Lúc này gương mặt thanh tú dịu dàng của Trần Tố Tố vô cùng dữ tợn.
Hai mắt đỏ tươi, mang theo lửa giận căm ghét gắt gao trừng bé.
“Mày biến cho tao, thứ phản đồ, còn tới tìm tụi tao làm gì!”
Lục Kỳ chịu đựng cơn đau nhức trên tay, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước.
Cơ thể bé đau đến cuộn người lại, nhỏ giọng nức nở: “Mẹ, con không phải…”
“Tao không phải mẹ mày! Mày cũng không phải con trai tao, tao không có đứa con ăn cháo đá bát như mày!”
Đêm nay Trần Tố Tố nghẹn không ít cục tức, chỉ cần nhớ lại toàn bộ chuyện này đều là Lục Kỳ gây ra, cô ta đã tức thở không lên, cười lạnh nói: “Hiện tại nhìn thấy tụi tao như vậy mày vừa lòng chưa! Mày thích em gái Lê Lê như vậy, thì mày dập đầu xin làm con trai Lục Quân Hàn đi! Còn tới đây tìm tụi tao làm gì? Biến nhanh cho tao!”
“Mẹ…”
Loading...
Lục Kỳ nghiêng ngả lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy, tay nhỏ muốn kéo tay bà ta, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng bỏ con…”
Trần Tố Tố lại lần nữa hung hăng đẩy cậu bé ra, sức lực chưa từng nhẹ lại, ai nhìn vào không biết, còn tưởng Lục Kỳ là kẻ thù của cô ta, giọng nói sắc nhọn đều cất cao vài độ: “Tao kêu mày biến khỏi mắt tao, mày điếc sao không nghe thấy hả?! Biến!”
Lục Kỳ lại lần nữa bị xô ngã thật mạnh trên mặt đất.
Hốc mắt cậu bé đỏ bừng, ngơ ngẩn nhìn người mẹ đang điên loạn của mình, gắt gao cắn chặt môi dưới, toàn thân run rẩy.
Không!
Người này không phải mẹ của bé.
Mẹ của bé rất dịu dàng, sẽ không làm như vậy với bé.
“Đồ điên, cô lớn tiếng ồn ào ở đây làm cái gì! Được cái gì?!”
Lục Thiên Hoa chạy lại, mắng Trần Tố Tố.
Nói xong, anh ta ngồi xổm xuống, đỡ Lục Kỳ đứng dậy.
Sắc mặt Trần Tố Tố lạnh băng: “Chẳng lẽ tôi mắng sai? Nếu không phải tại thứ ăn cây táo, rào cây sung như nó…”
Lục Kỳ nhìn thấy ba tới, đáy mắt hiện lên một tia hy vọng và vui sướng, môi ngập mấp mấy, một tiếng “Ba” sắp kêu ra tới, thì nghe Lục Thiên Hoa nhỏ giọng nói thầm với Trần Tố Tố.
“Muốn đánh, đợi trở về rồi đánh! Ông nội sắp lại đây rồi, nếu để ông già đó nhìn thấy cô đối xử với Kỳ Kỳ như vậy, chúng ta tiêu ngay, ăn không hết gói đem đi cũng không còn chỗ cất!”
Sau khi nghe ba mình nói xong, cậu bé như bị rút hết linh hồn, ngu ngốc nhìn ba, tay nhỏ nắm chặt anh ta không biết khi nào đã buông ra.
Một tiếng “Ba” kia cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng.
Con ngươi đen nhánh vui sướng nhảy nhót của bé dần dần trở nên nặng nề trống rỗng, giống như một cái động sâu không đáy, bên trong không có bất kỳ một tia sáng nào.
Nước mắt không biết khi nào đã ngừng rơi, ngay cả cảm giác đau nhức do bị té ngã cũng đều không cảm nhận được.
Phảng phất trong nháy mắt, cậu bé như búp bê bị rút ra hết tất cả cảm tình.
Lúc sau, ông nội Lục lại đây, biểu tình của bé vẫn đờ đẫn nhìn ba mẹ mình hỏi han ân cần với ông cố, đủ tiếng khen, nịnh bợ.
Bộ dáng hiện tại của bọn họ chả khác gì bộ dáng ngày thường của ba mẹ bé.
Giống như những gương mặt dữ tợn, lời nói cay độc trước đó đều là ảo giác của bé.
*****
Nửa đêm.
Lục Quân Hàn đang ngủ say trên giường, cô bé đột nhiên mở mắt, tỉnh lại.
Bé giật giật lỗ tai, như là nghe được cái gì đó, cơ thể nho nhỏ đột nhiên bò xuống giường, đi ra cửa lần tìm theo tiếng động!
Trong phòng còn chừa lại một ngọn đèn ngủ nhỏ, cũng không chói mắt, miễn cưỡng có thể thấy rõ đường đi.
Cô bé nghiêng đầu nhìn thoáng qua ba đang ngủ ở phía bên kia.
Dù là ngủ, thì gương mặt của ba cũng rất lạnh lùng.
Đường nét đẹp trai không màng tình nghĩa kia như đang nói với người đang nhìn ngắm nó, rằng nếu dám quấy rầy giấc ngủ của anh, thì chuẩn bị tinh thần bị chặt đầu đi là vừa.
Cũng may, cô bé trời sinh thiếu một sợi dây thần kinh, cho nên cũng không sợ ba, nhưng bé cũng không muốn gọi ba dậy.
Ba thật vất vả mới ngủ được, hôm nay ba cực rồi.
Vì thế, bé nhẹ nhàng nâng lên chân ngắn nhỏ trắng trẻo mập mạp, vô cùng cẩn thận bò qua ngọn núi lớn kia…
Nhưng hiển nhiên, bé đánh giá quá cao chiều dài chân của mình, chân nhỏ trắng nõn lơ đãng dẫm không một cái, cả người đều ngã ập xuống ngọn núi kia.
Sau đó, một chân đá vào trên mặt ba mình, trực tiếp đá tỉnh người đang trong giấc ngủ say dậy!