Cô nhóc loli từ ghế trên đứng dậy, muốn kêu gọi ông cố nội lại đây. Nhưng vừa mới đứng lên, đã bị Tống Thanh Uyển kéo tay.
“Sao cô kéo con?”
Tống Thanh Uyển nhìn vào đôi mắt xinh đẹp hoang mang khó hiểu của cô bé, tùy tiện tìm một cái cớ, hạ nhỏ giọng nói: “Ông cố nội của con đang suy nghĩ chuyện quan trọng, cô cháu mình tốt nhất đừng đi quấy rầy ông, bằng không ông cố nội sẽ tức giận.”
Cô bé nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, gật đầu: “Dạ, Lê Lê không kêu, cũng không đi.”
Tống Thanh Uyển nhìn bé ngoan như vậy, cười tủm tỉm xoa xoa đầu bé, lại hôn bé một cái: “Cục cưng thật là ngoan! A, đúng rồi, vừa rồi cô cháu mình nói đến đâu rồi nhỉ?”
Cô nhóc loli: “Cô nói ba con lúc ba tuổi đánh nhau với người xấu!”
“Đúng đúng đúng, cô nhớ ra rồi!”
Khóe miệng Tống Thanh Uyển cong lên, cười nói: “Ba con ấy à, từ nhỏ chính là một đứa trẻ không an phận, lúc ấy mới ba tuổi đã đánh con nhà người ta khóc oang oang, mà đối phương đã 6 tuổi mới ghê chứ, nói là đối phương lớn lên quá xấu, ngứa mắt, đánh bầm mặt bầm mũi kêu người ta về nhà phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không ba con gặp một lần sẽ đánh mặt một lần…”
Lục Lê là chân chó nhỏ của ba Hàn, nghe cô kể về ba xong, sáng bừng mắt, vẻ mặt sùng bái: “Ba thật là lợi hại quá đi!”
“Là rất lợi hại!”
Tống Thanh Uyển cong khóe miệng, buồn cười: “Nhưng sau khi ba con trở về nhà đã bị ông nội con đè ra đánh sưng mông…”
Cô bé héo nói: “Ba thật là đáng thương… Tại sao ông nội lại muốn đánh ba?”
“Nó đáng thương cục cứt á…” Tống Thanh Uyển hừ lạnh một tiếng.
“Lúc ấy, sau khi ông nội con đánh ba con xong, ba con chạy đi tìm ông cố nội con ngay, ông cố nội con nhanh như chớp từ quân đội trở về nhà, hung hăng xách gậy đánh gofl đập ông nội con túi bụi, ba con còn thừa dịp đá vào mông ông nội con hai cái, thiếu chút nữa làm ông nội con tự tay giết chính con ruột của mình.”
Tống Thanh Uyển nói xong sự tích lẫy lừng lúc Lục Quân Hàn ba tuổi, ngẩng đầu chú ý tới ông nội Lục, lại thấy ông đã mò trở lại địa bàn.
Chờ Tống Thanh Uyển bắt đầu kể về sự tích lẫy lừng lúc Lục Quân Hàn năm tuổi, thì ông nội Lục lại chậm rãi từ từ mò qua tới.
Kể đến lúc bảy tuổi, thì ông nội Lục lại mò trở về.
Mỗi một tuổi là mò tới, rồi cách một tuổi lại mò trở về, Tống Thanh Uyển sắp kể hết sự tích từ nhỏ đến lớn của Lục Quân Hàn thì ông nội Lục lại một mò qua tới lần thứ N.
Lần này lại đi thẳng tới chỗ cô cháu hai người.
Tống Thanh Uyển vẫn luôn chú ý đến hành vi của ông, cho nên nhìn thấy ông đi tới, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên đứng dậy hay không, Lục Lê lại ngẩng đầu ngoan ngoãn chào ông: “Ông cố nội!”
“Ừ.” Hiếm khi ông nội Lục trả lời.
Tống Thanh Uyển lộ vẻ kinh ngạc, rốt cuộc đứng dậy: “Ba…”
“Hai đứa lo chuyện của mình đi, đừng để ý tới ông!” Ông nội Lục đôi tay đặt ở sau lưng, đứng ở cơ thể đứng ở trước mặt bọn họ càng ngay thẳng cứng rắn.
Tầm mắt rất nhiều lần đều nghía về đám cá quẩy đuôi bơi xung quanh Tống Thanh Uyển, đôi mắt đều sáng lên, còn vịt chết cái mỏ: “Ông chỉ là ngồi lâu quá, tê chân, tùy tiện đi một chút hoạt động gân cốt.”
Tống Thanh Uyển càng kinh ngạc, ở trong mắt bà, ông nội Lục không phải là người thích giải thích, ngày thường ông chỉ biết ra đủ loại mệnh lệnh đầy máu lạnh, những người khác chỉ cần chấp hành là được, không cần hỏi nhiều.
“À, ờ, dạ được rồi, ba cứ tùy ý… Nhưng thời tiết hiện tại rất nóng, ba có muốn uống cái gì mát mát không?” Trên thực tế, Tống Thanh Uyển không ôm hy vọng ông sẽ trả lời mình.
Trên bàn toàn là những thức ăn, thức uống hợp khẩu vị của trẻ con, bà cũng thích uống lạnh, nhưng ông nội Lục lại thích uống trà nóng, hơn nữa còn là loại mới vừa pha.
Chuyện xảy ra ngoài dự đoán của bà, chính là ông nội Lục thật đúng là gật đầu. Chỉ thấy ông ho nhẹ một tiếng, gương mặt nghiêm túc lộ ra chút mất tự nhiên, nhưng giọng vẫn theo thói quen ra mệnh lệnh: “E hèm! Ông uống nước chanh, giải nhiệt, giải nhiệt, haha.”