Bé không muốn nói cho Lục Lê.
Có khả năng ba mẹ bé không có tốt như trong tưởng tượng của bé.
Thậm chí, trước nay bọn họ quan tâm, để ý, đều không phải là bé.
Bọn họ không yêu bé.
Bọn họ cũng không đau bé.
Càng có khả năng chưa từng có chân chính quan tâm đến bé.
Bé chỉ là một công cụ mà bọn họ dùng để lấy lòng ông cố nội.
Không có ai sẽ quan tâm đến bé nữa.
Bé mất hết rồi, cái gì cũng không có.
May mắn ông nội Lục không thiếu tiền, mỗi căn phòng ở nhà chính đều có TV và phòng tắm riêng, cô bé cũng dễ dàng tin lời này của cậu bé.
Sau đó gương mặt tràn đầy vui vẻ nhảy nhót nghiêng đầu hỏi cậu bé: “Anh ơi, vậy anh đang xem Transformers sao?”
Không đợi cậu bé trả lời, cô bé đã hưng phấn giơ lên tay nhỏ trắng nõn: “Lê Lê cũng muốn xem!”
Lục Kỳ vừa định nói được, dù sao em Lê Lê cũng chưa xem Transformers, cho nên cũng không biết đó là phim gì, có nội dung gì, bé nói là xem Transformers khóc, thí chính là khóc đó, làm gì được nhau!
Nhưng bỗng dưng cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh trong suốt sạch sẽ của cô bé, lại nghe được cô bé nói câu cuối kia, Lục Kỳ dừng một hồi lâu, gương mặt trắng nõn đều đỏ rân, cuối cùng mới hít sâu thở dài một hơi.
“… Anh không có xem Transformers.”
Lục Lê: “…?”
“Anh đang xem…”
Lục Kỳ nhăn mày nhỏ, do dự một hồi lâu.
Không đợi cậu bé nghĩ ra tên phim hoạt hình nào có thể khóc được, thì cô bé trước mặt mặc váy ngủ nhỏ màu xanh nhạt, giống lá sen tươi đã bị một bàn tay to có khớp xương rõ ràng lưu loát nhắc lên.
Tư thế nhẹ nhàng, xách như chó con.
Lục Quân Hàn nhìn cũng không thèm nhìn Lục Kỳ, xách cô bé lên, xoay người rời đi.
Hai chân của loli nhỏ trắng trẻo mập mạp giống như củ sen đang quơ quơ ở giữa không vài cái, làm cách nào cũng đều tránh không thoát bàn tay to của ba mình.
Vì thế giọng trẻ con vô cùng vô cùng ủy khuất: “Ba… Con không đi, con còn không có hỏi anh đang xem phim gì đâu!”
“Nhóc quan tâm thằng ranh đó làm gì?!”
Người đàn ông bực bội không kiên nhẫn, giọng trầm từ đỉnh đầu truyền xuống dưới: “Có việc gì thì ngày mai nói, bây giờ nói nhảm với ma à.”
“Đúng ha…”
Loli nhỏ vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, cô bé lại giãy giụa vài cái ở giữa không trung, nỗ lực quay đầu nhìn ba mình mỉm cười ngọt ngào, lộ ra một loạt răng sữa: “Ba thật là thông minh nha!”
Lục Quân Hàn: “……”
Hiện tại vứt con nhóc này vào thùng rác không biết có còn kịp không?
Trước khi đi, cô bé không quên nhìn Lục Kỳ vẫy vẫy tay nhỏ: “Anh không sao thì được rồi! Lê Lê trở về ngủ với ba đây, anh trai ngủ ngon, ngày mai Lê Lê tới tìm anh chơi!”
“Ừ.” Lục Kỳ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô bé, lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên trong đêm nay.
“Em Lê Lê ngủ ngon.” Nhìn bóng dáng cô bé và người đàn ông vào phòng.
Cậu bé nam mặt đỏ bừng, khóe miệng cong lên dần dần hạ xuống, cơ thể nho nhỏ đứng ở trước cửa phòng, ánh đèn chiếu ra cái bóng dáng nhỏ của cậu bé, nhìn cô đơn lại yếu ớt, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
“Cảm ơn.” Không biết qua bao lâu, lẩm bẩm một tiếng rất nhỏ nhẹ, vang lên dọc hành lang trống rỗng lại rét lạnh.
Lục Kỳ rũ lông mi mảnh dài, xoay người trở lại phòng, màu da trắng nõn, biểu tình lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không giống một đứa nhỏ năm tuổi.
Trên giường, cái gối đã bị nước mắt thấm ướt, một con dao gọt trái cây lóe sáng vô cùng sắc bén, mà cách đó không xa, trên tủ đầu giường là một cái chìa khóa phòng.
Đó là chìa khóa phòng của cha mẹ bé.
Cậu bé đứng đó nhìn một hồi lâu, cậu khép hờ mắt, duỗi tay cầm con dao và cái chìa khóa kia…