Xử lý tóc xong, Hạ Miên cúi đầu nhìn cái áo đầu lâu ngắn tay và quần jean nguyên chủ tự cắt nát, không thể chịu đựng được, tiểu tiên nữ thì phải mặc váy nha!
Hạ Miên mang Tiểu Phong vui vẻ đến trung tâm bách hóa, ập vào mặt là hơi thở cổ điển làm cô không ôm hy vọng quá nhiều, kết quả lại phát hiện, giới thời trang đúng là luân hồi, kiểu dáng kinh điển cũng không tệ.
Chọn cái váy hoa màu vàng nhạt dài đến đầu gối, lúc thử đồ Hạ Miên cúi xuống nhìn rãnh ngực mình, tâm tình vui vẻ.
Phải biết rằng sinh ra trong một gia đình vận động viên, gen bẩm sinh và hoàn cảnh sống đã khiến ước mơ trở thành tiểu tiên nữ của cô cực kỳ gian nan, đơn giản nhất là dáng người, từ nhỏ đã cao hơn bạn bè cùng tuổi, người ta mặc váy áo như tiên nữ hạ phàm, cô mang váy bồng thì trông giống một con Barbie King Kong.
Ngoài ra còn phải giữ tính tình trước sự khiêu khích của hai anh trai song sinh, sau tuổi dậy thì, trên người cô đều cơ bắp rắn chắc, đường vest* tính là cái gì chứ, trước cao tam Hạ Miên đây còn có sáu múi bụng xinh đẹp cơ.
(P/s: 马甲.)
Tuy rằng nhiều người mơ ước còn không được, nhưng cô vẫn thích dáng người mềm mại của chị hàng xóm nhà bên, đấy mới là thứ thục nữ nên có. Hạ Miên nhịn không được duỗi tay sờ soạng một phen, quả nhiên non mềm nhẵn nhụi, làn da của nguyên chủ cũng cực kỳ không tồi!
Sau khi thay đồ xong, cô nhịn không được kéo cổ váy ra nhìn, sung sướng đến nỗi huýt sáo, ít nhất phải là B+, huống hồ thân thể này mới mười sáu tuổi nha, còn thời gian trưởng thành, ôi, quả nhiên chính là tỉ lệ vàng mình hằng mong ước! Phần cứng của tiểu tiên nữ hoàn toàn ok!
Từ hôm nay trở đi, cô thay hình đổi dạng, một lần nữa làm tiên nữ!
Nhịn không được nhấc tay lên, vừa lớn vừa mềm, “Há há há……”
“Dì nhỏ?” Giọng nói nghi hoặc của Tiểu Phong vang lên.
Hạ Miên xấu hổ thả tay xuống, cao hứng một phát là suýt quên đứa nhỏ.
Đầu năm nay việc bắt cóc trẻ con rất nhiều, trung tâm bách hóa người đến người đi, cô không dám để Tiểu Phong rời khỏi tầm mắt của mình, chỉ có thể mang theo cậu vào phòng thử đồ, kêu ngồi ngoan ngoãn không được nhúc nhích.
Lúc này nghe thấy giọng nói nghi hoặc mới lên tiếng.
“Được rồi, quay đầu lại đi!” Hạ Miên nói.
Tiểu Phong quay đầu, phát hiện dì nhỏ lại thay đổi, “Oa! Dì nhỏ thật xinh đẹp!”
“Thật không?” Hạ Miên dẫn cậu ra ngoài soi gương, ưỡn ngực ngẩng đầu, tấm tắc, dáng đẹp thì mặc gì cũng đẹp, Hạ Miên vừa lòng gật gật.
Muốn nói còn gì không hài lòng, đó chính là giá cả. Không phải quá đắt, chủ yếu là cô nghèo. Ba vạn tiền tiết kiệm đối với một gia đình bình thường không phải khoản nhỏ.
Nhưng Hạ Miên biết, xã hội sẽ nhanh chóng phát triển, đống tiền này căn bản không đủ nhìn.
Hơn nữa cô còn phải nuôi Tiểu Phong, bản thân cũng phải đi học, không có cách kiếm tiền, phương pháp tốt nhất hiện giờ chỉ có thể đi đầu tư, may mắn thid kiếm được tiền trước khi học hết cấp ba.
Mua cổ phiếu là tốt nhất, đáng tiếc Hạ Miên chỉ biết tên nam chính và tên công ty của chú nam chính trong tiểu thuyết, hơn nữa nam chính bây giờ mới chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, chú của ảnh ở đâu còn không biết.
Cho nên trước khi tìm được biện pháp kiếm thu nhập, trước tiên phải tiết kiếm.
Cuối cùng Hạ Miên mua hai cái váy, một đôi giày cùng hai bộ nội y; không mua thêm quần áo cho Tiểu Phong, chủ yếu là Hạ Miên sờ mấy bộ đồ trẻ em đó không có chất liệu mềm mại như bác Lưu đưa, tạm thời đành phải mặc như vậy.
Sau đó mua chút đồ dinh dưỡng, phấn rôm, chuyện cô tích và mấy món đồ chơi linh tinh.
Hạ Miên dào dạt hứng thú đi dạo, chờ đến lúc Tiểu Phong hơi ôm chân mình mới nhận ra bản thân sơ sót, trẻ con thể lực hữu hạn, Tiểu Phong còn là đứa nhỏ cực kỳ thiếu hụt.
Hạ Miên tự trách bế cậu lên, “Thực xin lỗi, bảo bảo mệt rồi hả, dì nhỏ ôm con ngủ nha?”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Tiểu Phong nhìn đồ trong tay Hạ Miên, nỗ lực mở to hai mắt giãy giụa đòi xuống, “Tiểu Phong không mệt, tự mình đi được.”
Hạ Miên áy náy muốn chết, đành phải thả Tiểu Phong xuống trước, sau đó bỏ toàn bộ đồ dùng vào một cái túi đeo lên tay, sau đó mới bế cậu nhóc lên nói, “Con đi quá chậm, để dì cõng đi nhanh hơn, chúng ta mau chóng về nhà thôi.”
Tiểu Phong nghe vậy ngoan ngoãn ôm lấy cổ Hạ Miên, Hạ Miên chưa đi được mấy bước đã cảm thấy trên vai nhiều thêm một cái đầu nhỏ, ngốc mao cũng theo tiếng hít thở đều đều mà lắc qua lắc lại.
Hạ Miên không khỏi mỉm cười, đồng thời nện bước nhanh hơn.
Buổi chiều tầm 3, 4 giờ, bốn năm tên du côn tầm mười tám mười chín tuổi tay đút túi quần, chạy bộ đến viện Hoa Cương.
Mọi người nhìn thấy phảng phất như đụng phải rác rưởi, tự giác tránh xa, những người đó lại tưởng mình phát ra bá khí kinh sợ tứ phương, nâng cằm nghiêng mắt, gặp ai cũng giữ lại hỏi, “Ây anh gì đó, biết Hạ Miên sống ở đâu không? Chúng tôi tới tìm cô ấy chơi.”
Nếu là hai ngày trước, những người này muốn tìm Hạ Miên cũng không dễ dàng, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, người trong viện không ai là không biết.
Mọi người đều có ấn tượng, Hạ Miên là đứa nhỏ có chút xúc động nhưng lại rất đảm đương.
Nhưng đám du côn này xuất hiện, làm mọi người nhớ lại ngày hôm qua, Hạ Miên áo quần lố lăng, thoạt nhìn không khác đám người lưu manh trước mặt là mấy.
Đám lưu manh không chỉ hỏi đường, còn chuyên môn đùa giỡn với mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, “Ui, em gái lớn lên rất xinh đẹp nha, biết Hạ Miên không? Cô ấy cũng là người ở viện này, chúng tôi là bạn của nhau, về sau sẽ đưa em đi cùng nha!”
Cô nào nhát gan thì bị dọa trốn ra xa, còn người tính nóng hoặc lợi hại thì trực tiếp mắng, khi đó bọn họ cũng không dám cứng đối cứng, chỉ cười hì hì, “Ai nha, chỉ tìm người thôi mà, giận cái gì chứ? Không nói thì thôi.”
Lưu manh thường xuyên như vậy, khiến người ta cảm thấy không đáng động thủ, nhưng không động thủ lại nhịn ghét không được..
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm xa, chỉ tầm một hai tiếng, thời điểm người trong viện nhắc đến Hạ Miên, đều sôi nổi nhíu mày.
Chuyện này so với Hoàng Hiểu Quyên phiền hơn nhiều, rốt cuộc Hoàng Hiểu Quyên không ác trên người bọn họ, mà bọn họ cũnh xem chán náo nhiệt rồi; nhưng Hạ Miên lại rước đám lưu manh về đây, làm viện chướng khí mù mịt.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Hoàng Hiểu Quyên ở trên lầu nghe tên Hạ Miên càng ngày càng xuất hiện trong lời oán trách của mọi người, rốt cuộc lộ ra một nụ cười hả dạ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trương Khải Minh gọi tới, “Thu dọn hành lý chưa?”
“Xong cả rồi.” Hoàng Hiểu Quyên cao hứng nói, “Vẫn là anh có cách, em nghe thấy rất nhiều người đang mắng cô ta, lần này coi như xong rồi!”
Giọng nói của Trương Khải Minh cũng mang theo ý cười, “Thu dọn xong thì rời đi đi, bằng không đám lưu manh đó thay Hạ Miên trút giận lên em và Hiên Hiên đấy.”
Hoàng Hiểu Quyên ngầm hiểu, “Ừm, em dọn một rương lớn, ai biết mấy tên lưu manh đó sẽ làm gì, em phải về nhà mẹ ở vài ngày, à đúng rồi, hành lý của anh em cũng đã cầm.”
“Ừ, khách sạn anh cũng đặt xong rồi.”
Cắt đứt điện thoại, Hoàng Hiểu Quyên tâm tình vui vẻ ôm Hiên Hiên dạo một vòng, “Chúng ta về nhà bà ngoại nha!”
Hiên Hiên cao hứng cười khanh khách, đặc biệt nghe thấy ra ngoài, vỗ cái tay đầy thịt nói, “Có thể chơi với Đường Đường.”
“Chúng ta đến nhà bà ngoại trước, chờ lúc về chơi với Đường Đường sau được không?” Hoàng Hiểu Quyên nhìn con mình chu cái miệng nhỏ, trong lòng lại tức giận.
Hôm nay sau khi cô ta ra khỏi nhà, ánh mắt của mọi người không phải khác ngày thường thì cũng là âm dương quái khí, thậm chí có ả phụ nữ đến từ nông thôn đến mắng cô ta.
Hoàng Hiểu Quyên định đưa Hiên Hiên đến nhà trẻ Hoa Cương rồi rời đi, lại nghe thấy một phụ huynh nói với cô giáo, “Để con tôi tránh xa con của Tiểu Hoàng một chút.”
Còn có người dạy con mình, “Hiên Hiên là con của tội phạm giết người, Đường Đường không được chơi cùng.”
Hoàng Hiểu Quyên tức khắc chịu không nổi, bế Hiên Hiên về nhà, sau đó không dám ra ngoài.
Thẳng đến lúc Trương Khải Minh bị chuyện ban sáng làm phiền, mới gọi về hỏi tình huống……
Hoàng Hiểu Quyên gióng trống khua chiêng kéo hành lý dắt Hiên Hiên xuống lầu, quả nhiên người ban sáng còn mắng cô ta, lúc này đã không rảnh lo nữa, dưới con mắt đồng tình của không ít người “trốn” ra khỏi viện.
Thời điểm đến khách sạn, Trương Khải Minh đã sớm chờ ở đó.
“Sao lại thế?” Trương Khải Minh nhíu mày hỏi, “Hôm nay anh vừa đến đã bị chủ nhiệm Vương mắng một trận, hôm qua không phải đã bàn tốt rồi sao? Vẫn bị nha đầu kia nháo lên à.”
Hoàng Hiểu Quyên vừa ủy khuất lại tức giận, “Nha đầu đó căn bản không an phận! Anh không biết nó nói linh tinh cái gì đâu!”
Cô ta thuật lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện sáng nay, cường điệu chỉ rõ đối phương không kiện được nên uy hiếp mình, lại đi ra ngoài nói với người khác là cổ uy hiếp không cho kiện.
Cuối cùng tổng kết, “Em thấy con nha đầu đó đã thành tinh rồi.”
Đôi mắt Trương Khải Minh híp lại, “Chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu.” Nói tới đây hỏi, “Nếu nói mất sổ tiết kiệm thì nó báo cảnh sát?”
Hoàng Hiểu Quyên khẽ nhíu mày, “Đúng vậy, nếu báo cảnh sát thì sổ tiết kiệm làm sao quay về chỗ chúng ta nữa?” Nói đến đây có chút chột dạ, cô ta có ăn cắp một ít tiền để anh trai mua cổ phiếu, chuyện này Trương Khải Minh không biết.
Cho nên dù có thế nào, sổ tiết kiệm này không thể trả lại, nếu không sẽ bại lộ.
Trương Khải Minh cười hàm hậu, “Làm sao lấy lại được, có báo cảnh sát đi chăng nữa, nó chơi cùng đám lưu manh như vậy sớm muộn cũng nháo ra chuyện, đến lúc đó phải vội tiêu hết tiền ấy chứ, có khi xin em nhận sổ tiết kiệm cũng không kịp nữa là.”
Ánh mắt Hoàng Hiểu Quyên sáng lên, “Thật sao, anh nói con nhỏ đó sẽ tạo ra họa lớn gì?”
Trương Khải Minh dùng ánh mắt trưởng thành quét Hoàng Hiểu Quyên một cái, “Một nha đầu, em nói xem là họa lớn gì?”
Ánh Hoàng Hiểu Quyên sáng như đèn, “Anh nói xem để bọn họ chụp vài tấm ảnh, về sau cô ta có phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời chúng ta hay không?”
Trương Khải Minh không tỏ ý kiến, “Ai biết được.”
Trong đầu Hoàng Hiểu Quyên tức khắc hiện ra 108 cách thu phục Hạ Miên và thằng nhóc con kia.