Tống Thanh Uyển chỉ nghĩ đơn giản, đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng nghe Lệ Quân Hàn nói như vậy thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cũng thế.
Mặc dù biệt thụ Lục gia có rất nhiều bảo vệ, hệ thống phòng trộm càng hoàn thiện hơn, ngay cả con muỗi cũng khó mà lọt vào.
Nếu như ông cụ thật sự muốn trộm tài liệu mật của Lục thị thì sẽ sai lính đặc chủng trong tay đi, chỉ là một chút tài liệu thôi mà, không đáng kể.
Nhưng ông lại không làm vậy mà thay vào đó ông tiếp tục cử người của mình đến chỗ thằng nhóc thối Lệ Quân Hàn, giống như sợ thằng nhóc này không biết những người này là người của ông.
Bây giờ người của ông cụ trong công ty đã ít hơn một nửa, không thể không liên quan đến ông cụ được.
Tống Thanh Uyển xoa trán, bất lực nói: “Làm nhiều việc vậy, hóa ra ông cụ đã muốn rời khỏi công ty từ lâu, cô còn nghĩ ngày nào ông cụ cũng tìm con gây phiền phức là muốn rèn luyện cho con đấy!”
Dù sao ông cụ cũng tin vào giáo dục sắt đá, người trong tay ông chính là những người mà ông huấn luyện ma quỷ của ông.
Không chỉ có bà mà ngay cả những người khác cũng cảm thấy vậy, dù sao hai ông cháu này đấu quá thật, vẻ lạnh lùng vô tình của ông cụ nhìn giống như muốn nuốt chửng tập đoàn Lục thị.
Bảo sao bọn họ nghĩ sai.
Tống Thanh Uyển cau mày, lại hỏi: “Đã như vậy rồi, gần đây con còn bận gì nữa, ngay cả mặt cũng không thấy đâu.”
Lệ Quân Hàn hút thuốc, không nói nhiều chỉ thản nhiên nói: “Người của ông cụ trong công ty đã ít đi nhưng trên tay ông còn không ít cổ phần và công ty….’
Tống Thanh Uyển: ….
Đương nhiên thằng nhóc thối này cảm thấy ông cụ tặng người còn chưa đủ, còn muốn ông giao hết thế lực trong tay mình ra.
“Đừng suy nghĩ, cha sẽ không thể cho con,” Tống Thanh Uyển lắc đầu, “Không phải cháu không biết tình của cha, rất quan trọng quyền lợi của mình!”
“Vừa rồi còn có thể cho cháu 9% cổ phần cô đã thấy rất ly kỳ, nếu không phải tình hình không cho phép, cô còn thực sự muốn nhìn xem có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây không!”
“Cô thật sự nghĩ ông ngốc sao? Nghĩ nhiều quá.” Đôi mắt Lệ Quân Hàn sâu thẳm, mặt lạnh lùng vô cảm, môi hờ hững châm chọc nói: “Cô thật sự nghĩ ông ngốc sao? Ông rất thông minh, cho dù ông không cho con 9% thì ngày mai cháu cũng có thể lấy được, ông không thể giữ được.”
Cho nên ông cụ đã sớm biết ông cụ không giữ được số cổ phiều này liền dứt khoát đưa cho Lệ Quân Hàn, còn có thể đổi lấy một đêm Lệ Quân Hàn ở đây.
Tính thế nào thì ông cụ cũng được hời.
Tống Thanh Uyển: “…”
Ngay từ đầu đến cuối, bà đã cảm thấy hai ông cháu này không cùng một thế giới.
Hai người đấu nhau bà ở bên cạnh mờ mịt nhìn.
“Cho nên mấy ngày nay cháu bận cái 9% cổ phiếu này?”
Tống Thanh Uyển biết hết mọi chuyện đương nhiên sẽ đứng về phía Lệ Quân Hàn, bà cong môi, đánh Lệ Quân Hàn một chút: “Được rồi, thằng nhóc thối, không ngờ cháu giỏi như vậy, ngay cả cổ phần trong tay ông cụ cũng cướp được.”
Nói xong bà khựng lại một chút, nhìn bóng lưng ông cụ nơi xa xa, giọng nói lạnh lùng treo trẻo khẽ thở dài: “Nhưng mà qua lần này, chắc chắn cha sẽ có phòng bị, cổ phần còn lại sợ là không dễ lấy đến vậy.”
Đôi mắt Lệ Quân Hàn thật sâu, khuôn mặt lạnh lùng âm trầm, mắt rũ xuống, hít một hơi thuốc, không nói gì.
…
Bên này, sau khi ông cụ gầm lên giận dữ thì lại sụp đổ.
Cô bé nhỏ nâng tay mềm mềm trắng trắng lên, vuốt vuốt đôi tai bị ù lên vì bị ông cụ làm ảnh hưởn.
Sau đó cô bé chớp đôi mắt to sáng ngời, lắc đầu, giọng nói ngây thơ, “Cụ ơi, Lê Lê không đi, cha cháu bảo cháu tới chơi với ông.”