Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 7: Không bỏ qua



Lạnh. Cô cảm nhận rõ từng đường sắc bén của lưỡi kiếm chạm vào da mình, cùng với một giọt máu nhỏ vừa rỉ ra nơi cổ. Nỗi sợ hãi bao trùm, nhưng cô không dám thốt lên một tiếng nào.

“Ngươi là ai?!” Người hộ vệ hạ giọng, nhưng ánh mắt đầy sát khí vẫn khóa chặt cô.

“Tôi… tôi là…” Lý Yến ấp úng, từng chữ thoát ra như bị bóp nghẹt trong cổ họng. Một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến thanh kiếm kia cắt đứt mạng sống của cô ngay lập tức.

Lý Yến run rẩy, hai tay chậm rãi đưa lên tháo chiếc mũ trùm đầu. Mái tóc đen mềm mại thoát ra, ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng trong phòng chiếu lên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn đầy sợ.

Không khí trong phòng như chững lại trong vài giây.

“Ồ?”

Giọng nói trầm thấp mang theo chút chế giễu vang lên từ góc phòng. Một bóng người ung dung ngồi tựa vào ghế, tay cầm chén rượu khẽ lắc nhẹ. Thẩm Mặc.

Hắn đứng lên, dáng người cao lớn và khí chất lạnh lùng khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa run sợ. Đôi mắt đen thẳm của hắn quét qua Lý Yến, lộ ra một tia hứng thú hiếm hoi.

“Mộc nhị tiểu thư” Thẩm Mặc nhàn nhạt cười, khóe môi hơi cong lên, như thể vừa tìm thấy một món đồ chơi mới.

Người hộ vệ vẫn giữ thanh kiếm ở cổ Lý Yến, quay sang chờ lệnh từ Thẩm Mặc.

“Thả nàng ra.”

Lời nói đơn giản nhưng đầy uy quyền. Người hộ vệ lập tức hạ kiếm, thả tay, khiến Lý Yến loạng choạng lùi lại vài bước.

“Cô gan thật đấy.”

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mặc vang lên, lạnh lẽo như băng, từng từ thốt ra như lưỡi dao sắc bén cắt thẳng vào tâm trí Lý Yến. Hắn bước chậm rãi về phía cô, dáng vẻ ung dung nhưng lại mang theo áp lực đáng sợ.



Đôi mắt đen thẳm của hắn dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Lý Yến, ánh nhìn như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ ẩn giấu trong cô.

“Một nữ nhân giả làm nam nhân, lẻn vào đây…” Giọng hắn kéo dài, đầy chế giễu. “Lại còn…”

Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc xuống sàn, nơi cỗ thi thể nằm bất động trong vũng máu, bàn tay đẫm máu lòi ra khỏi bao bố.

“Chứng kiến rất nhiều chuyện mà vốn dĩ không nên biết.”

Thẩm Mặc nhếch môi cười nhạt, nhưng nụ cười ấy lại khiến sống lưng Lý Yến lạnh toát.

“Ngươi nói xem…” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt chuyển sang người hộ vệ đứng bên cạnh. “Hàn Chiêu, theo ngươi... chúng ta nên xử lý thế nào?”

Hàn Chiêu không trả lời ngay, chỉ cúi đầu kính cẩn. Ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh khi liếc nhìn Lý Yến, như thể số phận của cô đã được định đoạt.

Lý Yến cảm giác cả căn phòng đang bóp nghẹt lấy mình. Trái tim cô đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh.

Cắn chặt răng, ánh mắt cô không dám rời khỏi Thẩm Mặc. Lý Yến biết, chỉ cần một câu trả lời sai lầm, mạng sống của cô sẽ chấm dứt ngay tại đây.

Lý Yến cố giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc trước khi lên tiếng. Cô nhìn xuống sàn, đôi tay nắm chặt lại, rồi ngẩng đầu lên với giọng điệu tự tin nhất có thể.

“Đại tỷ” cô bắt đầu, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói. “Dưỡng bệnh nhiều ngày nay đã khỏi hẳn, thần nữ muốn tìm một chỗ mang đại tỷ đi giải sầu. Nghe nói Thanh Sơn lâu có múa hát, ảo thuật lẫn nhiều thú vui đời người, nên muốn đến xem thử. Nếu được, thần nữ sẽ mang tỷ ấy tới đây.”

Lý Yến ngừng lại, tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, mắt không dám ngẩng lên. Cô không biết liệu mình có thuyết phục được Thẩm Mặc hay không, nhưng đó là cách duy nhất để thoát khỏi tình thế hiện tại.

Thẩm Mặc im lặng một lúc lâu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lý Yến. Cuối cùng, hắn khẽ nhếch môi, cười nhạt.

“Miệng lưỡi giảo hoạt” hắn nói, giọng đều đều nhưng ánh mắt đầy thăm dò. “Nhưng ngươi đã trông thấy thứ không nên thấy… Ta phải làm sao?”

“Thần nữ không trông thấy gì cả, thật đó. Một tên thích khách bị giết là chuyện nên làm” Lý Yến vội vàng đáp, giọng run run.



“Ngươi làm sao biết hắn là thích khách?” Thẩm Mặc nói, giọng đanh lại, ánh mắt sắc bén như dao.

Lý Yến im lặng một lúc, cảm giác sự căng thẳng trong căn phòng ngày càng tăng. Cô biết mình không thể thừa nhận rằng mình đã đọc “Huyết Vương Ký Sự” nên biết hết những chi tiết này, dù đó là sự thật.

Cô bình tĩnh nhớ lại từng chi tiết rồi nhìn xuống bàn tay lạnh lẽo kia, cố gắng tìm ra cách giải thích hợp lý.

 “Ám Dạ Thủ là tổ chức sát thủ lớn nhất Cảnh An quốc. Dấu ấn trên tay hắn…” Cô ngập ngừng, cố gắng giữ bình tĩnh trước ánh mắt thăm dò của Thẩm Mặc. “Chỉ có những sát thủ mới có nó, đúng không? Hắn là người của tổ chức đó, không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Thật sự hiểu biết không ít” Thẩm Mặc nói, giọng trầm đều nhưng mang theo ý vị khó đoán, đôi mắt sắc bén vẫn khóa chặt trên gương mặt Lý Yến.

“Vậy nên” cô chớp lấy cơ hội, môi khẽ nhếch lên một Nụ cười mỏng, giọng nói dù cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra chút thách thức, “Vương gia trừng trị một kẻ hành thích mình, chẳng phải là điều hoàn toàn chính đáng sao?”

Thẩm Mặc khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ thích thú xen lẫn nguy hiểm. “Ngươi nói vậy là đang bênh vực ta, hay đang cố tìm đường thoát thân?”

“Thần nữ tự biết đã vô tình nhìn thấy chuyện không nên, nhưng xin Vương gia yên tâm, thần nữ tự biết giữ kín miệng mình. Điều gì không nên biết, thần nữ sẽ coi như chưa từng thấy.”

Hắn nheo mắt, tiến thêm một bước, bóng dáng cao lớn của hắn phủ lên người cô như một bức tường chắn. Giọng hắn trầm thấp, nguy hiểm:

" Vậy nếu như ta vẫn không bỏ qua thì sao ? "

Cô hít một hơi thật sâu, trong đầu nhanh chóng tìm cách ứng phó. Đôi tay giấu trong tay áo siết chặt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô khẽ cúi đầu, giọng nói mang theo sự điềm tĩnh đến lạ:

“Nếu Vương gia muốn lấy mạng thần nữ, thần nữ tự biết mình không đủ sức phản kháng. Nhưng mạng của đích nữ Mộc phủ, e rằng cũng không phải là vô giá trị.”

Lý Yến hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững giọng nói, dù trong lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi. Ánh mắt cô khẽ lóe lên, như thể nắm lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng:

“Trước khi rời phủ, thần nữ đã đặc biệt dặn dò với đại tỷ rằng sinh thần năm nay nhất định sẽ chuẩn bị một món quà khiến tỷ ấy bất ngờ. Nếu thần nữ không thể sống sót trở về…” Cô cố ý ngừng lại, để những lời tiếp theo như lơ lửng giữa không trung, đôi mắt khẽ cụp xuống. “Chỉ sợ đại tỷ sẽ thất vọng..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv