"Cha ăn cá?"
Đôi mắt đen láy của cô bé mở to, vẻ mặt giống như trời sắp sập, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên tái nhợt, trông có chút đáng thương:
"Dì ơi, tại sao cha...cha lại ăn Lê Lê? Lê Lê không thể ăn.”
Tống Thanh Uyển cảm thấy buồn cười trước dáng vẻ đáng thương của cô bé, bà chọc vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, "Không phải ăn Lê Lê mà là ăn cá, ngốc ạ, sao cha cháu có thể cam lòng ăn cháu được.”
"Nhưng Lê Lê chính là cá ..."
Một tầng hơi nước hiện lên trong đôi mắt to đen láy của cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô bé gần như sắp khóc, hoảng sợ nói: "Cha muốn ăn Lê lê, cha muốn ăn thịt người nhà...”
Thật trùng hợp, ngay khi cô bé nói xong, Lục Quân Hàn đã trở lại, hiển nhiên cũng nhìn thấy con cá trong tay của người hầu.
Người hầu vừa nghe thấy Lục Lê nói không được ăn cá.
Đối phương đang lưỡng lự không biết có nên thả con cá kia đi không.
Nhưng đã quá muộn để thả lại, con cá đã hấp hối, cho dù thả xuống cũng không sống được nữa.
Tới ranh giới do dự, nhìn thấy Lục thiếu đi tới, người hầu suy nghĩ một chút liền hỏi: "Cậu Lục... ngài xem con cá này..."
Nên nấu hay nên thả?
Lục Hàn Quân chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Uyển đã giành nói:
"Thả đi, đêm nay chúng ta không ăn cá nữa."
Lục Quân Hàn cau mày, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh lạnh lùng nói: "Cô bị dị ứng với cá à?"
"Không phải cô, là Lê Lê.” Tống Thanh Uyển cười nói: "Cô nhóc này rất thích những con cá kia, nói ăn thịt chúng thật đáng thương..."
"Đúng vậy..."
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, giọng nói non nớt thoáng chút tức giận, cô nhóc run rẩy nói "Con, con rất đáng thương, cha đừng ăn con được không? Con không thể ăn...”
"Cha không ăn thịt con.” Lục Quân Hàn nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của cô bé, anh cau mày nói: "Cha ăn cá."
"Nhưng ... Nhưng Lê Lê là một con cá ..."
Cô bé bật khóc, đôi mắt ngấn nước, từng giọt nước mắt chảy dài xuống má.
"Con là cái rắm.” Lục Quân Hàn không kiên nhẫn lườm cô bé một cái, sau đó nhận ra cô nhóc này đang sợ điều gì: "Con không phải là cá chép tinh sao? Liên quan gì đến mấy con cá này?"
Cô bé rơi vào hoang mang, dùng IQ của cô bé ba tuổi hỏi: "Nhưng Lê Lê cũng là cá mà ..."
"..." Lục Quân Hàn nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào con cá trong tay người hầu, nhếch môi nói: "Đây mới là cá."
Tiếp đó lại nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của cô bé, cô lạnh lùng nói: "Con phải sao?”
Lời vừa nói ra, nước mắt của Tiểu Lục Lê ngừng lại ngay lập tức, cả người đều ngốc ngốc dễ thương, đôi mắt to đen láy như được rửa sạch bằng nước, cô bé ngây người nói:
"À, thì ra đây mới là cá ... bây giờ Lê Lê không phải là cá, cha không ăn thịt Lê Lê ..."
Cuối cùng cô bé đã hiểu được ý của cha mình dựa vào IQ của một đứa trẻ ba tuổi.
Bây giờ cô bé không phải là cá, mà là cá chép tinh, lúc biến thành cá mới là cá.
Vì vậy, sau này cô bé không thể biến thành cá trước mặt cha mình, nếu không sẽ bị cha ăn thịt!
Điều này thực đáng sợ!
Lục Quân Hàn không giỏi dỗ trẻ con.
Sau khi nói xong, anh nhăn mặt, rút một điếu thuốc ra, sau đó ngậm lấy, vốn định lấy bật lửa ra, nhưng lại nhớ ra cô nhóc vẫn còn ở đây, anh đành ngậm ngùi cầm lấy điếu thuốc.
"Cha, cha không ăn Lê Lê thật chứ?"
Cô bé rất ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.
Tống Thanh Uyển cho rằng cô bé có thể đã hiểu lầm cha mình.
Mặc dù vẻ ngoài của Lục Quân Hàn hơi đáng sợ, thường dọa trẻ con đến phát khóc, nhưng anh thực sự không ăn thịt trẻ em.