Trước mặt là màn hình Lcd TV siêu to, đang chiếu phim hoạt hình «Cá chép vượt long môn».
Đây là do ba của bé bắt coi. Ba nói để bé nhận thức thật kỹ, con cá là con gì, tinh linh cá chép là gì.
Cô bé nhỏ mở to đôi mắt đen nhánh trong suốt, bộ váy công chúa màu hồng phấn trên người mềm mại khiến bé nhìn càng đáng yêu. Bé ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, nhìn không chớp mắt.
Trước đến nay, khu vực quanh TV đều thuộc về Lục Kỳ.
Chỉ cần bé ngồi ở đó, người hầu sẽ mở phim hoạt hình Ultraman hoặc là Transformers cho bé xem.
Lục Kỳ thật sự phải bị chọc khóc.
Bé không muốn xem cá!
Ngu gần chết!
Loading...
Ngốc gần chết!
Nhảy qua cánh cửa mà thôi, một bước là có thể hoàn thành, vậy mà đã qua hai tập còn chưa có nhảy xong!
Bé trai tinh xảo bậm chặt môi đến đỏ bừng, trừng mắt liếc Lục Lê, hận không thể cứ như vậy trừng chết cô bé.
Đều là người này đoạt TV của bé, đoạt ông cố nội còn chưa đủ, còn đoạt TV!
Nhưng cô bé nhỏ lại là không phát giác.
Điều này làm Lục Kỳ càng tức điên.
Quả nhiên, ba nói không sai, em gái này quá có tâm cơ, bé trừng mắt nhìn nó nhiều như thế, vậy mà nó có thể làm như không phát hiện, hơn nữa còn không tức giận!
Nếu nó tức giận thì tốt rồi, lúc đó bé có thể đánh nó!
Đánh chết nó luôn.
Hừ.
Cô bé nhỏ xem mê say, cô bé cảm thấy ba thật là quá lợi hại, phim hoạt hình hay như thế cũng tìm cho bé xem, nhưng ngồi xem một lát, đột nhiên bé có hơi thèm ăn.
Bé lục túi quần yếm của mình, đào đào, móc móc, rốt cuộc móc ra một viên kẹo sữa.
Đây là một viên cuối cùng.
Cô nói, trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo ngọt, sẽ sâu răng, sau đó ba sẽ đoạt hết toàn bộ kẹo của bé, cũng may là bé thông minh giấu một viên vào người.
Cô bé nhỏ đang chuẩn bị lột giấy gói kẹo, bỗng dưng vừa nâng đầu, vừa vặn phát hiện ánh mắt Lục Kỳ trừng lại đây.
Lục Kỳ thấy cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, bị khiếp sợ, còn không kịp phản ứng, cô bé nhỏ đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy, đi tới gần cậu bé.
Cậu bé đột nhiên toàn thân căng thẳng, đang nghĩ, nếu đợi lát nữa nó muốn đánh nhau với mình, thì mình phải làm cái gì bây giờ…
Còn chưa có nghĩ ra phương pháp, thì thấy cô bé nhỏ duỗi tay ra trước mặt mình, giọng bé gái mềm mại: “Anh ơi, cho anh kẹo nè.”
Lục Kỳ: “…”
Lục Kỳ không ngờ cô bé đến là cho cậu kẹo, gương mặt nhỏ trắng nõn đều đỏ lên, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Tao không thèm kẹo của mày!”
Rất hiếm có đứa trẻ con nào lại không thích ăn kẹo.
Lục Kỳ nói xong, lại liếc mắt nhìn viên kẹo kia, nhưng biểu tình trên mặt vẫn rất kiên cường.
Thật ra bé rất thích ăn kẹo, nhưng ba mẹ không cho.
“Anh ăn đi, kẹo này rất ngon!” Bé Lục Lê lại bắt đầu ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.
“Hôm nay em đã ăn thật nhiều! Đặc biệt đặc biệt đặc biệt ngon… Nhưng em chỉ còn có một viên này thôi à, mấy viên còn lại bị ba tịch thu rồi…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cô bé nhỏ rầu rĩ không vui.
Thật ra Lục Kỳ đã sớm chú ý tới bịch kẹo kia, cũng thấy cô bé nhỏ ăn rất ngon, chỉ là ngượng ngùng nói muốn ăn, chủ yếu là…
“Tao không thèm!” Lục Kỳ bậm môi mỏng, nhỏ giọng nói.
“Ba mẹ tao nói, ông cố nội không thích trẻ con ăn kẹo, bởi vì thích ăn kẹo đều là con gái, mà ông cố nội lại không thích…”
“Anh bị lừa rồi đó!” Cô bé nhỏ vẫn vô cùng tự tin ưởn ưởn bộ ngực nhỏ.
“Em rất thích ăn kẹo, ông cố nội cũng thích em nè!”
“……” Cậu bé đoạt lấy viên kẹo kia từ trong tay cô bé, lạnh lùng nói: “Mày nói xạo! Rõ ràng ông cố nội thích nhất chính là tao!”
“Thật hả?”
“Đương nhiên!” Lục Kỳ lại trừng bé.
Cô bé nhỏ “Wow” một tiếng: “Thì ra ông cố nội thích nhất chính là anh hả, anh thật là lợi hại nha!”
“……”