*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu ghim hận gì tôi?"
—
Trên đường đi, bầu không khí có hơi vi diệu. Sau cùng thì vừa mới sáng sớm đôi bên đang trong một mối quan hệ đủ để quẳng nhau ra khỏi cửa sổ lầu hai, mà đến chiều lại phải sóng vai nhau cùng đi phá nội quy trường. Kỳ diệu đến không nói nên lời.
Sau khi nói xong câu kia, Hình Dã lại giục mọi người: "Đi thôi."
Thời gian không chờ đợi một ai.
Không cần tự giới thiệu, không có lễ chào mừng, Thịnh Nhậm Tinh nhập bọn một cách rất tự nhiên, rồi lùi về sau cùng bước đi song song với Hình Dã. Đám đầu vàng ở đằng trước kìm nén lại thành công ý nghĩ muốn ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng những dấu chấm hỏi trong đầu bọn họ không khỏi thi nhau chạy lộc cà lộc cộc.
Bọn họ thong dong bước tới một bờ tường xây khá thấp, trên đầu tường còn phết một lớp xi măng cắm thủy tinh để phòng ngừa có người trèo qua. Đi thêm một chốc nữa, hàng rào trước mặt bọn họ đã trụi lủi, đống thủy tinh gần như đã bị bọn học sinh mài sạch.
Thịnh Nhậm Tinh cúi đầu xuống nhìn. Đám cỏ dại xung quanh đã mọc um tùm, lại chỉ có một lối đi dẫn tới dãy tường thấp ngay trước mắt là được dẫm ra thành một con đường mòn rõ rệt. Có thể thấy rõ chỗ này được hoan nghênh tới mức nào.
Cậu lại quay đầu, còn trông thấy một cái camera giám sát đang chỉa về phía bên này. Bị vặn cổ một cách vô nhân tính, ống kính còn bị trùm lại bằng bao ni lông.
Đầu vàng đi đầu, thân người cậu ta vừa thấp vừa gầy, thoắt cái đã trèo qua nhanh như khỉ. Những người khác còn chưa di chuyển, chẳng qua bao lâu, ở đầu bên kia truyền đến một tiếng gọi "pipi".
"?"
Thịnh Nhậm Tinh nghe ra được đây là giọng của đầu vàng, tiếng động khiến bước chân cậu tạm khững lại.
Hình Dã thấp giọng giải thích: "Đây là ám hiệu."
Thịnh Nhậm Tinh nghĩ thầm, cậu đâu có bị ngu: "Tôi biết đây là ám hiệu rồi..." Còn hiểu nó có nghĩa là bên kia không có ai mà.
Thịnh Nhậm Tinh xoắn cả mặt mày.
Hình Dã không nói gì, nhưng Tưởng Tĩnh vẫn luôn chú ý tới cuộc trò chuyện đã phì cười và đáp: "Ngu lắm nhờ?"
Thịnh Nhậm Tinh quay qua nhìn cậu ta.
Tưởng Tĩnh: "Nhưng đây đã là cái bình thường nhất nó nghĩ ra sau khi bỏ phiếu rồi."
Thịnh Nhậm Tinh khiếp sợ, chẳng lẽ mấy cái ám hiệu kia còn ngu hơn nữa hả?
Cậu nhịn lại, hỏi: "Sao không gọi thẳng ra?" Sau khi bước qua bức tường này, chữ Hán đã bị phong ấn rồi ư?
Những người khác nghe xong thì giật mình.
"Cậu nói y chang Hình Dã vậy." Tưởng Tĩnh nhếch môi cười với cậu, nghĩ một hồi mới bảo, "Chắc là cảm giác như nghi thức ấy."
Thịnh Nhậm Tinh liếc nhìn Hình Dã một cái. Hắn gật đầu với cậu, cũng không biết là đang tỏ vẻ mình cũng đã từng nói thế, hay là tán đồng việc bọn họ thật sự có tục lệ riêng.
Cậu lại quay sang Tưởng Tĩnh rồi gật đầu. Đã hiểu, cậu sẽ tôn trọng cảm giác lễ nghi của gia tộc bọn họ.
"Tưởng Tĩnh, Tưởng trong Tào Tướng, Tĩnh trong Lý Tịnh, gọi tôi là Tĩnh được rồi." Tưởng Tĩnh mỉm cười với cậu.
Thịnh Nhậm Tinh còn đang chìm đắm trong dư vị của cú sốc ban nãy, nghe thế thì "à" một tiếng: "Thịnh Nhậm Tinh." Rồi giải thích như có qua có lại: "Thịnh trong 'giữa hè', Nhậm trong 'mặc ý', Tinh trong 'vì sao'."
Đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi cậu và Hình Dã chưa leo qua. Hình Dã thấy cậu không cử động, đành nghiêng đầu qua hỏi: "Cậu trước đi. Cần giúp không?"
Thịnh Nhậm Tinh nhìn hắn một cái, lấy đà một bước rồi dặm nhảy qua, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Hành động sẽ trả lời liệu cậu có cần trợ giúp không.
Trông cậu đẹp trai hơn nhiều so với đám nhảy trước đó, cứ như đã cố tình luyện qua tư thế của mình vậy. Nghĩ thế, tự dưng Hình Dã lại bật cười.
Bước ra khỏi khuôn viên trường, mấy người này trông khoan khoái hơn nhiều. Âm giọng cũng lớn hơn trước, cả bọn ồn ào nhốn nháo khắp con phố.
Thịnh Nhậm Tinh quét mắt qua nhìn đám đầu vàng đang nghịch đến suýt nữa té ngã giữa đường, lại hỏi Hình Dã: "Ông thầy kia làm gì các cậu vậy?"
"Lão không đi dạy." Hình Dã duy trì đôi ít khoảng cách với đám người trước mặt, cùng cất bước đi chung với Thịnh Nhậm Tinh.
"Có thế thôi á?" Thịnh Nhậm Tinh sửng sốt. Cậu đã nghĩ có thể là do ông ta mắng chửi bọn họ, nhưng vì một lý do như không đi dạy thì Thịnh Nhậm Tinh thật sự không hề nghĩ tới.
Hình Dã liếc cậu một cái: "Bởi vì tiếng Anh của lão tốt quá."
"... Rồi thì sao?"
"Ghen tị với lão." Hình Dã lườm nguýt cậu.
"..." Thịnh Nhậm Tinh bật cười, chẳng còn lời gì để nói, "Vậy cậu cũng sẽ không dưng lại đập tôi ngay giữa đường à?"
"... Sẽ không." Hình Dã lườm cậu lần nữa.
"Sẽ!" Thịnh Nhậm Tinh gật đầu với hắn như chém đinh chặt sắt, "Bởi vì tiếng Anh của tôi cũng tốt lắm." Không ba hoa không thổi phồng, hoàn toàn đánh giá một cách khách quan.
Hình Dã không nói gì, chỉ nhìn cậu và cười.
"..." Thịnh Nhậm Tinh cảm thấy đáng nhẽ cậu nên mang theo xấp bài thi đạt điểm tuyệt đối mỗi môn của mình lúc tới Tuyên Thành. "Chờ bài tôi chấm xong cậu sẽ thấy."
Hình Dã gật đầu, còn nhắc nhở cậu: "Gửi qua QQ nhé."
"?"
"Gửi thường đắt quá."
"... Di động của cậu coi ảnh được hả?" Thịnh Nhậm Tinh nhớ lại kích cỡ cái cục gạch của hắn. Nếu có thể dùng QQ, vậy khi trước cậu nhắn SMS để làm gì?
Đây cũng là cảm giác lễ nghi à?
"Không coi được." Hình Dã lắc đầu, "Xem bằng máy tính."
"... Thế sao tôi không trực tiếp đưa cậu coi?" Nếu cậu nhớ không lầm thì hai đứa cùng trường mà?
Hình Dã: "Bởi vì tôi đâu nhất thiết sẽ ở trường."
Thịnh Nhậm Tinh làm một cái dấu tay 'ok': "Hiểu rồi chủ tịch ạ."
Hình Dã lại cười cười.
Thịnh Nhậm Tinh nhìn hắn, hồi lâu sau mới hỏi: "Nếu lão đi dạy trở lại thì cậu sẽ nghe giảng à?"
Hình Dã trả lời từ phía bên kia: "Tiết của lão hợp để ngủ lắm."
"..." Thịnh Nhậm Tinh, "Cho nên cậu gọi lão về để lão ru ngủ cậu?"
Hình Dã lắc đầu: "Lão là giáo viên, nên đi dạy mới đúng." Dừng một chút, hắn lại nói, "Cầm tiền rồi."
Thịnh Nhậm Tinh kinh ngạc, được một lát sau cậu mới hiểu ý hắn. Học sinh đã trả học phí rồi, thầy giáo lãnh tiền lương, vậy theo lẽ hiển nhiên lão phải tới dạy mới đúng.
Lời lẽ thì không sai, nhưng mà cụm từ như 'cầm tiền' thường đâu được dùng trên người các thầy cô.
Thịnh Nhậm Tinh: "Vậy cậu là học sinh thì cũng nên nghe giảng chứ?"
Hình Dã chau mày, vẻ mặt có hơi miễn cưỡng: "Gắng hết sức rồi."
"?" Thịnh Nhậm Tinh nhịn không được mà bắt đầu cười rộ lên. Cậu khó khăn gật đầu, "Học sinh không nghe giảng đều là do năng lực dạy của giáo viên không đủ."
"Hai người cười gì đấy?" Mấy người ở phía trước đã nghịch đủ rồi, bắt đầu chuyển dời sự chú ý sang hai người Hình Dã cách đó không xa.
Đầu vàng câu lấy bả vai của Tưởng Tĩnh, vừa chỉ vào quầy bán quà vặt bên cạnh vừa hỏi hắn: "Mua khẩu trang không?"
Thịnh Nhậm Tinh ngoảnh lại nhìn, bên trên quầy treo một cái móc sắt đựng đầy ắp khẩu trang. Mặt vải màu đen, bên trên còn in hai chữ 'thiên sát' đỏ chót.
"..." Tôi từ chối được không?
Bên trong cửa hàng, Thịnh Nhậm Tinh tìm hồi lâu mới mò ra được một chiếc khẩu trang màu đen đơn giản giấu tuốt ở trong góc. Lúc tính tiền cậu bỗng bừng tỉnh, cậu chỉ tới hóng chuyện chứ có định ra tay đâu, tự dưng mua cái công cụ gây án này làm chi?
Nhưng cuối cùng cậu vẫn lặng lẽ móc tiền ra trả. Phòng ngừa hơn chữa trị vậy.
"Bao nhiêu?"
"Năm tệ."
Người chủ tiệm nghiêng mắt nhìn Hình Dã đang lựa hàng ở đằng sau, lại hỏi: "Muốn mua cái trên tay nhóc kia luôn không? Mua chung tôi tính cậu mười tệ."
Thịnh Nhậm Tinh ngoảnh lại nhìn chiếc khẩu trang in hình con mắt trên tay Hình Dã, rồi quay đầu lại hỏi ông, "Không mua chung thì sao?"
"Không mua chung thì của cậu năm tệ, của cậu đó bảy tệ." Người chủ tiệm vừa nhàn nhã xem TV vừa đáp lại cậu.
Thịnh Nhậm Tinh lại nhìn cái khẩu trang in hình kia. Không thể tin nổi, cái con mắt đó mà đáng giá thêm hai tệ lận ư. "Cái này mà bảy tệ á?"
Ông chủ bực dọc bảo: "Cậu trời con này nói chuyện sao thế! Nhóc kia đang cầm trong tay cái cuối cùng đấy! Hết sạch hàng rồi! Không còn loại đó nữa đâu, hiểu chưa!"
"..." Thịnh Nhậm Tinh nhíu mày, hơi cạn lời, "Thế chắc loại đó chỉ có mỗi một cái ấy thôi."
"... Cậu bị cái quái gì vậy!" Ông chủ ngồi nhổm dậy một chút, "Cậu muốn kiếm chuyện đúng không!"
Hình Dã tiến lên một bước, tay kéo Thịnh Nhậm Tinh sang bên cạnh. Bọn đầu vàng đang lựa que cay ở kế hai người cũng quay sang, thoạt trông có vẻ muốn bước lại đây.
Ánh mắt của ông chủ miết qua như muốn đục một lỗ vào đầu bọn họ, thanh giọng cũng yếu đi bớt: "Thế mua hay không mua?"
So bì độ ngang ngược cậu chưa sợ ai bao giờ, Thịnh Nhậm Tinh cười lạnh một tiếng——
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Hình Dã khẽ nhéo bả vai.
Hắn móc ra mười tệ tiền mặt từ trong túi rồi quẳng lên quầy hàng. Lại chuyển sang khoác vai cậu, hắn dùng sức đẩy nhẹ Thịnh Nhậm Tinh, "Đi nào."
Xong lại nói với bọn đầu vàng: "Nhanh lên."
Sau khi ra khỏi cửa, cậu quay đầu lại nhìn Hình Dã, thấy hắn nói: "Chúng ta còn có việc."
Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi cầm điện thoại quay qua chụp cửa tiệm lại.
"Cậu làm gì đấy?" Hình Dã xé bao bì của khẩu trang ra, lại ướm lên mặt thử.
"Ghim hận." Thịnh Nhậm Tinh hừ một tiếng, trong thư viện ảnh QQ của cậu có một tệp tên là "Ngày hôm qua". Tất cả những thứ khiến cậu khó chịu sẽ được ghim lại ở đây để phòng trường hợp cậu quên.
Mà sau khi báo thù xong rồi, cậu sẽ chỉnh tấm ảnh ấy thành hình trắng đen.
—— Đại biểu rằng ngày hôm qua đã chết rồi.
Cậu lại đảo ánh nhìn sang Hình Dã. Bên trên chiếc khẩu trang kia in hình một con mắt, vừa shamate vừa trẻ trâu. Thế nhưng khi Hình Dã mang lên thì nhìn cũng không tệ lắm, tính khí lạnh lùng của hắn làm vương theo một cảm giác như người sống chớ lại gần vậy.
Ít ra cũng phải là hoàng tộc trong gia đình shamate.
Chẳng hiểu sao, Thịnh Nhậm Tinh không tắt camera đi, mà lại dời ống kính sang chụp hắn một bức. Hắn hơi nghiêng đầu qua né tránh, một nửa gương mặt đã khuất dưới lớp khẩu trang làm lộ ra một đôi mắt sáng ngời. Đôi mắt ấy khép hờ, quay nhìn về phía Thịnh Nhậm Tinh: "Cậu ghim hận gì tôi?"
___
(*Shamate là trào lưu để tóc dài nhiều màu, trang điểm đậm, ăn mặc kì quái du nhập vào Trung Quốc từ 2008.)