Tống Thanh Uyển nghẹn họng.
Mùi giấm của người nào đó thật là đủ nồng!
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải thằng nhóc thúi này từ chối ngồi chung voi với Lê Lê trước thì bây giờ sẽ bị thằng nhóc Bùi Tu TRạch kia không công chui vào chỗ trống sao!
Nhưng mà Tống Thanh Uyển càng chua xót hơn Lục Quân Hàn!
Ít nhất Lê Lê còn mời cha nó, mà người dì này, không có gì cả!
Tống Thanh Uyển hạ quyết tâm: Lát nữa bà nhất định phải hung hắng bóp cái mặt mập mạp của cô nhóc vài cái mới được, tốt nhất là bóp hỏng luôn!
Chỉ như vậy mới miễn cưỡng an ủi được trái tim tổn thương của bà, nếu không…việc này không thể cho qua được!
Bà sẽ không để yên cho Lê Lê!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng quay đầu…nhìn thấy cô nhóc ấm ức đang ôm mặt ngồi xổm trong góc, bĩu cái môi đỏ bừng, hơi cúi đầu, rầu rĩ không vui, bà không khỏi mềm lòng.
Quên đi.
Vẫn nên để sau này rồi hãy tới tính sổ với con bé!
“Cô thấy con đừng trách Lê Lê nữa”. Tống Thanh Uyển nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông, thở dài nói: “Cô biết con sợ Lê Lê bị thằng nhóc Bùi Tu Bạch kia lừa gạt, dù gì thì chỉ số IQ của hai đứa này cũng không cùng đẳng cấp”.
“Nhưng không phải Lê Lê vẫn còn nhỏ sao, xung quanh lại chẳng có bạn bè cùng trang lứa, khó tránh khỏi muốn chơi với đứa trẻ khác, chờ sau này nó đi nhà trẻ, tiếp xúc với nhiều bạn hơn, chắc chắn sẽ quên mất Bùi Tu Bạch cho xem”.
Tống Thanh Uyển dừng một chút, mắt nhìn về phía cô bé con, không đành lòng nói: “Hơn nữa, cô thấy Lê Lê như vậy, chắc chắn là biết lỗi rồi, con cứ tùy tiện phạt là được”.
Lục Quân Hàn đút một tay vào túi quần đứng tại chỗ, môi mỏng cắn điếu thuốc, con ngươi bén nhọn hẹp dài cũng nhìn theo.
Cô bé con ngồi xổm trong góc tường đang ủ rũ cúi đầu, hai cái tai thỏ cũng hơi rũ xuống, hình dáng nho nhỏ trông rất cô đơn.
Anh không hé răng.
Tống Thanh Uyển biết anh đã đồng ý rồi, khuôn mặt lạnh lùng hơi tỏ vẻ mừng rỡ.
“Lê Lê, đừng buồn nữa…”. Tống Thanh Uyển đạp giày cao gót đi tới, ngón tay trắng nõn được bảo dưỡng rất tốt áp lên cái lưng mảnh khảnh của cô bé, mỉm cười nói: “Cha cháu không trách cháu nữa, chúng ta đi…”.
“Cha hư này, con đánh chết cha! Đánh chết cha, cha hư!”.
Tiểu loli phồng cái má nhỏ nhắn béo mập lên, hàng mi đen thật dài rũ xuống, cái tay nhỏ bé trắng nõn mập mạp đang tức giận nhổ cỏ trên mặt đất, đồng thời nói nhỏ bằng cái giọng non nớt: “Lại dám bắt nạt Lê Lê, hừ, Lê Lê đánh chết cha! Cha thúi!”.
Tống Thanh Uyển cứng đờ cả mặt.
Lục Quân Hàn dùng một tay bóp tắt đầu thuốc, nhìn cô nhóc đang thở phì phò, cười lạnh một tiếng: “Thế này mà gọi là biết sai rồi sao? Con thấy nó mà không đứng cả ngày thì căn bản không biết cái gì gọi là sai đâu!”.
Tống Thanh Uyển: “…”.
Lục Quân Hàn từ nhỏ đã xấu tính, bảo anh chịu thua đi dỗ dành Lê Lê là chuyện chắc chắn không thể.
Chỉ có thể ra tay từ cô bé con lúc con bé ngoan ngoãn thôi, dù gì thì lúc Lê Lê trở nên ngoan ngoãn thì rất có cách để dỗ cha mình.
Vì vậy, để hòa giải quan hệ giữa hai cha con, Tống Thanh Uyển làm như không nghe thấy những lời muốn đánh chết cha của cô bé, mỉm cười nói với cô bé: “Lê Lê, dì nói cháu nghe một tin tốt, cha cháu vừa mới nghe cháu nói không thích nhà trẻ, mà rất thích vườn bách thú, thế là cha cháu nói chuẩn bị mua lại vườn bách thú này cho cháu đấy, thế nào, còn tức giận nữa không?”.
Đừng thấy tiểu loli còn nhỏ thế, nhưng thính lực không kém đâu, vừa rồi bé đã nghe thấy cha muốn cho bé đứng đây cả ngày luôn đấy.
Nhất thời khiến bé bị chọc tức, khuôn mặt nhỏ nhắn phình lên như một con cá nóc!