Trong nhà họ Lục ở nước ngoài.
Lục Nhan Thanh đứng trong thư phòng mình, máy tính trên mặt bàn đột nhiên nhận được một tin nhắn, phát ra tiếng ‘đinh’.
Anh chậm rãi xoay người, đi đến trước bàn, đầu ngón tay phủ trên con chuột mở ra bức thư kia, cặp mắt đào hoa của người đàn ông lập tức bao phủ một lớp âm trầm.
Trong thư có vài tấm ảnh chụp.
Trong đó có một tấm, thiếu nữ trong sáng đang ôm một con mèo bông màu đen, ngẩng đầu mỉm cười nhìn thiếu niên phía trước.
Mà thiếu niên tuấn tú lạnh lùng kia, trên mặt dù không có cảm xúc nhưng sâu trong đôi mắt có chứa một tia dịu dàng tình cảm khó che đậy.
Đôi mắt Lục Nhan Thanh âm trầm biến đổi, ngón tay dần dùng lực, lòng bàn tay bóp chặt con chuột, từng chút bắt đầu vỡ vụn.
Lục Nhan Trúc thấy cửa thư phòng không đóng kín, cũng không gõ cửa, đẩy thẳng ra, đi tới bên cạnh Lục Nhan Thanh, “Anh ơi, ông nội gọi anh…”
Cô chưa kịp dứt lời, quét mắt tới ảnh chụp trên màn hình máy tính.
…Đây không phải là anh Diễm và người nào đó sao?
Tại sao trong máy anh cô nhóc lại có ảnh chụp của hai người họ?
Không đợi cô nghĩ nhiều, Lục Nhan Thanh đã hồi phục tinh thần.
Anh chậm rãi khép máy tính lại, tươi cười dịu dàng với Lục Nhan Trúc, “Ừm, làm sao vậy?”
Lục Nhan Trúc ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng đung đưa, “Ông nội gọi anh xuống chơi cờ cùng ông, chắc là có chuyện muốn nói.”
Dừng một chút, giọng nói cô càng thêm ngọt ngào, “Anh ơi, em có thể ở cạnh nghe được không?”
Lục Nhan Thanh dịu dàng trả lời, “Tất nhiên có thể.”
Lục Nhan Trúc cười đến cong cả mắt, “Anh là tốt nhất.”
Ông nội Lục đang uống trà, nhìn hai đứa cháu đi tới, nheo mắt, đặt chén trà xuống, “Thật sự muốn học đại học ở trong nước?”
Sắc mặt Lục Nhan Thanh bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi khẽ nhếch một chút.
Dù sao thì hiện tại con mồi anh nhìn trúng có vẻ muốn thoát khỏi bàn tay anh rồi.
Lục Nhan Trúc có chút mơ màng, sau đó ánh mắt sáng rực lên, “Hả? Anh, lời anh nói trên tiệc tối hôm đó là thật sao, thật sự muốn học ở trong nước để giúp em?”
Ông nội Lục thấy dáng vẻ này của Lục Nhan Thanh, cũng biết chủ ý của anh đã quyết, ai nói gì cũng không thay đổi.”
“Ở trong nước cũng tốt, nhiều chuyện cũng dễ dàng hơn.”
Ngừng một chút, vẻ mặt ông nghiêm túc nói, “Hiện tại, nhà họ Hứa đang có ý muốn gả Nhị nha đầu mới tìm về không lâu tới nhà ta. Chờ cháu thi đại học xong, hai đứa tiếp xúc với nhau nhiều một chút, xem có phù hợp làm dâu nhà họ Lục ta không.”
Lục Nhan Thanh cúi mặt, ánh mắt biến đổi nhiều lần, cảm xúc trên mặt vẫn như cũ, “Vâng, ông nội.”
*
Mạnh Nịnh khoác áo khoác của Khương Diễm, đứng bên ngoài một hồi lâu mới về phòng.
Áo khoác của Khương Diễm chỉ toàn hơi thở của cậu, lành lạnh giống như bạc hà, rất dễ chịu, khiến cô cảm thấy an tâm vô cùng.
Cô không biết rốt cuộc là cậu nghĩ cái gì, nếu thực sự không tha thứ cho chuyện trước đây, vì sao lại đưa áo khoác cho cô, hơn nữa còn chạy tới đây chỉ để đưa cô hai con mèo bông chứ?
Trước giờ Mạnh Nịnh chưa tiếp xúc với người nào phức tạp như vậy, thở dài một hơi, cẩn thận gấp lại áo khoác để sang một bên.
Thôi, chỉ cần cậu không giống như nguyên văn, đi vào con đường không đúng đắn, cuối cùng biến thành ma vương ai cũng chán ghét là được.
Cô có thể như cậu mong muốn, không quấy rầy cuộc sống của cậu nữa.
Kim đồng hồ chỉ đến số 12, nghĩ tới tờ giấy cậu viết, cô vẫn nhắn cho cậu một câu ‘chúc mừng năm mới.’
Một lát sau, cô lại soạn một tin nhắn nữa, “Quần áo của cậu tôi giặt sạch sẽ trả cậu sau.”
Vài phút sau cũng không thấy cậu đáp lại.
Mạnh Nịnh có chút ấm ức, “Tôi biết cậu không muốn gặp tôi, lúc đó gửi tôi địa chỉ là được, tôi cho người khác đưa qua.”
Gửi xong những lời này, cô vứt di động qua một bên, kéo chăn che kín đầu, vừa định ngủ thì dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa.
Mạnh Nịnh sửng sốt một chút.
Trễ thế này ai tới chứ?
Người nhà họ Hứa đều ở nước ngoài, hôm nay người hầu trong nhà cũng nghỉ hết, cả căn biệt thự chỉ có mình cô.
Cô sợ hãi ngồi dậy.
Một giây sau, Mạnh Nịnh nghe tiếng khóa cửa chuyển động, cửa bị đẩy ra.
Là Khương Diễm sao?
Cậu chưa kịp trả chìa khóa sao?
Nghĩ tới khả năng này, Mạnh Nịnh nhanh chóng xuống giường, chạy ra khỏi phòng.
“Khương…”
Vừa mới đi tới cầu thang lập tức nhìn thấy một người cao lớn đứng dưới, không gầy như Khương Diễm.
Bước chân thiếu nữ dừng lại, người kia nghe được động tĩnh quay đầu lại.
Mạnh Nịnh nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt trợn to, môi mấp máy, cuối cùng cũng không gọi hai tiếng ‘anh trai’.
“Anh là… Hứa Dịch?”
Hứa Dịch yên lặng nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt đỏ lên, giọng nói cũng hơi khàn khàn, “Sao lại không biết lớn nhỏ như vậy? Nên gọi anh là gì?”
Mạnh Nịnh vốn đang hoài nghi anh trai mình liệu có phải xuyên vào thân thể người này hay không, nghe câu hỏi của anh đã biết mình nghĩ nhiều rồi.
Nếu là anh trai cô thật, nhìn thấy cô hẳn sẽ xông tới ôm cô, chứ không phải như tên này, hung dữ trách cô không biết lớn nhỏ.
Hơn nữa, cơ thể anh trai khoẻ như vậy, nhất định sẽ bình an, sống lâu trăm tuổi.
Hứa Dịch thấy cô ngẩn người, bước vài bước tới trước mặt cô, không nhẹ không nặng búng trán cô một cái.
???
Mạnh Nịnh, “…”
Cô bị búng đau, trầm thấp kêu ‘a’ một tiếng, khôi phục tinh thần, oan ức xoa trán.
Cái người anh trai này bị gì vậy chứ, cô không gọi anh ta là anh trai, còn dám động tay với cô.
Mạnh Nịnh cúi đầu, lặng lẽ sờ trán, xem xét thời thế, hiện tại trong biệt thự chỉ có hai người họ, căn bản sẽ không có ai thay cô làm chủ.
Hơn nữa, nếu vợ chồng nhà họ Hứa còn ở đây, chắc chắn bọn họ cũng sẽ bảo vệ người trước mắt mà không phải cô.
Mạnh Nịnh bất đắc dĩ gọi một tiếng, “Anh trai.”
Hứa Dịch nở nụ cười, “Ngoan.” Lại nâng tay lên, muốn xoa đầu Mạnh Nịnh lại bị cô né tránh.
Mạnh Nịnh lùi về sau, mặt đầy cảnh giác, sợ anh lại búng trán cô cái nữa.
Hứa Dịch, “Lại gần đây.”
Mạnh Nịnh lắc đầu, “Muộn rồi, em muốn đi ngủ.”
Ánh mắt Hứa Dịch có chút dịu dàng, kiên nhẫn dỗ dành, “Anh trai cam đoan sẽ không búng trán em nữa. Hơn một năm không gặp, lại gần cho anh nhìn em một chút.”
Người này bị sao vậy??? Cũng quá sụp đổ hình tượng tác giả gắn cho anh ta đi!!!
Mạnh Nịnh mặt không đổi sắc từ chối, “Ngày mai đi, bây giờ là buổi tối, ánh sáng cũng không tốt.”
Hứa Dịch giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, dùng ngữ khí Mạnh Nịnh quen thuộc nói, “Không còn sớm nữa. Em mau ngủ đi, mấy hôm nay anh sẽ ở trong nước với em.”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô hít một hơi, vờ như mình không nghe thấy, nhanh chóng chạy về phòng khóa cửa.
Cô biết, Hứa Dịch đột nhiên về nước hẳn là có chuyện gì đó, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong truyện, ngay cả tang lễ nguyên chủ anh ta cũng không trở về, cô tuyệt đối không muốn ở chung một chỗ với loại anh trai này, không cần nói tới việc chỉ có mỗi hai người họ sống chung nhà.
Mạnh Nịnh nghĩ xem mấy ngày sau liệu mình có nên thuê phòng khác ở hay không, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy mình có tin nhắn chưa đọc.
Phát hiện hai phút trước, bạn học Khương Diễm lãnh khốc vô tình gửi cho cô một chữ ‘được’.
Mạnh Nịnh mím môi nhắn, “Cậu đã ngủ chưa?”
Lần này, bên kia trả lời rất nhanh, “Chưa.”
Mạnh Nịnh, “Tôi có thể gọi điện thoại cho cậu không? Có chút chuyện muốn hỏi.”
Tin nhắn vừa gửi đi, không quá vài giây, chuông điện thoại cô vang lên.
Mạnh Nịnh nghe máy, buồn bực gọi tên cậu, “Khương Diễm.”
Khương Diễm, “Ừm, chuyện gì?”
Mạnh Nịnh, “Tôi muốn tìm phòng để ra ở riêng vài ngày, nhưng mà tôi không quen thuộc khu vực xung quanh, cậu giúp tôi tìm được không?”
Khương Diễm chần chừ vài giây, “Sao lại muốn ra ngoài?”
Mạnh Nịnh cũng không muốn giấu Khương Diễm, không chút do dự ăn ngay nói thật, “Bởi vì Hứa Dịch đột nhiên về nước, tôi với anh ta cũng không thân quen gì, cho nên…”
Khương Diễm, “Ngày mai tôi tìm giúp cậu.”
Mạnh Nịnh nói cảm ơn, “Bây giờ cũng không còn sớm, cậu muốn ngủ chưa?”
“Ừm.”
Mạnh Nịnh có chút thất vọng nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, “À… Ngủ ngon, cậu tắt máy đi.”
Bên kia điện thoại không nói gì, cũng không cúp điện thoại, Mạnh Nịnh có thể nghe được tiếng hít thở mỏng manh bên kia, giống như lướt qua bên tai, ngứa một chút.
Không hiểu sao cô lại nhớ tới buổi tối trong phòng bếp, cô gần như bị cậu giữ trong ngực, lần đầu tiên nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy.
Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn, sống mũi cao thẳng, mặt mày tinh xảo như vẽ hiện lên trong đầu cô.
Mạnh Nịnh cảm thấy, Khương Diễm so với trước đây hình như càng đẹp hơn.
Nghĩ vậy, nhịp tim lại tăng lên.
Cô vội vàng lắc đầu, không để cho mình nghĩ linh tinh.
Mạnh Nịnh giơ điện thoại ra trước mặt, thấy cậu còn chưa tắt máy, vì thế lại nhỏ giọng gọi cậu, “Khương Diễm.”
Đầu bên kia trầm thấp ừm một tiếng, giọng hơi khàn.
Mạnh Nịnh cẩn thận hỏi, “Buổi tối cậu nói chúng ta không phải người nhà, vậy chúng ta xem như là bạn bè phải không?”
Cô đợi rất lâu cũng không nghe được câu trả lời, mệt mỏi không ngừng chiếm lấy đại não, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, di động trượt từ trên tay xuống bên gối.
Người kia cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu cưng chiều mà bất đắc dĩ, “Đồ ngốc.”