“Cha, cha tính sai rồi!”.
Tiểu loli nóng nảy, phồng cái má trắng nõn béo mập lên, còn tưởng rằng cha không nghe hiểu ý mình, vẻ mặt tỏ ra không vui, chống nạnh nói: “Lê Lê muốn ngồi chung voi với anh Tu Bạch! Lê Lê không muốn ngồi một mình…”.
“Cái gì?”.
Lục Quân Hàn thờ ơ nhấc mí mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt dời khỏi điện thoại di động, nhìn lên khuôn mặt béo mập thở phì phò của cô bé, nhàn nhạt nói: “Con không muốn ngồi nữa? Được rồi, xuống đây đi”.
Tiểu Lục Lê: “…”.
Lỗ tai của cha bé chắc chắn có vấn đề!
“Không phải!”. Cô bé con siết chặt quả đấm nhỏ, dùng hết sức lực cha sinh mẹ đẻ, chợ cất cao cái giọng nơn nớt, nói từng chữ một: “Con nói…Lê Lê muốn ngồi chung voi với anh Tu Bạch!!! Lê Lê không muốn ngồi một mình! Cha đã nghe hiểu chưa! Lê Lê muốn ngồi với anh Tu Bạch, con không muốn ngồi một mình!”.
Giọng nói của trẻ con vốn non nớt thanh thúy, nhất là bé gái, bình thường nghe thánh thót, hơn nữa còn nói lớn tiếng, âm thanh càng có lực xuyên thấu hơn.
Vì vậy, trong nháy mắt, đoàn người vốn đang hò hét ầm ĩ xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại trong tích tắc.
Chốc lát sau lại náo loạn lên.
“Anh Tu Bạch rốt cuộc là ai vậy, mau lên đi, con gái tôi còn đang chờ ngồi đây này!”.
“Đúng thế, chúng tôi đã xếp một hàng dài rồi, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa có được không?”.
Vệ sĩ đang đẩy Bùi Tu Bạch đi ngang qua nghe thấy cô nhóc gào to như thế, cũng chú ý tới tiểu loli đang mặc váy công chúa màu hông và cột tóc đuổi ngựa ngồi trên lưng voi.
Anh ta nhất thời sợ ngây người.
“Bùi thiếu, đây, đây không phải là cố bé lần trước hôn ngài…không phải không phải không phải, đây không phải là cô bé lần trước nhặt được mèo của ngài trong phòng cố vấn sao?”.
Một vệ sĩ khác cũng hoảng hốt nói: “Hình như cô bé đang gọi ngài tới cùng ngồi voi với cô bé đấy”.
Thiếu niên tóc đen ngồi trên xe lăn, khuôn mặt xinh đẹp như yêu ma không có bất kỳ một gợn sóng nào, đôi mắt đen nhánh bị che lấp dưới hàng mi nhỏ dài, con ngươi đen và sau thẳm càng như vực sâu không thấy đáy.
Cậu ta hơi nhếch đôi môi đỏ bừng một cái, ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, hơi có ý cười, nhưng lời nói không thể nghe ra cảm xúc gì: “Các người hình như rất quan tâm cô ta?”.
“…”.
Bùi Tu Bạch cười một cái: “Nếu không thì các người đi làm vệ sĩ cho cô ta đi, thế nào?”.
Vệ sĩ nhìn nụ cười nhàn nhạt của cậu ta, giật mình toát mồ hôi lạnh sau lưng, cúi đầu lắp bắp nói: “Là, là thuộc hạ lắm mồm”.
Bùi Tu Bạch không nói tiếp nữa.
Ánh mắt cậu ta nhìn lên người cô bé như nắm bột ở trên lưng voi, ánh mắt rất sâu, khuôn mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
“Cha, cha nghe hiểu không?”. Giọng cô bé hơi khàn, đầy hy vọng nhìn anh: “Con muốn ngồi cùng anh Tu Bạch…”.
“Hiểu”. Lục Quân Hàn nguy hiểm nheo mắt lại, hơi nhếch môi, cười lạnh một tiếng: “Con muốn chết, được, ta sẽ thành toàn cho con”.
Tiểu Lục Lê: “…”.
“Nào! Lê Lê, đeo cái này lên”. Đúng lúc này, Tống Thanh Uyển đột nhiên đi sang, đeo cái tai thỏ lông nhung màu hồng lên cho cô bé: “Lập tức chụp hình, mau mau, cười một cái”.
Ngày hôm nay cô bé con ăn mặc rất chỉnh tề.
Một chiếc váy công chúa màu hồng phần, kết hợp với đôi tất trắng và đôi giày da nhỏ màu nâu, bây giờ lại đeo thêm cái tai thỏ màu hồng, trông giống như con thỏ tinh.
Một nhúm trắng nõn, Tống Thanh Uyển nhìn mà không nhịn được muốn hét chói tai!
Thật sự quá đáng yêu!