Quản gia nháy mắt bị mũi tên đáng yêu đâm xuyên tim, căn bản là kháng cự không được, con tim trong phút chốc mềm nhũng.
Nháy mắt nhớ tới bộ dáng khi còn nhỏ của con gái mình, cũng giống như thế này, mềm mại lại xinh đẹp, công chúa nhỏ nói chuyện giọng đều là mềm như bông.
Ngay cả vệ sỹ và đám hầu gái cũng đều không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Cô bé nhỏ này thật là quá ngoan. Tuy rằng bọn họ cũng đều biết việc này là bé gây ra, là bé sai, nhưng chính là… Không đành lòng trách mắng bé.
Ngược lại còn muốn hung hăng hôn cắn gương mặt nhỏ mũm mĩm đáng yêu muốn chết kia của bé.
U hu hu hu, khẳng định bọn họ bị điên rồi!
Quản gia nháy mắt cũng tan biến cơn giận, vẻ mặt bất đắc dĩ xua xua tay, ý ra lệnh cho mọi người ai về làm việc nấy.
Sau đó anh tự mình nắm tay dẫn cô bé đáng yêu này đến trước cổng biệt thự.
Loading...
Đương nhiên là Lục Lê không muốn đi, thật ra bé có rất nhiều cách để ở lại, nhưng bé cũng rõ ràng, nếu bé một hai phải ở lại, chú quản gia còn có những người khác đều sẽ bị ba mắng.
Hừ, ba thật là hư quá!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cô bé đi một bước nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng không tha kia của bé, quản gia chua xót không thôi.
Nếu không phải Lục thiếu không thích trẻ con, anh thật đúng là muốn nuôi cô bé này trong biệt thự nhà họ Lục, nhìn một cái đi, thật xinh đẹp, thật đáng yêu!
Hai người vừa đến cổng sắt cao lớn biệt thự.
Bỗng dưng, di động quản gia chấn động.
—— Tìm gì đó cho con nhóc ăn.
Lục Quân Hàn tự mình gửi tới.
Quản gia giật mình ngạc nhiên.
Lúc này mới nhớ tới, vừa này xác thật cô bé có nói là đã thật lâu chưa ăn cái gì, ngay cả anh cũng chưa nhớ kỹ, vậy mà Lục thiếu, một người ghét ra mặt, vẻ mặt không kiên nhẫn với cô bé lại nhớ rõ đến như vậy.
Đây có phải là, phá lệ, đối xử khác với những người khác… Thậm chí còn tri kỹ cố ý gửi tin nhắn tới nhắc nhở…
“Chú gì ơi, chú… Chú có thể cho con mượn chút tiền được không vậy ạ?”
Lục Lê như là có chút ngượng ngùng, mấp máy cái miệng nhỏ, nắm chặt tay nhỏ, nhỏ giọng nói: “Con đói bụng, muốn mua gì đó ăn, nhưng mà trên người con không có tiền…”
“…”
Quản gia nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như nai con ngơ ngác của cô bé, vội vàng che lại ngực.
Không được! Quá đáng yêu! Làm cho anh lại muốn sinh thêm một đứa con gái nữa!
“Được không vậy chú?!”
Thấy quản gia không nói lời nào, sợ anh không chịu cho mượn, cô bé đành phải vội vàng giơ lên tay nhỏ bảo đảm: “Hiện tại trên người con không có tiền, nếu… Nếu sau này con kiếm được tiền, con sẽ trả lại cho chú, con thề!”
Bé đoan đoan chính chính đứng ở tại chỗ, cơ thể nho nhỏ, mềm mại đáng yêu giơ lên tay thề, bộ dáng này quả thực đáng yêu đến nổ mạnh.
Trái tim quản gia tan chảy thêm lần nữa, nhanh chóng quay đầu kêu hầu gái lấy thức ăn, dù sao Lục thiếu đã lên tiếng, anh cũng không có gì cần phải cố kỵ.
Đồ ăn vặt, điểm tâm, thức uống, toàn bộ đều nhét đầy một ba lô nhỏ đưa cho Lục Lê.
Lục Lê lại không muốn, chỉ cầm một chai nước cùng một miếng bánh kem nhỏ, đưa trả những thứ khác trở về, rốt cuộc lấy nhiều bé sợ sau này trả không nổi.
Nghe nói kiếm tiền rất khó.
Quản gia cũng không kiên trì, chủ yếu là sợ Lục Lê cầm không nổi cái ba lô nặng như vậy, rốt cuộc cơ thể bé quá nhỏ nhắn, đành phải để bé ăn nhiều một chút.
Lại nhìn Lục Lê ướt dầm dề, vội vàng kêu hầu gái mang bé đi vào nhà nhỏ cho người hầu tắm rửa.
“Chú Lưu.”
Cô hầu gái kia kêu quản gia: “Chúng ta nơi này không có quần áo dành cho cô bé, làm sao giờ?!”
Lục thiếu chán ghét trẻ con như vậy, bọn họ cũng không dám mang đồ con cháu đến nhà họ Lục, đương nhiên cũng sẽ không có quần áo của trẻ con.
Nhưng hiện tại, làm người đi mua cũng không còn kịp, buổi tiệc lập tức bắt đầu rồi.
Quản gia suy nghĩ một chút, nói: “Để tôi đi hỏi nhị tiểu thư, bên kia chắc là có.”
Em gái ruột của Lục thiếu, nhị tiểu thư nhà họ Lục - Lục An Nhiên.
Tuy rằng hiện giờ đã 22 tuổi, nhưng từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Lục, cho nên có rất nhiều kích cỡ quần áo, khẳng định sẽ có quần áo dành cho cô bé.
Hết chương 6: