“Lê Lê! Nghe lời! Mau thả con mèo này ra!”.
“Cháu đừng thấy con mèo này bây giờ thì ngoan ngoãn, nói không chừng lúc nào đó nó sẽ hung hăng tát vài cái lên mặt cháu, vô cùng đáng sợ, nếu thật sự đến lúc đó, cháu muốn khóc cũng không kịp rồi…”.
Trong lúc anh ta đang nói chuyện, con mèo trắng mắt xanh trong ngực tiểu loli đột nhiên thò đầu ra, đôi mắt mèo nguy hiểm híp lại một cái, một giây sau, nó chợt nghiêng đầu ghé sát vào cái cổ trắng nõn của cô bé!
“LÊ LÊ…!”.
Hứa Từ Dạ bị cảnh tượng này dọa thảm, cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bước tới, sắc mặt tái nhợt nói: “Mau ném nó đi, nó sắp cắn cháu đấy…”.
Nhưng không còn kịp rồi.
Hứa Từ Dạ chỉ có thể trơ mắt nhìn con mèo trắng nguy hiểm há mồm ra, lộ ra hàm răng, hung hăng cúi đầu một cái, tàn bạo…
…Cọ lên cái cổ nhỏ của Lục Lê.
Loading...
“Meo meo meo meo ~”.
?
??
???
Hứa Từ Dạ sợ ngây người.
Chỉ là…cọ cổ?
“Ngứa quá mèo ơi!”.
Tiểu Loli ôm con mèo, tránh đông tránh tây cái đầu nhỏ của nó, bé tránh một chút, con mèo cứ tiếp tục cọ, rốt cuộc, bé cong miệng cười không ngừng, nụ cười sạch sẽ và dịu dàng: “Được rồi được rồi, chị biết em thích chị, chị cũng rất thích em! Ưm…em nói em muốn giới thiệu chủ nhân của em cho chị? Được nha, nó cũng là mèo sao?”.
Hứa Từ Dạ quả thật không dám tin vào hai mắt mình.
Anh ta chợt dừng chân lại, chớp chớp đôi mắt đào hoa.
Gặp quỷ à!
Anh ta vừa nhìn thấy cái gì?
Con mèo vô cùng táo bạo lạnh lẽo cô quạnh của Bùi Tu Bạch, không chỉ không giơ móng vuốt cào người, mà còn giống như mèo con thông thường, cái đầu mèo liều mạng dúi vào cổ cô bé.
Lại còn thường xuyên kêu lên vài tiếng “meo meo meo meo”, làm nũng ở trong ngực cô bé, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
Dường như căn bản không cùng một con với con mèo mà toàn thân, ngay cả mỗi sợi lông cũng đều toát lên cái vẻ “người lạ chớ tới gần, tới gần đều chết con mẹ nó cho ông đây” mà anh ta từng nhìn thấy vậy.
Là anh ta mù, anh là con mèo này ăn bậy?
“Chú ơi, chú yên tâm đi, cháu là cá chép tinh mà, mèo sẽ không cắn cháu, nó rất thích cháu”.
Tiểu loli cười xán lạn, hai cái đuôi ngựa lung lay một cái, vô cùng đáng yêu: “Nó còn nói muốn giới thiệu chủ nhân của nó cho cháu biết nữa!”.
“Meo meo~”.
Mèo trắng nhỏ hợp thời kêu lên một tiếng, bày tỏ đồng ý với lời nói của Lục Lê.
Con mèo nhỏ này thật ra giống với con nít, lúc ngoan ngoãn đáng yêu có thể khiến trái tim người ta mềm nhũn.
Hứa Từ Dạ thấy con mèo này hiếm khi ngoan ngoãn thế, nhất là nó có ngoại hình vô cùng đẹp đẽ, bộ lông tuyết trắng xõa tung, đôi mắt mèo màu xanh thẳm lúc nhìn người ta lại vô tội và trong suốt.
Không nhịn được nữa, anh ta lập tức đưa tay ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy con mèo này, anh ta đã muốn hung hăng lột đầu nó rồi!
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội!
Đáng tiếc, anh ta còn chưa động tới đầu mèo thì cái vuốt mèo đã “bép” một cái, hung hăng cào vào tay anh ta: “Meo meo!”.
Tiếng mèo kêu bén nhọn và đôi mắt nguy hiểm nhìn lên, chẳng khác gì nói thẳng một câu “cút” cả.
Hứa Từ Dạ: “…”.
Sao lại không cho anh ta sờ!
Là vì anh ta không phải là cá chép tinh sao?!
Tuy con mèo này sẽ không làm tổn thương Lục Lê, nhưng cũng không có nghĩa là Bùi Tu Bạch sẽ không.
Tiểu tổ tông kia sẽ không vì cháu là cá chép tinh hay tiểu tiên nữ gì đó mà hạ thủ lưu tình đâu!
Nhưng Hứa Từ Dạ còn chưa kịp lên tiếng lần nữa thì cửa đã “cạch” một cái, bị người ta đẩy ra.
Con mèo vốn dĩ đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô bé như phát hiện ra điều gì đó, bỗng dưng mở to đôi mắt mèo xanh thẳm đẹp lạ thường ra, thân thể run lên, một giây tiếp theo, nó trực tiếp chui ra khỏi người Lục Lê, chảy lên mặt đất!
Sau đó, nó ngước cái đầu mèo nhỏ lên, nhìn ra cửa, kích động và hưng phấn kêu vài tiếng “meo meo”.
[Mèo thích mùi cá, nhưng Lê Lê không phải cá chân chính, cho nên mèo sẽ không cắn bé, bởi vì mèo không ăn thịt người…]