Bố mẹ Thạc Chân đồng thời có chung một biểu cảm, ai cũng sững sờ kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ có Thạc Chân vẫn giữ nụ cười ẩn ý trên môi.
Mặt mũi bà Thạc dần chuyển sang trắng bệch, hai tay run rẩy không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Còn bố Thạc Chân, mặt ông ta đỏ bừng vì nóng giận, làm sao ông ta có thể chấp nhận được chuyện con gái mình lại yêu đương với bạn thân thời trẻ của mình.
Nhận ra vị trí của Thạc Chân, Viễn Chân nhanh chân đi đến, biểu cảm của bố mẹ cô nhìn anh như thể đang nhìn kẻ thù.
Bà Thạc tuyệt vọng nhìn Viễn Chân, cảm xúc hoảng loạn lấn át khiến giọng nói run lên: “Viễn Chân, cậu thật sự đang phát sinh tình cảm với con gái tôi?”
Viễn Chân đưa mắt về phía Thạc Chân, cô yên lặng chờ anh lên tiếng, dường như đã quyết tâm công khai với bố mẹ cô. Viễn Chân nhìn lại bà Thạc, tiếp đó là người bạn cũ hơn mười tám năm không gặp.
“Phải, chúng tôi đang yêu nhau.”
Bốp!
Bố Thạc Chân phẫn nộ bật dậy vung tay đấm thẳng vào mặt Viễn Chân, Thạc Chân giật mình đứng phắt dậy lao đến nhưng bất ngờ bị bà Thạc ôm chặt lấy ngăn lại.
Sau cú đấm, Viễn Chân mất thăng bằng lùi về sau vài bước, khóe môi bị rỉ máu. Bố Thạc Chân hùng hổ nắm cổ áo Viễn Chân, kích động hét lớn: “Tên tồi, năm đó cậu tương tư người phụ nữ của tôi, bây giờ cậu dám dụ dỗ con gái của tôi, cậu có còn là con người không?!”
Bà Thạc khóc nghẹn cũng không thể nhẫn nhịn im lặng, tức giận oán trách: “Viễn Chân, tôi cầu xin cậu, nếu cậu vì năm đó tôi từ chối tình cảm của cậu mà bây giờ lấy con gái tôi ra trả đũa, tôi xin cậu hãy tha cho nó, cậu muốn gì tôi cũng làm để vừa lòng cậu…”
Thạc Chân bị bà Thạc ôm khống chế từ phía sau, nghe những lời che chở giả tạo từ hai kẻ từng muốn phá hủy mạng sống cô càng khiến cô thêm khinh thường.
Cô nhìn về Viễn Chân, kiên định cất tiếng: “Hai người đã từng xem tôi là con gái sao? Giờ đây nói ra những lời đó không tự cảm thấy buồn nôn à?”
Bố Thạc Chân đẩy mạnh Viễn Chân ra chỗ khác, ông quay lại nắm chặt hai vai Thạc Chân, trông chờ hỏi: “Thạc Chân, là cậu ta dùng thủ đoạn cưỡng ép con đúng không? Có bố mẹ ở đây, bố mẹ nhất định không để cậu ta động đến con.”
Thạc Chân bỗng bật cười thành tiếng như một kẻ điên mất trí, cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, nhẹ nhàng đáp: “Là tôi dụ dỗ Viễn Chân, là tôi lấy tính mạng ép Viễn Chân yêu tôi.”
“Thạc Chân!” Bà Thạc khốn khổ thốt lên, bà vĩnh viễn không ngờ được thứ tình cảm bà đinh ninh là cha con giữa Viễn Chân và Thạc Chân lại biến thành thứ tình cảm nam nữ khó chấp nhận này.
Bố Thạc Chân sau khi nghe xong đáp án hai mắt trừng to bất động, Thạc Chân nhếch môi cười bí ẩn, từng câu từng chữ đều rõ ràng mang theo sự đay nghiến: “Tôi bây giờ chính là nghiệp báo của các người.”
Vừa dứt lời, Thạc Chân bất ngờ vùng vẫy mạnh thoát khỏi tay bà Thạc, một đường duy nhất hướng về Viễn Chân. Bố Thạc Chân lại không để mọi chuyện tiếp tục xảy ra, ông dùng cánh tay cơ bắp của mình kẹp cổ cô từ sau giữ lại.
Bị siết cổ, Thạc Chân không thở được phản kháng càng mạnh mẽ, mặt mày cau có cố tìm cách thoát ra.
Viễn Chân ở đối diện nhìn thấy biểu tình của Thạc Chân, anh vội xuống nước nhường nhịn, theo phản xạ bật ra: “Cậu muốn gì tôi đều đáp ứng, không được làm đau cô ấy!”
Động tác Thạc Chân đột ngột ngừng lại, hai mắt mở to ngập nước nhìn về phía Viễn Chân, nét mặt căng thẳng nghiêm nghị của anh vô tình khiến nước mắt cô không ngăn được mà rơi xuống. Đến cuối cùng, người duy nhất sợ Thạc Chân đau chỉ có Viễn Chân, kẻ mang danh bố mẹ ruột lại chưa từng xót thương cô.
Bố Thạc Chân giận dữ chỉ tay về phía Viễn Chân, nhận thấy tình hình thắng chắc liền được nước làm tới, lớn tiếng cảnh báo: “Tiền tôi sẽ đưa cậu, ngay bây giờ cậu không được phép bén mảng đến con gái tôi!”
Mặt mũi Thạc Chân do bị siết cổ dẫn đến tím tái, cô lại đứng yên không phản ứng, luôn nhìn về phía Viễn Chân. Vì để Thạc Chân không bị thương, Viễn Chân cắn răng đồng ý: “Được, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt Chân Chân, cậu buông cô ấy ra trước đã.”
Cánh tay bố Thạc Chân dần buông lỏng nhưng không thả ra, cô bất ngờ cúi đầu cắn vào cánh tay ông ta bằng lực mạnh nhất, mang bao nhiêu hận thù giận dữ mà trút lên.
“Á!!!”
Do không kịp đề phòng, bố Thạc Chân vì đau mà hất mạnh Thạc Chân ra khiến cô lảo đảo ngã nhào về trước. Cơ thể Thạc Chân hoàn toàn vô lực, đôi chân không thể tự mình đứng vững theo lực đẩy mà ngã xuống.
Cạnh bàn nhọn bằng thủy tinh tiếp giáp với trán của Thạc Chân, một bàn tay lớn bỗng đưa vào chặn lại, chậm một chút cô đã đập đầu vào góc nhọn. Thân thể Thạc Chân được Viễn Chân ôm lấy, cô ngước mắt nhìn anh, không chút nghĩ ngợi liền ôm chầm lấy anh trong kích động.
Nhìn thấy Thạc Chân rơi vào tay Viễn Chân, bố Thạc Chân tức giận lao đến, mũi dao sắc nhọn lướt trong gió chĩa thẳng vào cổ ông ta không chút nương tay.
Biểu cảm Viễn Chân thay đổi trở nên lạnh lẽo, toàn thân phát ra sát khí dày đặc, khác hẳn hoàn toàn so với lúc Thạc Chân còn trong tay bọn họ.
Một tay Viễn Chân ôm gáy Thạc Chân úp vào ngực mình, một tay anh cầm dao bấm nhấn mũi nhọn vào cổ bố Thạc Chân, gằn thấp giọng nhắc nhở: “Muốn thưa kiện cứ việc, còn muốn cướp lấy Chân Chân, đừng nói là người thân, bố mẹ ruột cô ấy tôi cũng không tha.”
Nói xong Viễn Chân dứt khoát bế Thạc Chân lên bằng một tay, ném thẳng dao bấm xuống ghế, lưỡi dao đâm xuyên qua tấm đệm lót cắm sâu bên dưới.
Bố mẹ Thạc Chân không nói được lời nào, chỉ có thể đứng như trời trồng nhìn Viễn Chân mang con gái mình đi.
Bà Thạc bật khóc nức nở ngồi sụp xuống, bao nhiêu niềm tin đặt ở Viễn Chân đều tan vỡ, ngày xưa anh theo đuổi bà, giờ đây lại muốn đoạt lấy con gái bà. Nhưng giờ đây có hối hận thì bà Thạc cũng không thể làm gì khác, người Thạc Chân lựa chọn là Viễn Chân, người hết lần này đến lần khác đẩy cô vào tuyệt vọng là bà và bố cô.
Bố Thạc Chân giơ tay lên chạm cổ, vệt máu đỏ dính trên những đầu ngón tay, sắc mặt ông ta tái mét, những gì vừa diễn ra đều không dám tin là sự thật.