Minh Hân dùng bữasau cùng. Tối nay Nguyên Hạo và Huy Khang dùng cơm cùng một vị khách, chỉ còncô ăn cùng Nhật Thiên và mấy người giúp việc.
Minh Hân mặc bộ đồđơn giản mà gọn gàng, cô uống một cốc nước giữa lúc đang xem tivi dưới phòngkhách giữa nhà. Chợt thấy Nguyên Hạo chạy từ trên lầu xuống, trông anh có vẻ sốtsắng.
Thấy Minh Hân,Nguyên Hạo vội nói:
- Minh Hân, có mộttin anh muốn báo với em.
Minh Hân nhìn anhnghi hoặc, cả Nhật Thiên và Huy Khang cũng lo lắng nhìn anh. Nguyên Hạo nói:
- Cô gái bạn củaem ở Ẩn Đêm có một người bạn trai đúng chứ?
Minh Hân gật đầuxác nhận. Cô đang chờ đợi tin tức phía sau. Nguyên Hạo lập tức nói:
- Anh ta là người ởmột vùng ngoại ô khá xa, đêm hôm qua đã chết.
Minh Hân đánh rơichiếc cốc thủy tinh, vỡ tan. Cô cố nén sự xúc động hỏi:
- Chuyện đó làsao? Nhưng làm sao anh biết?
Nguyên Hạo trả lời:
- Anh vừa xem tintức trên internet, anh ta bị một nhóm người đánh cho tới chết. Nghi phạm là nhữngkẻ du côn, lưu manh đường phố, những kẻ chuyên đánh thuê đang hoạt động khá phứctạp. Báo đưa tin anh ta có một cô bạn gái tên Khánh Ân sống ở thành phố, hai ngườiquen biết trong thời gian đầu anh ta tới đây tìm việc. Cô ấy tỏ ra hoảng loạnkhi chính quyền có ý tiếp cận tìm hiểu thông tin.
Minh Hân cố nhậptâm những gì anh nói, giây lát, cô nhìn sang ba người và nói:
- Có lẽ em phải đi!
Nguyên Hạo biết cômuốn tới tìm Khánh Ân. Lúc này, cô ấy chắc chắn đang rất hoang mang và đau đớn.Khánh Ân không có bạn bè, một mình cô sẽ rất sợ và cô độc.
Tiếng của HuyKhang:
- Không nên đi mộtmình, chúng ta cùng đi xem sao?
Huy Khang cùngMinh Hân đi trên chiếc xe của Huy Khang, Nguyên Hạo và Nhạt Thiên chạy riêng mộtchiếc. Nguyên Hạo nhớ đường tới phòng trọ đó nên đi trước dẫn đường, anh vừa thắngxe, tất cả đồng loạt bước xuống.
Bốn người đi bộlên cầu thang tối om và nhỏ hẹp. Minh Hân và mọi người không biết chính xácphòng của Khánh Ân. Nhìn xung quanh chỉ thấy một căn phòng nhỏ còn sáng đèn,Minh Hân đoán đó là Khánh Ân. Bốn ngời cùng nhau bước tới.
Minh Hân nhìn bangười kia một lượt rồi chậm dãi gõ cửa:
- Chị Khánh Ân, emlà Minh Hân, chị có trong đó không?
Không có tiếng trảlời, không có tín hiệu mở cửa, Minh Hân và mọi người càng khẳng định chắc hơncô đang ở trong đó. Minh Hân đập cửa theo nhịp nhanh hơn, sốt sắng bảo:
- Mở cửa ra đi chị,chúng ta sẽ nói chuyện, chị ở trong đó một mình không ổn đâu!
Thấy lời Minh Hâncó vẻ không có hiệu quả, Nguyên Hạo liền bước tới bảo:
- Để anh!
Ngay sau đó, anhdùng lực thật mạnh đạp tung cánh cửa. Minh Hân vội vã chạy vào trong, Nguyên Hạođi phía sau cô, Huy Khang và Nhật Thiên vẫn đứng bên ngoài.
Khánh Ân ngồi bó gốithật chặt, nép mình vào xó tủ, hai tay cấu vào nhau run rẩy. Cạnh đó là chiếcgiường nhỏ, chiếc laptop của cô cũng đang mở tin tức đó.
Minh Hân ngồi xuống,giữ lấy đôi tay vẫn đang run lên của Khánh Ân. Minh Hân dường như mắt đã ướt.Cô vẫn cố gắng trấn an Khánh Ân:
- Chị bình tĩnh lạiđi, nha...
Khánh Ân như thấy đượcmột chiếc cọc giữa dòng nước sâu hoắm, cô vươn người ôm lấy Minh Hân và bắt đầugào lên. Minh Hân cảm nhận được sự sợ hãi của cô. Cố gắng không rơi lệ để có thểlàm một chỗ dựa tốt cho Khánh Ân lúc này, Minh Hân nhè nhẹ vỗ vỗ vào lưng KhánhÂn.
- Thôi được rồi, đượcrồi mà...
Khánh Ân nói, tiếngnói lẫn trong tiếng khóc:
- Minh Hân, là thậtsao? Sao lại như vậy? Chị sợ lắm, sợ lắm! Chị không tin...!!!
Minh Hân khẽ dỗdành:
- Được rồi, được rồi,đừng sợ...
Huy Khang và NhậtThiên trở ra xe chờ đợi. Được một lúc lâu thì thấy Nguyên Hạo bước xuống, MinhHân phía sau dìu Khánh Ân.
Tới xe, Minh Hân đỡKhánh Ân đang như người mất hồn vào xe, cô nhìn Huy Khang bảo:
- Chị ấy sẽ tới nhàmình, cảnh sát đã xong việc, đám tang sẽ cử hành vào ngày mai.
- Chúng ta sẽ cùngcô ấy về quê của anh chàng kia sao?
Minh Hân gật đầu:
- Nó không quá xa,chúng ta sẽ đưa chị ấy về. Nếu có việc, chú có thể không đi.
- Thôi được rồi, vềnhà trước đã!
Huy Khang lái xequay lại nhà, xe của Nguyên Họa và Nhật Thiên cũng chuyển bánh theo sau.
Trở về biệt thự,Minh Hân dẫn Khánh Ân lên phòng. Một ly nước ấm khiến Khánh Ân ổn định lại,Minh Hân khéo léo bảo cô đi ngủ, ngày mai sẽ về dự đám tang.
Sáng hôm sau, Minhhân xuống nhà cùng Khánh Ân. Hai người mặc bộ đồ đen, tóc cột đơn giản cũng chỉbằng một sợi ren màu đen. Khánh Ân có vẻ đã bình tĩnh hơn hôm qua, cô cúi đầuchào mọi người. Thấy Huy Khang và Nguyên Hạo đã mặc sẵn bộ đồ đen, Minh Hân biếthọ sẽ đi cùng nên mỉm cười. Có lẽ để phù hợp với phong cách chung của người dânnông thôn nên hai người họ chỉ mặc chiếc áo khoác da đơn giản, đôi giày thểthao sẫm màu, chứ không phải vest đen trong những tang lễ trang trọng và hiện đại.
Dì Ba đã mời dùngbữa sáng nhưng tất cả đều từ chối. Đường tới đó không quá xa nhưng cũng mất khakhá thời gian, tất cả nhanh chóng di chuyển. Nhật Thiên không đi cùng vì lý dohôm nay có một vài cuộc hẹn không thể hủy bỏ, vả lại anh nghĩ mình không cầnthiết phải tham gia, an toàn của Minh Hân và mọi người, đã có Huy Khang vàNguyên Hạo chịu trách nhiệm.
Nguyên Hạo chởtheo Khánh Ân, Huy Khang cùng Minh Hân lại đi chung một chiếc. Minh Hân trên đườngđi không quên báo với Tuấn Lâm rằng hôm nay cô không thể gặp để trả đồ lại chocậu.
Yên lặng một lúclâu, Minh Hân như chợt nhớ ra gì đó, bèn quay sang Huy Khang nói:
- Hình như ngoạitrừ lúc về nhà, cháu có cảm giác lúc nào mình cũng bị theo dõi?
- Theo dõi? Ai chứ?
Minh Hân gật đầuxác nhận:
- Đúng là như vậy đấy.Có một số chuyện tạm thời cháu chưa thể nói.
Thấy vẻ bí bí ẩn ẩncủa cô, Huy Khang không khỏi tò mà, những cũng không hỏi gì thêm. Cậu tiếp tụctập trung vào lái xe. Tốt nhất, đừng ai có ý định gì với Minh Hân, cô phải đượcan toàn.
Đám tang cử hànhtheo những nghi thức truyền thống, theo đúng phong cách của miền quê. Những giọtnước mắt ngoan cố rơi mãi trên đôi mắt mỗi người thân của Kiên. Mẹ anh gần nhưchỉ còn là một cái bóng không di chuyển, mất hết ý thức và cảm nhận về mọi thứxung quanh, cả thế giới dường như đổ sụp xuống đầu bà khi linh cữu của con traiđược trịnh trọng đưa về với gia đình. Cô em gái khóc thật lớn, như đang cố hếtsức gọi anh trai trở về. Vô vọng, tuyệt vọng, tang thương và đau xé lòng...
Người đứng ra chủtrì tang lễ là ba của Kiên, một người đàn ông mạnh mẽ, luôn tỏ ra trầm mặc. Đôimắt đỏ hoe như muốn khóc nhưng lại phải cố nín đi. Đau đớn tột độ trước sự ra đinày, người nhà ai nấy cũng đều bị bất ngờ và hoang mang. Biết tới bao giờ mớicó thể xóa nhòa nỗi đau, tới bao giờ mất mát mới vơi đi, tới bao giờ, khoảng trốngmới được lấp đầy...???
Không khí đám tangảm đạm, nhuộm đầy một màu tang tóc thê lương. Nhóm người Minh Hân giới thiệu họlà những người bạn của Kiên trên thành phố, xin được tới san sẻ phần nào nỗi đaunày. Không ai trong số họ nhắc tới Khánh Ân, nhưng điều đó lúc này chẳng khiếnngười ta có một chút nghi vấn. Ừ, là bạn của Kiên.
Lễ an táng cử hànhvào buổi chiều, tại nghĩa trang quê nhà. Huy Khang và Nguyên Hạo nhanh nhẹn phụgiúp việc chuyển những đồ cúng lễ. Giây phút linh cữu được hạ xuống, mẹ Kiên gầnnhư muốn lao cả người xuống đó. Cô em gái anh chỉ chừng 9-10 tuổi cũng đang gàokhóc thảm thiết, cô bé bị một người phụ nữ đứng tuổi giữ chặt lại, mắt người đórớm lệ, không đúng, mắt ai cũng rớm lệ, không ít người không cầm được mà khócròng. Quà tặng quý giá nhất của một người phụ nữ chính là những đứa con, có cònnỗi đau nào hơn khi kẻ tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh? Lá vàng còn ở trên cây, láxanh đã vội rơi xuống, còn gì đau hơn như vậy?
Ánh mắt ai nấy đượmbuồn, Minh Hân cứng rắn không rơi lệ, nhưng ánh mắt cô luôn nhìn xa xăm, vô định.Một gia đình hạnh phúc đột nhiên xuất hiện một khoảng trống quá lớn, cũng vìyêu thương, vì quá yêu thương nên nỗi đau càng ăn sâu hơn, vào tận xương tủy màđục khoét. Một giây ngắn ngủi nhìn lại về cuộc đời mình, chẳng có gì đáng đểnói, nhưng Minh Hân chợt nghĩ rằng, cô thậm chí còn không có ba mẹ yêu thương,không có anh chị em ruột để mà van khóc, vậy thì sự ra đi của cô có khiến ai đaubuồn như thế này hay không?
Gạt phăng cái suynghĩ lệch lạc đó, Minh Hân sợ mình sẽ rơi lệ nếu tự tạo cho mình những dòng suynghĩ ngổn ngang. Cô lặng lẽ dự xong lễ an táng rồi cùng đám người Huy Khang trởvề gia đình tang chủ.
Chờ tới khi côngviệc tang gia ổn định lại, đã là xế chiều, cả nhóm người Minh Hân mới có cơ hộitrò chuyện với ba của Kiên. Đó là một người đàn ông thấp, làn da ngăm đen, sạm đinhiều vì lao động. Đôi mắt sâu hoắm chứa đựng cả một nỗi đau nặng nề. Trầm ngâmnhìn xa xăm, ông khẽ nói:
- Các cháu là bạncủa thằng Kiên sao?
Huy Khang ngồitrên chiếc ghế nhựa đối diện ông, gật đầu trả lời:
- Dạ vâng. Thànhthật chia buồn cùng gia đình.
Minh Hân cũng nói:
- Duyên phận của anhấy với trần thế có lễ chỉ được tới đây. Xin gia đình đừng quá đau lòng, nỗi đautheo thời gian cũng sẽ nguôi dần đi thôi.
Thấy cô gái trẻnói chuyện như rất am hiểu đời thế, ông cũng gật đầu. Khẽ quẹt đi giọt nước nặngtrĩu trên mi, ông khách sáo nói:
- Cám ơn mấy đứa đãlặn lội xuống đây. Cả ngày rồi chưa ăn uống gì đúng không, các cháu thông cảm,gia đình sơ suất quá, tối nay mấy đứa ở lại dùng cơm!
Cả bốn người cùngxua tay từ chối:
- Không cần kháchsáo với chúng cháu. Công việc tang gia bận rộn, bác không cần quá nhọc tâm. -Nguyên Hạo nói.
Người đàn ông nghevậy thì khẽ gật đầu, ông mừng vì mấy người trẻ tuổi mà lại rất hiểu chuyện. Ôngđột nhiên thấy may mắn thay cho con trai mình vì có được những người bạn như vậy.
Huy Khang khẽ nhìnsang phía mẹ của Kiên, bà vẫn đang bần thần ngồi bên gian thờ anh, đôi mắt vô hồn,sắc mặt nhợt nhạt tiều tụy tới đáng thương. Cậu chợt hỏi:
- Nhưng thưa bác,phía cảnh sát nói gì ạ? Họ sẽ dốc sức điều tra nguyên nhân cái chết chứ!
Lời này của Huy Khang dường như đã chạm tớinỗi đau ông đang muốn kìm nén. Tuy vậy, cậu cho rằng việc này nên được làm rõ.
Ông nhìn nhóm ngườiHuy Khang một lượt rồi bảo:
- Chúng tôi thấp cổbé họng, làm sao đủ khả năng kiện tụng hay điều tra chứ! Cảnh sát có trách nhiệmđó, nhưng không phải sẽ làm hết sức để đi tới kết quả cuối cùng đâu. Vụ này, sẽsớm chìm vào quên lãng, sẽ nhạt đi thôi các cháu ạ!
Nguyên Hạo tỏ vẻ bựcbội nói:
- Nói vậy là saochứ! Không lẽ bỏ mặc cho một nhân mạng mất đi? Không lẽ ngồi yên mặc cho nhữngkẻ sát nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Bác nên làm gì đó chứ!
Minh Hân cũng nói:
- Phải đó. Gia đìnhđã bỏ bao nhiêu công sức và yêu thương ra để nuôi dạy được một con người như thế!Bỏ mặc anh ấy ra đi oan uổng sao?
Người đàn ông bấtlực bảo:
- Nhưng chúng tôikhông có tiền. Chỉ là dân nghèo làm ăn với ruộng vườn, chúng tôi không có tiếngnói. Nếu biết kẻ nào đã hành động dã man như vậy, tôi sẽ dùng cả cái mạng này đểđòi công bằng. Chứ còn pháp luật à, ai chứ tôi thì đã mất niềm tin vào nó rồi!Con trai của ba, hãy yên lòng nhắm mắt, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, cứ đểông trời phán quyết đi!
Thấy thái độ củaông có vẻ bất lực và buông xuôi, nhóm người Huy Khang cũng không ai nói gìthêm. Trong lòng Minh Hân thì nghĩ, cô...có thể làm gì đó hay không?
Có thể vấn đềkhông phải là tiền. Riêng việc thờ ơ của phía chính quyền địa phương, thái độ bấtlực của gia đình ông cũng đủ khiến cho vụ này có cơ sở chôn vùi. Nhìn quanh nhàmột lượt, Minh Hân thấy xót xa trong lòng. Cô đã từng thấy Kiên nhiều lần, tốtcũng có mà xấu cũng không ít lần. Cái nìn của cô về anh khó mà diễn tả. Nhưngcó một điều là, dù bất cứ ai, cũng sẽ có một kết cục tương tự như vậy, dù là xấuhay tốt, thiện hay ác, bằng một cách nào đó, cũng sẽ đến rồi rời khỏi thếgian... Lặng lẽ...
Bốn người trịnh trọngchào cả nhà rồi mới rời đi. Trời đã quá tối, đường về tương đối xa, họ quyết địnhở lại một nhà trọ bình dân ở khu vực gần đó.
Huy Khang cho xe tấpvào lán xe của nhà trọ. Minh Hân hơi nhíu mày, cô nhìn quanh một lượt rồi nói vớiHuy Khang:
- Lại nữa rồi.Hình như đâu đó có người cứ nhìn chúng ta.
Huy Khang cũngnhìn quanh cảnh giác, sau cậu trấn an cô:
- Đừng tưởng tượnglinh tinh nữa, không có gì đâu, đừng lo!
Minh Hân không chịu,cô lắc đầu:
- Không được. Chuyệnnày càng lúc càng khó hiểu.
Hơn ai hết, HuyKhang hiểu Minh Hân ương ngạnh tới mức nào. Cô sẽ không cho qua khi chưa hiểurõ vấn đề. Huy Khang vỗ vỗ vai cô bảo:
- Đừng sợ. Cả chúvà anh Hạo đều ở đây mà, không có chuyện gì đâu!
Minh Hân không nóigì thêm. Cô cùng Huy Khang lên đặt phòng. Hai phòng, một cho Nguyên Hạo và HuyKhang, một cho Minh Hân và Khánh Ân. Cả bốn người cùng ăn một bữa thật no.Khánh Ân vẫn còn buồn nhiều, cô cố ăn một chút cho mọi người yên tâm.
Trở về phòng,Nguyên Hạo nói với Huy Khang:
- Con trai chếtoan như vậy mà ông ta lại tỏ thái độ buông xuôi. Chẳng lẽ họ bất lực tới như vậy!?
- Không phải sai đâu.Tình cảnh như vậy không hề hiếm, chỉ là chúng ta không biết tới họ mà thôi.
Nguyên Hạo nghe cólý nên gật đầu tán thành. Huy Khang đột nhiên nhớ ra chuyện hồi nãy, cậu nhìnNguyên Hạo nói:
- Minh Hân nóiluôn có người theo dõi cô ấy. Anh nghĩ sao?
Nguyên Hạo lấy làmngạc nhiên:
- Có chuyện đósao? Ai mới được? Họ có mục đích gì?
Huy Khang thấyNguyên Hạo cũng có chung suy nghĩ nên gật đầu bảo:
- Minh Hân khôngphải người nhạy cảm, hay ảo tưởng lung tung. Có lẽ cô ấy thực sự đã cảm nhận đượcgì đó. Chúng ta phải thật cảnh giác.
Cả hai nhìn nhau tỏrõ quyết tâm.
Bên phòng MinhHân, Khánh Ân ngoan ngoãn như một chú mèo con, lặng lẽ nằm lên giường nhắm mắt.Minh Hân biết cô vẫn chưa ngủ, làm vậy chỉ để bản thân không phải nhìn thấy thếgiới kia nữa, sẽ phần nào quên đi những gì vừa và vẫn đang diễn ra. Như vậy sẽbớt đi phần nào nỗi nặng nề trong lòng.
Minh Hân bước tớigần, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Khánh Ân một hồi lâu mới bảo:
- Chị, quá khứ sẽ ởlại phía sau, đừng để nó trở thành dây xích kéo ta lùi lại. Sống, là phải tiềnvề phía trước, dù chông gai, dù trắc trở, cũng là tự đôi chân mình bước đi.
Khóe mắt Khánh Ânbỗng trào ra một giọt nước, cánh mũi phập phồng đỏ dần lên. Minh Hân vội nắm lấytay cô. Minh Hân biết nhắc tới sẽ chỉ khiến Khánh Ân thêm đau xót, nhưng trướchoặc sau, cô cũng phải ngăn không cho Khánh Ân gieo trong mình những ý nghĩ dạidột.
- Hãy để quá khứ ởlại, hãy để những kí ức về nhau trở thành điểm tựa. Đừng tự trách bản thân, ítnhất, hai người cũng đã từng...yêu.
Khánh Ân bật dậyôm chặt lấy Minh Hân mà khóc. Minh Hân nhẹ nhàng vỗ vỗ cô trấn an. Cô lấy khăngiấy, tự mình lau nước mắt giùm Khánh Ân, sau cùng cô bảo Khánh Ân ngủ sớm, việchọc vẫn còn đang đợi cô.
Minh Hân lại gần cửa sổ. Nhìn ra không gian rộngmênh mông mà hiu quạnh của miền quê hẻo lánh, Minh Hân đột nhiên thấy trống trảivô cùng. Gió về đêm se lạnh, Minh Hân mặc chiếc áo khoác mỏng trong xe của HuyKhang. Liếc mắt về phía con đường phía trước, Minh Hân hơi giật mình. Dưới lùmcây kia, quả thực có một chiếc xe, bên trong xe có hai người. Phần vì họ mặc đồđen, phần vì trời đã quá tối, Minh Hân không thể nhận diện họ. Có một điều côthấy được là họ thi thoảng lại nhìn lên khu nhà này.
Phòng của Minh Hânđã tắt đèn, cô vẫn đang đứng đó, nỗi bồn chồn suốt mấy chục tiếng vừa qua khiếncô thêm lo sợ. Cô luôn có cảm giác ai đó liên tục quan sát mình ở đâu đó xungquanh, nhưng không thể thấy được. Minh Hân lúng túng chưa biết làm sao, cô đi lạivài bước rồi quyết định xuống dưới.
Đã là hơn 10hkhuya, Minh Hân kéo khóa áo lại, nhẹ nhàng mở cửa đi ra. Bước chân cô có vẻkhông được bình tĩnh, tuy vậy, nỗi sợ hãi vẫn chưa quá cao nên Minh Hân vẫn chốngchịu được. Lúc này không còn là sợ hãi, mà là ý chí quyết tâm làm sáng tỏ mốilo trong lòng. Những người đó, rốt cục là ai?
Bước nhẹ nhàngtrên dãy hành lang nhỏ và vắng lặng, Minh Hân đột nhiên giật mình ngẩng mặt, thấyHuy Khang đang đi ngược chiều mình, cô mới bớt sợ.
Huy Khang ngạcnhiên khi thấy Minh Hân giật nảy mình như vậy. Cậu bước tới hỏi:
- Minh Hân, làmsao vậy? Định đi đâu?
Minh Hân trấn tĩnhngước nhìn Huy Khang. Trời quá tối nên cô không thể thấy Huy Khang đang lo lắngnhư thế nào. Minh Hân từ từ đưa tay lên, chỉ ra phía ngoài lan can. Từ góc độnày cũng có thể thấy chiếc oto kia đang đậu bên ngoài.
Huy Khang thực sựtin vào những gì Minh Hân nói. Mặt cậu đột nhiên lạnh băng, nắm chặt lấy tayMinh Hân, Huy Khang kéo cô đi xuống.
Hai người trongchiếc xe đó mặc bộ đồ đen thuần túy của vệ sĩ cấp cao. Họ có vẻ mệt và buồn ngủ.Hai người to nhỏ gì đó rồi một người lấy di động ra gọi.
Phía đầu dây, Tàitỏ ra khá bực bội:
- Chuyện gì?
Tên đó nhanh chóngbáo cáo:
- Cô gái đó cùng mộtnhóm người tới vùng ngoại ô rất xa dự một đám tang. Nghe nói là một thanh niên độtngột bị sát hại. Bây giờ họ đang ở trong một nhà trọ gần khu dân cư.
Tên Tài khó chịu bảo:
- Theo dõi khôngcó nghĩa là báo lại những việc râu ria đó.
Tên kia lại nói:
- Có vẻ nhóm người của cô ta muốn làm rõ cáichết này nhưng không có cách.
- Cụ thể hơn đi!
- Thanh niên đó bịmột nhóm côn đồ đánh tới tử vong. Cơ quan chức năng đang tỏ ra thờ ơ, gia đìnhcũng không có cách nào. Bọn người cô ta hình như là bạn bè gì đó, muốn làm sángtỏ vụ này.
Tên Tài im lặngvài giây. Hắn nghĩ ngợi điều gì rồi bảo:
- Chờ một chút!
Rồi hắn lấy chiếcmáy tính của mình ra xe, có tua lại một đoạn phim ở khu nhà hoang trong địa bàncủa hắn, vừa hay bắt gặp cảnh tượng nhóm người Mạch Bắc đang tra tấn một ngườirất dã man. Theo nhưng lời nói cụt ngủn từ miệng Mạch Bắc, Tài có thể đoán đượcbọn chúng đang xử lý người đó vì hắn đã báo cảnh sát làm phá vỡ một vụ làm ăn củachúng. Xem chi tiết đoạn phim, tên Tài nói vào điện thoại:
- Hắn bị đánh chủyếu bằng gậy gỗ. Vết thương chí mạng ở đỉnh đầu và xương cột sống, một nhát daoở bụng, lệch về bên trái có đúng không?
Hai tên thuộc hạngơ ngác không hiểu gì, rồi hắn đáp:
- Xin lỗi anhchúng tôi không biết chuyện đó, nhưng ngày mai tôi có thể hỏi người dân.
Tên Tài càng tỏ rachán nản với cách làm việc kém cỏi của thuộc hạ. Hắn lạnh lùng cúp máy. Miệng lẩmbẩm:
- Nếu đúng như vậy...MạchBắc, cám ơn mày!
Huy Khang và MinhHân xuống tới nơi là lúc cuộc trò chuyện điện thoại kia vừa kết thúc. Hai tênkia đánh xe rời đi chỗ khác để nghỉ ngơi, vừa vặn hai người đi đến, Huy Khangcòn tưởng họ phát hiện có người nên rời đi. Cả hai trân trân nhìn chiếc xe đixa, trong lòng đột nhiên nảy ra rất nhiều nghi vấn và cảnh giác.
Ngay ngày hôm sau,nhóm người Huy Khang trở về thành phố. Huy Khang vẫn chưa nói gì với Nguyên Hạovề chuyện đêm qua, Minh Hân qua nhiên cũng không nói gì. Cô chú ý tới Khánh Ânnhiều hơn, khuyên nhủ, động viên và khích lệ cô trở lại với cuộc sống ổn định.
Khánh Ân trở vềphòng trọ, cô ngồi thừ ra một lúc khá lâu rồi đứng dậy, sắp xếp lại vài thứ. Giốngnhư lên dây cót tinh thần, cô đi vào nhà tắm.
Tên Tài lập tứcthông báo tình hình cho Văn Hoàng biết ngay vào sáng ngày hôm sau. Đồng thời hắncũng đã xác nhận được người bị đám Mạch Bắc tra tấn tới chết chính là Kiên.
- Vậy là chúng tacó trong tay bằng chứng trừng trị hung thủ, còn cô ta đang nắm giữ chiếc USBsinh tử của chúng ta. - Văn Hoàng tỏ vẻ đắc ý.
- Đúng vậy. Để coicô ta lựa chọn thế nào?
Văn Hoàng cười nhạt:
- Tôi rất thíchcho người khác cơ hội lựa chọn. Chúng ta lại gặp lại cô ta rồi, nhanh quá!
Hai tên nhìn nhauvới ánh mắt nham hiểm.
Minh Hân mang sáchtrả lại thư viện nên ra về sau cùng. Cô thấy Huy Khang đậu xe ở một khoảng cáchkhá xa. Cô đang vui mừng chạy tới thì chợt một chiếc xe thắng ngay trước mặt.Minh Hân khựng lại. Huy Khang đang trực ra khỏi xe thì cũng sững lại nhìn xemchuyện gì.
Văn Hoàng cùng tênTài cùng lúc xuống xe. Hai tên nở một nụ cười nhạt điệu bộ như nhau nhìn cô.Huy Khang sững sờ khi thấy đó là Văn Hoàng, miệng cậu lẩm bẩm:
- Vương Văn Hoàng!
Huy Khang xuống khỏixe, nhưng không chạy tới. Cậu chỉ đứng đó đề phòng bất trắc. Còn Minh Hân, cô đangcố lờ đi sự có mặt của Huy Khang để tránh bị nghi ngờ.
Văn Hoàng cho haitay vào túi, nói:
- Cô suy nghĩ tới đâuchuyện giao chiếc USB đó ra?
Minh Hân không tỏra sợ sệt dù là một chút, cô đáp:
- Câu hỏi đại loạinhư vậy tôi đã trả lời rồi, không cần nhắc lại chứ!
Khác với sự nóng nảylần trước của Văn Hoàng, lần này, anh ta cười cười rồi gật gật đầu như không cóchuyện gì. Sau đó lấy ra chiếc di động của mình và cho phát đoạn phim đã được cắtchọn cuộc tra tấn đó. Giơ lên trước mắt Minh Hân, hắn cười đắc ý.
Quá ngỡ ngàng và sửngsốt, Minh Hân đồng thời thấy thật xót xa cho nỗi đau mà Kiên đã phải chịu đựngtrước lúc chết. Cô nhìn Văn Hoàng hỏi:
- Vì sao anh cónó? Không lẽ họ là người của anh?
Văn Hoàng cười cợtxua tay:
- Không không. Làmsao tôi lại liên quan tới thứ rác rưởi hạng quèn đó chứ! Chỉ là tình cờ bắt đượcvàng thôi. Có cái này, chẳng phải cô buộc tội được bọn họ sao? Chẳng phải cô đòilại công bằng cho tên đó được rồi sao?
Minh Hân nhìn hắnkhẽ nói:
- Anh muốn gì?
- Cô biết rõ mà!Chúng ta trao đổi, đôi bên cùng có lợi.
- Anh muốn chiếcUSB tới vậy sao?
Không thể kiên nhẫntrước những câu chất vấn có vẻ ngông cuồng này của cô, Văn Hoàng bước tới tóm lấycằm Minh Hân. Huy Khang từ xa chực lao tới nhưng lại thấy Minh Hân đang xua tayvề phía cậu. Huy Khang biết cô làm hiệu cho cậu đừng tới nên lại đứng lại quansát.
Văn Hoàng gằn giọng:
- Cho cô biết, tôikiên nhẫn như vậy chỉ vì mệnh lệnh thôi, đừng tưởng tôi dễ dãi vì cô là congái, không có khái niệm đó đâu, đừng được nước mà làm tới. Cơ hội chỉ có một,suy nghĩ cho thật kỹ đi rồi liên lạc với tôi. Lần sau, tôi chắc mình không hànhxử được như thế này nữa đâu, nhớ chưa?
Văn Hoàng buông côra, rút trong túi ra một tấm danh thiếp có địa chỉ và số điện thoại. Thô bạo đặtvào tay Minh Hân với ánh mắt lườm nguýt mà chẳng khiến Minh Hân sợ hãi. Sau đó,hai người lên xe rời đi.
Huy Khang vội chạyxe tới. Cậu đã tự trách mình vì sao lại nghe lời Minh Hân không qua đó, chẳngmay lúc đó cô có chuyện gì, cậu chắc chắn sẽ phải ân hận.
Minh Hân giơ tấmdanh thiếp lên, lếc nhìn nó một cái rồi vứt lên mặt ca-bin. Cô lấy trong cặp rachiếc USB, Huy Khang thấy tấm danh thiếp đó quả thực là của Vương Văn Hoàng, cậuhỏi:
- Họ là ai? Họ vìcái gì vậy?
Minh Hân chìa chiếcUSB ra trước mặt cậu:
- Vì cái này.
Huy Khang ngạcnhiên nhìn chiếc USB, cậu nhíu mày khó hiểu:
- Cái này của anhTuấn Lâm, nhưng đám người lúc nãy muốn có nó. Họ có trong tay đoạn phim quay cảnhanh Kiên bị sát hại. Hung thủ là nhóm người Mạch Bắc.
- Họ muốn trao đổi?
Minh Hân gật đầu.Cả hai đồng thời nhìn chiếc danh thiếp của Văn Hoàng. Huy Khang bỗng hỏi:
- Có thấy gì đặcbiệt không?
Minh Hân không hiểuý cậu, cô nhìn lại cho thật kỹ tấm danh thiếp kia. Mắt mở thật lớn, Minh Hânnhìn Huy Khang nói:
- Họ Vương, tập đoànKỳ Lâm... Họ có quan hệ với anh Tuấn Lâm?
Huy Khang hơi gật,cậu bảo:
- Ba của Vương TuấnLâm là anh trai ba của Vương Văn Hoàng. Vương Văn Hoàng hiện đang là một trongsố các cổ đông của Kỳ Lâm.
Thấy Minh Hân vẫnkhông hiểu lắm, Huy Khang bèn giật lấy chiếc USB và nói:
- Có mâu thuẫn đãxảy ra từ trong nội bộ của họ, đây là thứ họ đang tranh giành.
- Vậy bây giờ taphải làm sao?
Huy Khang đưa lạichiếc USB cho cô rồi khẽ xoa đầu cô bảo:
- Chuyện này sẽgây sóng gió lớn cho Kỳ Lâm. Quả thực chúng ta không nên can dự, nhưng mà...
Huy Khang ngừng lạinhìn cô hỏi:
- Minh Hân, nghĩsao về Vương Tuấn Lâm?
Minh Hân không ngầnngại gật đầu:
- Anh ấy là một ngườitốt. Có vẻ anh ấy đã sống trong thù hận ân oán suốt thời gian dài.
Huy Khang cũng gậtđầu đồng tình:
- Vậy thì không cólý do gì chúng ta lại đẩy anh ta tới bờ vực sau bao nhiêu nỗ lực. Cái này chúngta không giao cho Vương Văn Hoàng, để xem hắn có bản lĩnh đoạt lại nó haykhông?
Những lời HuyKhang nói rất có lý, Minh Hân gật đầu ưng thuận với sắp xếp này. Huy Khang luôncho cô cảm giác an toàn, không sợ bất cứ thứ gì, bao gồm cả những uy hiếp từ VănHoàng. Cô luôn luôn tin tưởng vào Huy Khang, như đi theo một chân lý đúng đắn.