Từ khi khai giảng tới nay đã thi tháng 2 lần, kết quả của Hứa Nhiên đều không được khả quan cho lắm.
Ban đầu thành tích của cô ta đều vững vàng ở vị trí thứ ba, nhưng hai lần này lại chỉ đứng trong top 20.
Buổi tối, Hứa Văn Thanh trở về một chuyến, ông cúi đầu nhìn phiếu điểm của Hứa Nhiên.
Cô ta không nhìn thấy sắc mặt của Hứa Văn Thanh, có chút khẩn trương, lát sau mới cẩn thận mở miệng, “Bố, hai lần này con thi không tốt, là sơ sẩy của con, lần sau sẽ không thế nữa.”
Hứa Văn Thanh thản nhiên gật đầu, nhẹ nhàng buông hai tờ giấy trong tay xuống, “Hai lần này con đã thi tốt rồi, không cần tự tạo áp lực cho mình.”
Thành tích học tập của Nhiên Nhiên trong một đám thiên kim ở Nam Thành đã xem như rất tốt rồi.
Mặc dù Thịnh Dương là trường tư nhưng vẫn rất có thực lực, đứng trong top 100 đã được coi là giỏi chứ đừng nói tới 20.
Hứa Nhiên vừa muốn thả lỏng lại nghe ông hỏi tiếp, “Con và đứa trẻ nhà họ Tống thế nào rồi? Gần đây bố nghe nói bên đó đang tìm một nhà thư hương môn đệ ở Thủ Thành đính hôn.”
Hứa Văn Thanh vốn không muốn can thiệp vào quan hệ của Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần, ông muốn chờ bọn họ lên đại học, sau đó mới đưa theo Trình Tuệ Văn tới Thủ Thành thăm hỏi Tống gia, rồi từ đó định ra hôn sự này.
Dù sao, thế lực bây giờ của nhà họ Tống cũng chỉ phân bố ở Thủ Thành, không có liên quan gì nhiều tới sản nghiệp nhà họ Hứa, tạm thời Hứa thị chưa cần nhờ tới.
Ngược lại ông lại muốn nắm được khối đẩt hoàng kim nhà họ Lục hơn, chỉ tiếc Lục Minh Hàn kia đa mưu túc trí, hoàn toàn không để ý tới giao tình của hai nhà, một chút lợi ích cũng không để ý tới ông.
Lục Minh Hàn còn nói, giá đất cao như vậy, ai nhanh tay thì đoạt trước, là vận mệnh an bài.
Gần hai năm nay Hứa thị vẫn chú trọng phát triển ngoài nước, trong tay ông lúc này cũng không đủ vốn lưu động có thể dùng.
Hai tay Hứa Nhiên nắm chặt, đầu móng tay khảm sâu trong lòng bàn tay, nghĩ một lúc rồi trả lời, “Hai bọn con… có chút cãi vã nhỏ.”
Hứa Văn Thanh híp mắt, “Thật sự chỉ là cãi vã nhỏ?”
Khóe môi Hứa Nhiên giật giật, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời, chỉ yên lặng gật gật.
Hứa Văn Thanh cũng không tiếp tục hỏi thăm, đột nhiên cười nói, “Nhiên Nhiên, bố hỏi con, con cảm thấy thằng nhóc nhà họ Lục thế nào?”
Xét tại Nam Thành, trong mắt người lớn hay người trẻ tuổi hào môn, Lục Nhan Thanh đều là một người xuất sắc.
Hứa Văn Thanh vốn muốn gả Mạnh Nịnh tới nhà họ Lục, có thể tăng thêm một tầng quan hệ như vậy, lão hồ ly Lục Minh Hàn giỏi tính kế kia nhất định sẽ nhả ra.
Nhưng bây giờ, cũng không biết đứa con hoang kia lại dùng chiêu thức gì mà có thể mê hoặc được Trình Tuệ Văn và Hứa Dịch nghe theo mình.
Ông và Trình Tuệ Văn mỗi ngày đều cãi nhau vì chuyện của đứa con hoang kia. Nguyên nhân là vì ông không muốn cho nó học đại học, muốn đợi nó tốt nghiệp xong rồi đưa tới nhà họ Lục sống, vừa thương lượng với Trình Tuệ Văn đã bị bà cho một bạt tai.
Hứa Văn Thanh nổi trận lôi đình, ông tức giận suýt chút nữa nói ra chân tướng, nhưng nghĩ tới Trình Tuệ Văn áy náy với đứa con gái nhỏ kia, ông vẫn nhịn được.
Bây giờ ông không biết nên làm thế nào với đứa con hoang kia, bây giờ nó không chỉ có Trình Tuệ Văn che chở, thằng nhóc Hứa Dịch còn bảo vệ nó đến lợi hại.
Có thể thằng nhóc đó từ chỗ Trình Tuệ Văn biết được ý muốn của ông, kết quả lại vì đồ con hoang đó mà không để ý học hành, quyết tâm về nước.
Đừng nói tới bây giờ, thế lực của Hứa Dịch đã dần hướng tới cao tầng Hứa thị, dần dần muốn đoạt quyền của ông.
Cũng may, cao tầng Hứa thị đều là tâm phúc của Hứa Văn Thanh, không bị hai ba câu của thằng nhóc kia dao động.
Hứa Văn Thanh cũng muốn hỏi Hứa Dịch xem trước kia dạy bảo anh thế nào, rõ ràng là từ nhỏ đã truyền đạt tư tưởng rằng, muốn làm một doanh nhân thành đạt, nhất định phải lấy lợi ích làm trọng.
Kết quả lại nuôi phải sói mắt trắng, công sức coi như bằng không rồi!
Sau này, nếu tập đoàn Hứa thị dưới sự chỉ thị của Hứa Dịch mà suy vong, có khả năng ông sẽ bị chọc tức mà bật dậy khỏi đất mất.
Nếu không phải từ nhỏ Hứa Dịch lớn lên dưới mí mắt hai lão gia tử bên kia, nhất định ông sẽ đưa anh đi xét nghiệm ADN, xem xem liệu có phải con mình bị người khác tráo đổi hay không!
Hứa Nhiên nhìn đáy mắt Hứa Văn Thanh toát ra đủ loại cảm xúc, trong lòng cũng dần bình tĩnh, đứng thẳng lên không dám đáp lại.
Hứa Văn Thanh còn nói, “Nếu con và thằng bé bên kia còn chưa xác định đi tới hôn nhân, không bằng bây giờ nhìn Lục Nhan Thanh một chút, nó không hề kém thằng nhóc nhà họ Tống đâu.”
Hứa Nhiên vừa định từ chối, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Hứa Văn Thanh đành nuốt nước bọt, “Con nghe lời bố ạ.”
Hứa Văn Thanh thoả mãn cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống, “Chuyện sáng nay con cãi nhau với anh trai, bố nghe người làm trong nhà nói rồi, mặc kệ con làm cái gì cũng không cần phải xin lỗi người khác, với thằng nhóc Hứa Dịch kia cứ để bố nói chuyện với nó.”
Con gái của Hứa Văn Thanh ông sao lại phải đi xin lỗi một đứa con hoang chứ!
Lớp học buổi tối kết thúc, chờ học sinh trong phòng đi hết, đèn trong phòng cũng tắt, Mạnh Nịnh đứng dậy, chạy thật nhanh xuống lầu.
Còn chưa ra khỏi toà nhà đang học đã thấy Khương Diễm đang đứng đợi.
Thiếu niên đứng dưới gốc ngô đồng, trên người mặc đồng phục học sinh thu đông đơn giản, eo thon chân dài rất đáng chú ý.
Mạnh Nịnh rón rén chạy tới, đứng cách cậu một bậc cầu thang, đưa tay che mắt cậu, “Khương Diễm, mau nhìn bên trái đi.”
Khương Diễm dừng một lát, nghiêng đầu sang bên trái.
Mạnh Nịnh cười tủm tỉm buông tay, đi vòng qua bên phải, nhón chân lên hôn nhẹ một cái lên má bên phải cậu.
Còn chưa kịp chạy trốn đã đụng phải đôi mắt đen xinh đẹp của cậu.
Mạnh Nịnh vô tội chớp mắt, cô đứng lại gần, ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá khuôn mặt cậu.
Cuối cùng đưa ra một kết luận, quá đẹp trai!
Hơn nữa vẻ đẹp của bạn trai cô cũng không giống Tống Tinh Thần.
Khuôn mặt tuấn tú của Khương Diễm trời sinh góc cạnh không có cảm xúc, lãnh đạm lại xa cách, kiêu ngạo âm trầm làm cho người ta không dám lại gần.
Mà như nam chính Tống Tinh Thần, vẻ đẹp còn có chút xấu xa.
Hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ nhẹ nhàng quét qua cằm và hầu kết của Khương Diễm, cơ thể cậu hơi cứng lại, ánh mắt cũng tối đi, chóp mũi đều là mùi hương trên tóc cô.
Cậu vươn tay, lòng bàn tay phủ lên tay thiếu nữ, da thịt cô mềm mại giống như không có xương cốt.
Hầu kết Khương Diễm chuyển động một chút, đưa tay bảo vệ phía sau lưng cô, đặt thiếu nữ lên thân cây, cúi đầu tới gần khuôn mặt cô, chóp mũi gần chạm tới mũi cô thì đột nhiên bị Mạnh Nịnh đẩy ra.
Cô đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi, “Khương Diễm, chúng ta có nên đổi nơi…”
Từ khi yêu nhau tới nay, số lần bọn họ hôn nhau cũng không nhiều, phần lớn là cô hôn trộm cậu, nhưng mỗi lần cậu chủ động hôn cô đều hôn rất lâu.
Nếu như có ai quên đồ ở lớp, quay về lấy bắt gặp bọn họ…
Lời còn chưa nói xong, cánh môi đã bị ngậm lấy.
Cô không chớp mắt nhìn cậu, mặt mày thiếu niên lãnh đạm như tuyết, lông mi rất dài, con ngươi đen nhánh, vốn là diện mạo thuộc hệ cấm dục, lúc này lại vô cùng mê người.
Mạnh Nịnh trầm thấp nức nở một tiếng, cũng không giãy giụa nữa, siết chặt góc áo của cậu, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Khương Diễm buông lỏng tay cô ra, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cạy mở cánh môi thiếu nữ, đầu lưỡi mềm mại chậm rãi thăm dò vào bên trong.
Da thịt Mạnh Nịnh lộ bên ngoài dần nhiễm lên một tầng đỏ ửng xinh đẹp, giống như một con tôm hùm đã chín đỏ, vô cùng ngon miệng.
Hơi thở lành lạnh của cậu cũng dần truyền sang cho cô, cô hoàn toàn bị hơi thở dễ ngửi của cậu bao lấy, cơ thể bắt đầu nhũn ra.
Một lúc lâu sau, đầu lưỡi Khương Diễm rốt cuộc cũng rời đi, lại dừng ở trên lỗ tai cô, hôn lên vành tai mẫn cảm, nhìn da cô dần đỏ ửng.
Cuối cùng Mạnh Nịnh cũng chịu không nổi nữa, khóe mắt đỏ ửng, lông mi còn mang theo hơi nước, cổ họng mềm nhũn, giọng điệu cầu xin, “Không được, không được hôn… nơi đó…”
Khương Diễm dừng một lát, giọng nói khàn khàn, thấp giọng hỏi, “Không thích sao?”
“…”
Mạnh Nịnh xấu hổ cực kì, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, cúi đầu chôn mặt sâu trong lồng ngực cậu.
Khương Diễm không nói chuyện, hơi cúi người ôm chặt lấy cô.
Một lát sau, Mạnh Nịnh ngẩng đầu lên, giọng nói ngọt ngào như cũ, “Không còn sớm nữa, Khương Diễm, chúng ta… cần phải về thôi.”
Lúc nói chuyện, cô quét mắt nhìn trộm môi Khương Diễm, môi cậu rất đẹp, hôn xong còn đỏ ửng trơn bóng, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng nói thầm, phải bình tĩnh phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nếu bây giờ cô thực sự cắn một cái, Khương Diễm nhất định sẽ cắn ngược lại.
Một giây sau, Khương Diễm như đoán được cái gì đó, đưa tay vuốt tóc cô, rồi lại cắn một cái lên khóe môi cô.
“…”
Mạnh Nịnh không muốn ngẩng đầu lên nữa, cằm trơn bóng lại bị cậu nâng lên, cô bị bắt ngẩng đầu thừa nhận nụ hôn của cậu.
Nơi xa phía chân trời, ánh trăng vốn đang trốn trong mây không biết từ lúc nào đã lộ ra, ánh sáng chiếu rọi xuống cây ngô đồng an tĩnh.
Dưới tán cây, da thịt trắng nõn của thiếu niên cũng nhiễm một tầng đỏ nhạt, khóe mắt hơi nhướn lên, giống như một yêu tinh quyến rũ.
Động tác của cậu dịu dàng lưu luyến, cứ thế liên tục không biết mệt mỏi.
Trong lúc mơ màng, Mạnh Nịnh suy nghĩ trong lòng, đều do Hứa Dịch, đều là lỗi của anh ấy, vài ngày trước, thương lượng gì cũng không nói với cô đã trực tiếp làm thủ tục ở lại trường cho cô!!!