, còn mẹ kế thì rất vui vẻ, càng đánh càng dùng sức.

Mỗi ngày đều nỗ lực trốn đi, nhưng vẫn không được, thẳng đến lúc dì nhỏ tới……

Tiểu Phong cẩn thận mở tay ra, dì nhỏ quả nhiên bế mình lên, thì ra đây chính là cảm giác có người xót.

Tiểu Phong ôm lấy cổ cô, đầu dựa vào vai, không tự chủ cọ cọ, “Tiểu Phong nghe lời dì nhỏ.” Tiểu Phong muốn vĩnh viễn đi theo dì.

Lòng Hạ Miên mềm đến rối tinh rối mù, “Ngoan.”

Sờ sờ đầu đứa nhỏ, Hạ Miên âm thầm thở dài, phụ tử liên tâm, Trương Khải Minh kia một chút trách nhiệm của người cha cũng không có, nếu có một chút tấm lòng của người làm cha, Hạ Miên đã không phải làm đến nước này, tên cầm thú đó hiện giờ còn chưa phát hiện giá trị của Tiểu Phong, nên mới ngầm đồng ý Hoàng Hiểu Quyên ngược đãi.

Lúc trước đối phương là người trong sách, Hạ Miên nghĩ hắn ác độc, không muốn miệt mài đọc thêm, lúc này cẩn thận ngẫm lại, đứa trẻ nhỏ như vậy, theo cách nuôi dưỡng của Hoàng Hiểu Quyên, chỉ cần hơi sốt nhẹ, bệnh một trận là có thể lấy mất mạng nhỏ rồi.

Trực giác của Hạ Miên cho thấy, khả năng là Trương Khải Minh thật sự muốn mạng đứa trẻ.

Dù sao cô không rõ nguyên nhân chuyện ngày trước, Hạ Miên dạy Tiểu Phong coi Trương Khải Minh là người xấu cũng không sai.

Tiểu Phong chỉ vào TV nói, “Dì nhỏ, tra cha thích cái kia nhất.”

Hạ Miên nhìn cái TV lồi 21 inch, tức khắc cười ra tiếng, Trương Khải Minh đương nhiên là thích rồu, lấy tiền lương của hắn và Hoàng Hiểu Quyên, mua được một cái TV đã quá gắng sức, nghe nói bọn họ tích cóp rất lâu, hai tháng trước mới dọn TV mới về.

Đương nhiên, công bằng mà nói, Hạ Miên còn chọn một thứ Hoàng Hiểu Quyên thích nhất.

Bảy tám giờ trời đã tối muộn, Hạ Miên rất vui vẻ, có chút chờ mong biểu tình bọn họ lúc về.

Muốn cầm đồ cũng phải đợi đến ngày mai, Hạ Miên tìm kiếm trong phòng một vòng, sau đó lĩnh ngộ đạo lý một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán,

không bột đố gột nên hồ, đêm nay không có cơm phải làm sao đây?

Cháo trắng cháo hay bánh bột mì?

Cô đều không muốn ăn.

Mà cần tiền.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền nghe thấy tiếng mọi người lục tục tan tầm, không ngừng bực bội kêu lên, “Hạ Miên đâu? Chơi với đám du côn đó làm gì không biết, loại con gái gì vậy chứ.”

“Ai nha, đừng nói nữa, căn bản không liên quan tới Hạ Miên gì cả……” Bác Lưu không chê phiền thay cô giải thích.

Ánh mắt Hạ Miên sáng lên, mau chóng ló đầu ra nhìn, “Chị này, những tên du côn đó chưa đi sao? Đợi chút để em ra đuổi bọn họ!”

Nhất định Trương Khải Minh có trả tiền cho bọn họ, chuyện chưa làm tốt, còn không biết xấu hổ lấy tiền sao?!

Đêm nay có thể ăn no rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv