Tống Thanh Uyển: “…”
Ông cụ: “…”
Con bé này lật mặt cũng đáo để quá đó!
Nhưng mà, nhìn thấy bé bị dụ ngoan và không khóc nữa thì Tống Thanh Uyển và ông cụ đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Sự lạnh lùng và cáu gắt trên mặt Lục Quân Hàn cũng giảm bớt, thế nhưng anh vẫn lạnh lùng nói: "Vậy còn khóc không?”
“Không, không khóc, Lê Lê ngoan!”
Bé con liều mạng lắc đầu, thiếu điều muốn giơ tay lên cao mà bảo đảm mà thôi!
Đôi mắt to tròn bị nước mắt nhuộm ướt không ngừng chớp chớp, không cần nói cũng biết đáng yêu cỡ nào.
Loading...
Lúc khóc giống như bé ác ma, không ai khuyên ngăn được, nhưng mà không khóc thì lại chính là hóa thân của thiên sứ!
Tống Thanh Uyển xoa đầu bé con, tâm trạng vui thích nói: "Đi chứ, dù sao lát nữa cũng chẳng có gì làm, bây giờ dì sẽ dẫn cháu đi sở thú chơi!”
…
Cả nhà leo lên xe chạy thẳng đến sở thú lớn nhất Hải Thành.
Ông cụ không muốn đến nơi ngây thơ như thế này một chút nào cả.
Động vật trong sở thú có gì hay mà xem chứ? Muốn xem động vật thì đến thảo nguyên châu F xem còn thích hơn.
Sư tử và hổ ở đó mới là sư tử và hổ thật sự, còn những con vật bị giam trong lồng thế này chẳng có một chút tính cách hoang dã gì cả!
Cả đám động vật thoi thóp vì bệnh.
Nhưng mà ông lại ngứa tay muốn đi câu cá, ngẫm nghĩ sở thú cũng có hồ, có lẽ trong hồ còn có không ít cá, đến lúc đó Tiểu Lục Lê tách ra đi chơi riêng thì ông có thể đi câu cá rồi!
Vì vậy, lúc ông tới đây còn mang không ít cần câu theo.
Vừa vào sở thú thì ông lập tức chạy thẳng tới ao cá, thuộc hạ thì đi theo Lục Quân Hàn và Tống Thanh Uyển, nếu hai người kia mệt mỏi không muốn chăm bé con nữa thì sẽ lập tức liên lạc với ông.
Lúc ấy ông sẽ tới trộm người.
Lệ Mục Quân không có hứng thú với động vật, dọc theo đường đi anh chẳng hề hăng hái chút nào, cô bé trước mặt lại vô cùng hoạt bát, thỉnh thoảng còn có thể lẩm bẩm mấy câu với động vật nữa chứ.
Tống Thanh Uyển luôn ở bên cạnh bé, bà rất sợ bé sẽ té đập đầu, nghe thấy bé nói chuyện với động vật thì cũng không để ý, bà còn tưởng rằng bé đang lẩm bẩm một mình mà thôi.
“Em trai voi!” Đột nhiên bé đi tới một chỗ nào đó, giọng nói còn vương mùi sữa vang lên: "Cha, cha xem kìa, em trai voi ở đây nè!”
Lục Quân Hàn: “…”
Liên quan cái rắm gì đến anh?!
Con voi kia không có họ hàng gì với anh hết!
Con voi ấy đang vung vẩy cái vòi bên ngoài khu đất trống, bên cạnh nó là những du khách đang chụp hình, còn có vài người leo lên lưng voi dưới sự chỉ dẫn của nhân viên sở thú.
Nhưng mà leo lên phần lớn đều là con nít, thỉnh thoảng mới có cha mẹ ngồi chung với những đứa con của mình.
Tống Thanh Uyển bước lên hỏi thử, leo lên voi chỉ tốn năm mươi NDT một người, rất rẻ: "Lê Lê, cháu có muốn ngồi không?”
“Muốn!” Đôi mắt của cô bé trong suốt, bé rất thích em trai voi: "Dì ơi, cháu muốn ngồi chung với cha á.”
Lục Quân Hàn: “…”
Tống Thanh Uyển: “…”
Xin lỗi, tha thứ bà không thể tưởng tượng ra hình ảnh Lục Quân Hàn ngồi trên lưng voi.
Nhưng mà bà biết, hình ảnh ấy chắc chắn rất đặc sắc…
“Mơ đẹp nhỉ.” Lục Quân Hàn lạnh lùng từ chối: "Muốn ngồi thì tự con ngồi đi.”
“Cha…”
Tiểu Lục Lê tủi thân nhìn cha mình.
Lục Quân Hàn vẫn thờ ơ không cảm xúc.
Tống Thanh Uyển bước ra giảng hòa, bà cố gắng uyển chuyển nói: "Lê Lê, cháu xem đều là con nít mới chơi trò này mà, cha cháu… chắc là không thích hợp đâu.”
“Nhưng mà cha chính là con nít mà.” Cô bé nghiêng đầu nói.