Lục Lê rối rắm nhăn mặt.
Chẳng lẽ vừa rồi vì Tu Bạch ca ca không có bị đụng trúng cho nên lại có một chiếc xe nữa tới, nhất định phải đâm chết hắn mới được sao?
Ôi, Tu Bạch ca ca so với cha còn đáng thương hơn.
Không có xe nào đâm cha.
Đúng rồi, vì sao không có xe nào đâm cha?
Chiếc xe nhanh chóng phi đến, Lục Lê có chút khẩn trương, còn không có thời gian nghĩ lan man, gương mặt phinh phính trắng nõn có chút ngốc. Nhưng trong mắt Tống Thanh Uyển thì Lục Lê là bị dọa sợ, đứng ngây tại chỗ.
Có vụ tai nạn vừa rồi xảy ra nên không ít vệ sỹ nhanh chóng phản ứng phóng tới, đẩy Bùi Tu Bạch sang một bên. Toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều đặt vào chiếc xe. Nhưng mà ai ngờ, mục tiêu đặt ra với Bùi Tu Bạch không phải là đâm chết…
Chờ đến khi xe sắp đụng phải đám vệ sỹ thì tài xế đột ngột đánh lái, thân xe xoay vòng 180 độ, cửa xe lập tức mở ra trước mặt Bùi Tu Bạch, một đôi tay to ngăm đen thô ráp thò từ bên trong ra trực tiếp kéo Bùi Tu Bạch lê xe. Động tác nhanh gọn khiến mọi người không kịp phản ứng. Hiển nhiên những kẻ này không phải là lần đầu bắt cóc trẻ em.
“Tu Bạch ca ca, anh chờ em!”
Lục Lê phản ứng trước tiên, thấy Bùi Tu Bạch bị bắt lên xe mang đi, chân ngắn chạy nhanh đến, trước khi cửa xe kịp khép lại đã nhảy vào bên trong.
“Lê Lê”
Tống Thanh Uyển mở to hai mắt, không nghĩ tới Lục Lê sẽ nhảy vào trong xe, vội đuổi theo nhưng chiếc xe đã sớm phóng đi.
Vài vệ sỹ được huấn luyện trực tiếp rút súng, định nhằm vào lốp xe bắn thủng, buộc chiếc xe dừng lại. Nhưng chưa kịp bắn đã bị Tống Thanh Uyển ở bên cạnh lạnh giọng nói, “Bắn cái gì mà bắn, hai đứa nhỏ còn ở trên xe đó. Còn không nhanh đuổi theo!”
Vệ sỹ nghe vậy lập tức thu súng, chạy nhanh về phía xe mình rồi lái xe đuổi theo.
Tống Thanh Uyển mặt mày hoảng hốt cùng bực bội lôi điện thoại ra định gọi cho Lục Quân Hàn thì bỗng thấy Lục Quân Hàn cùng Lục lão gia đứng trước mặt.
Lục lão gia trên mặt đầy vui mừng tựa như gặp chuyện vui. Chỉ thấy ông ta đưa bàn tay thiếu một ngón lên, trong tay có một con cá nhỏ, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không nhìn ra trong tay ông ta có cá. Nhưng điều này cũng không cản được Lục lão gia nhìn thấy người quen liền khoe. Ông ta tươi cười nhìn Tống Thanh Uyển, “Nhìn này, ta câu được cá. Ta đã nói, không có tiểu nha đầu kia ta cũng có thể câu cá…”
“Lê Lê đâu?”, Tống Thanh Uyển không quan tâm đến những gì Lục lão gia nói, trực tiếp mắng Lục Quân Hàn. “Cậu đưa Lê Lê đi đâu rồi?”
Lục Quân Hàn vừa nghe đã biết có chuyện xảy ra, mặt mày lạnh xuống: “Ai làm? Xảy ra chuyện gì?”
“Không phải người của cậu?”, Tống Thanh Uyển mở to hai mắt, lùi ra phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm, “Bọn người đó do ai phái tới? Không được, Lê Lê, Lê Lê phải làm sao bây giờ? Lê Lê cũng ở trên xe…”
Lục Quân Hàn mắt nhíu lại, vệ sỹ phía sau Tống Thanh Uyển rất nhanh đem chuyện xảy ra thuật lại, Lục Quân Hàn còn chưa nói gì, Lục lão gia đã nổi giận trợn tròn hai mắt:
“Cái gì? Tiểu nha đầu bị người ta bắt đi?”
“Các người làm cái gì vậy?” Lục lão gia tức giận mắng đám vệ sỹ, “Một cô bé cũng không trông được!”