Mỗi tiếng nấc của Thạc Chân tựa như những lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Viễn Chân, đứa bé vô tư của anh ngày đó đã mang quá nhiều tổn thương không thể xóa nhòa. Anh ôm siết cô trong lòng mình, thầm mong thời gian có thể quay ngược lại lúc ban đầu, để anh có cơ hội giữ cô mãi mãi là đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Thạc Chân mệt mỏi thiếp đi một lúc, khi tỉnh dậy phát hiện đang ở trong phòng Viễn Chân, nằm trên giường anh, còn anh lại trải một tấm chăn nằm dưới sàn cạnh chân giường.
Bao nhiêu tấm lòng cũng bị từ chối, Thạc Chân thầm nghĩ chỉ cần ngay lúc này Viễn Chân ôm cô ngủ thì có lẽ cô sẽ tin anh chịu mở lòng chào đón cô, nhưng anh vạch ra ranh giới rất rõ ràng, chứng tỏ quan điểm tình cảm của anh chưa từng thay đổi.
Thạc Chân đã hết lần này đến lần khác ôm hy vọng, thứ cuối cùng cô nhận được cũng chỉ là ảo tưởng của chính mình.
Tình cảm đơn phương này, đã đến lúc dừng lại.
Buổi sáng trên bàn ăn, hai mắt của Thạc Chân sưng lên không ít do khóc suốt đêm, cô ngồi yên ăn phần của mình, không muốn làm phiền đến Viễn Chân dù là bất kỳ chuyện gì.
Viễn Chân trầm lặng hơn mọi khi, không tập trung ăn mà bất chợt đứng lên, đến tủ lấy viên đá nhỏ đến lăn mắt sưng cho Thạc Chân. Có điều anh vừa đến gần, cô đã đứng dậy mang chén đũa của mình đi rửa, sau đó trở về phòng chuẩn bị đến trường.
Mãi dõi theo hành động của Thạc Chân, khi nhìn lại viên đá trên tay Viễn Chân đã tan một nửa, so với thái độ của cô thì viên đá này vẫn chưa lạnh bằng.
Trường học chỉ cách nhà hơn mười phút đi xe, Thạc Chân bị Viễn Chân giám sát nên chỉ có thể đi cùng xe anh, suốt đoạn đường đi tầm mắt cô luôn hướng ra bên ngoài cửa sổ.
Tầm mắt Viễn Chân va vào chân váy Thạc Chân, anh đã nghĩ nó sẽ dài qua đầu gối nhưng lại ngắn hơn anh tưởng tượng. Thậm chí khi Thạc Chân ngồi, chân váy còn bị kéo lên đến giữa đùi, làn da trắng của cô cứ như thế bị phơi bày ra ngoài.
Đến tận lúc này, Viễn Chân bỗng nhớ lại lúc đưa Thạc Chân đến bệnh viện kiểm tra thân thể, quả thật cô đã thay đổi rất nhiều, càng ngày ra dáng thiếu nữ.
Nhớ đến, trong người Viễn Chân chợt dâng lên cảm giác sốt ruột, không rõ từ khi nào lại có suy nghĩ không muốn Thạc Chân ra ngoài kết giao với người khác.
Xe dừng lại trước cổng trường, Thạc Chân ôm cặp học mở cửa xe, máy móc nói: "Thưa chú con đi."
Không đợi Viễn Chân trả lời, Thạc Chân đã đóng cửa xe xoay người đi thẳng vào trường.
Trường mới, lớp mới, bạn mới, thầy cô mới, tất cả đối với Thạc Chân đều vô cùng xa lạ. Lớp Thạc Chân chỉ có mỗi ba mươi người, chỉ cần lướt sơ qua cũng đủ biết ngôi trường tư này là của con nhà giàu theo học, còn cô chẳng khác nào một kẻ đua đòi.
Trong lớp, Thạc Chân ngồi bàn cuối dãy giữa, những ánh mắt những người trong lớp nhìn cô chẳng khác nào thấy sinh vật lạ, hết nhìn rồi lại xì xầm bàn tán.
Thạc Chân không có hứng thú học hành, đến giờ nghỉ giải lao, cô không kiên nhẫn được nữa ôm cặp trốn học đi làm chuyện thực tế hơn, kiếm tiền.
Đêm qua Thạc Chân đã hạ quyết tâm kiếm tiền trả cho Viễn Chân, bao gồm tất cả chi phí ăn học sinh hoạt từ bé đến lớn của cô được anh lo, và cả ơn tình cũng quy thành tiền để dễ dàng báo đáp.
Phía bên hông dãy học có một bức tường cao tầm hai mét rưỡi đến ba mét, Thạc Chân lựa chỗ có cây lớn che khuất để không bị phát hiện.
Thạc Chân ném cặp học qua tường, cùng lúc một chiếc cặp từ bên ngoài văng vào trúng ngay cô.
"A!"
“A!”
“Ai đấy!”
"Ai đấy!"
Hai tiếng đồng thanh vang lên cùng lúc, một là giọng của Thạc Chân, giọng còn lại là của một nam sinh.
Qua vài giây, cặp học của Thạc Chân bay ngược trở lại, phía trên cùng bờ tường xuất hiện một nam sinh, Thạc Chân ngớ người nhìn nam sinh đang ngồi trên cao nhìn xuống.
Chàng nam sinh nhìn Thạc Chân bằng biểu cảm hứng thú, nét nổi loạn pha lẫn ngoại hình vốn có càng khiến người đối diện cảm thán.
"Cô bạn nhỏ, định trốn học à?"
"Tôi không phải cô bạn nhỏ." Thạc Chân cau mày bất mãn, cô thực sự rất ghét bị xem là trẻ con.
Chàng nam sinh cười cười, sửa lời: "Vậy cô bé muốn trốn học à?"
Thạc Chân không thèm tranh cãi, cúi xuống nhặt cặp học ném ra ngoài, tiếp tục công cuộc đào tẩu. Nhưng cặp của Thạc Chân ném bị chàng nam sinh kia bắt được, cậu ta lại bắt đầu trêu chọc.
"Hôm nay đúng lúc quá nhỉ, được xem con gái mặc váy trèo tường."
Nhận ra hoàn cảnh lúc này không thích hợp trèo tường, Thạc Chân vô thức kéo váy thấp xuống một chút, gương mặt đầy cảnh giác với nam sinh kia.
Chàng nam sinh chợt nhảy xuống đất, an toàn tiếp đất liền đứng lên phủi tay dính cát, ở khoảng cách gần nét tuấn tú mới lớn càng rõ ràng hơn, cậu ta cười hỏi: "Mới chuyển đến sao?"
"Phải." Thạc Chân thành thật đáp.
"Xung quanh có camera đấy, không sợ bị bắt sao?"
"Còn cậu, cậu không sợ sao? Bộ cậu là con hiệu trưởng chắc." Thạc Chân nực cười phản kích.
Chàng nam sinh bật cười, cả gương mặt dường như bừng sáng, nửa thật nửa đùa đáp: "Phải, tôi là con hiệu trưởng đấy."
Vẻ mặt Thạc Chân không chút tin tưởng, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng hét của thầy giám thị: "Hai em, dám trốn học sao?!"
Chàng nam sinh có kinh nghiệm phản ứng nhanh lẹ, ôm hai cặp học nằm lăn lóc trên mặt đất, kéo theo Thạc Chân đang chết đứng bỏ chạy.
Lên được tầng lầu, chàng nam sinh thở hồng hộc ném cặp trả cho Thạc Chân, tinh ranh nháy mắt một cái: "Có duyên gặp lại, lần sau tôi nhất định giúp cậu trốn học."
Thạc Chân ngẩn người dõi theo bóng dáng cao ngạo đi trên dãy hành lang đông học sinh qua lại, chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Suy nghĩ trốn học xem như thất bại, Thạc Chân ôm cặp về lớp, lúc trở về chỗ phát hiện có một nam sinh đang nằm úp mặt ngồi cùng bàn với cô. Cô có chút lưỡng lự ngồi xuống, vừa ngẩng đầu đã phát hiện học sinh cùng lớp đang nhìn về hướng cô với ánh mắt kỳ dị.
"Con... What... !!!"
Nghe tiếng kích động bên cạnh, Thạc Chân quay đầu qua, lần nữa trực tiếp đối mặt với nam sinh khi nãy.
Chàng nam sinh ngạc nhiên tròn mắt, bật cười khổ tâm than thở: "Cô bạn nhỏ, có thích tôi cũng đừng bám chặt thế này chứ!"
"Tôi học lớp này." Thạc Chân thản nhiên đáp, vẻ mặt vô cảm không hề bị tác động bởi lời đùa vô vị của chàng trai bên cạnh.
Chàng nam sinh ngỡ ra liền bật cười ngại, xoa xoa gáy mình, tự giới thiệu về bản thân: "Nếu có duyên thế này không kết bạn đúng là uổng, tôi tên Lưu Minh, còn cậu?"
"Thạc Chân." Thạc Chân không nóng không lạnh đáp.
Lưu Minh nhướng mày, nghe thấy tên cô liền không giấu được cảm thán, thích thú dò ý: "Tôi gọi cậu là Chân Chân nhé?"
"Không!" Thạc Chân dứt khoát từ chối, nghe cách gọi này chỉ khiến cô nghĩ ngợi về Viễn Chân nhiều thêm. Thạc Chân đã quyết tâm quên Viễn Chân, bất kỳ ai gọi cô bằng tên thân mật, hay xem cô là trẻ con, cô đều cực kỳ không thích.
Nụ cười trên môi Lưu Minh trở nên gian xảo, anh hạ giọng thì thầm trêu chọc: "Vậy tôi sẽ gọi cậu là cô bạn nhỏ."
"Tùy cậu, Lưu Manh." Thạc Chân cố ý bẻ chữ, đối với tên cứng đầu này có nói cũng như gió thổi qua tai, cô lại đang không có tâm trạng để tranh cãi đúng sai.
Lưu Minh cười bất đắc dĩ, không hề phản đối cách gọi này của Thạc Chân.