Mối quan hệ giữa Thạc Chân và Viễn Chân bắt đầu êm ấm chưa bao lâu lại rơi vào tình trạng “ngàn cân treo sợi tóc”. Thạc Chân nửa chữ cũng không muốn nghe lời Viễn Chân nói, còn anh có giải thích bao nhiêu cũng không lọt vào tai cô.
Đáng nói, sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Viễn Chân đang gần sát, lẽ ra được đón sinh nhật cùng Thạc Chân với một thân phận khác thì giờ đây mỗi người lại một nơi.
Sinh nhật Viễn Chân rơi vào thứ bảy, buổi sáng sau khi thức dậy tâm tình đã cực kỳ sa sút, buổi sáng ở công ty như người ở trên mây, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng vô hồn trên mặt.
Buổi trưa ra ngoài đi ăn, lúc Viễn Chân và Phi sắp ra đến cửa chính của công ty, Kha Mỹ không biết từ đâu lao đến, dáng vẻ vui mừng kích động.
“Anh Phi!”
Viễn Chân ảm đạm liếc mắt nhìn Kha Mỹ phấn khích bên Phi, anh chán nản nói: “Nhìn hai người hạnh phúc, tôi thật chướng mắt.”
Để lại một câu Viễn Chân liền rời đi, hai người anh và Thạc Chân làm mai mối đang vui vẻ bên nhau, còn anh và cô giờ đây đã ở giai đoạn nguy hiểm nhất của một cuộc tình.
Đợi Viễn Chân đi một đoạn xa, Phi mới lên tiếng hỏi Kha Mỹ đang ngơ ngác: “Chuyện gì vậy?”
Kha Mỹ bừng tỉnh đưa tờ giấy cầm trong tay lên trước mặt Phi cho anh xem, hứng khởi cao giọng: “Em đậu đại học rồi!”
Phi cầm tờ giấy báo của Kha Mỹ xem kỹ, gật gù tán thưởng, sau đó trả lại cô, không nóng không lạnh nói: “Thấy rồi, về đi.”
Ngay khi Phi vừa định cất bước, Kha Mỹ nóng vội giữ tay anh lại, bày ra dáng vẻ ủy khuất: “Em đến để cùng anh đi chúc mừng, anh đừng lạnh lùng như vậy có được không…”
Phi không gạt tay Kha Mỹ ra, điềm tĩnh giải thích: “Hôm nay sinh nhật phó chủ tịch, anh ấy với Thạc Chân đang cãi nhau.”
Biểu cảm Kha Mỹ lập tức ngỡ ra, không chút nghi ngờ, ngược lại còn hiểu chuyện gật đầu: “Vậy anh lo cho chú ấy trước đi.”
Cả hai cùng ra bên ngoài, lúc Kha Mỹ đi ra rìa vỉa hè đón taxi, Phi vẫn đứng ở cửa dõi theo. Trước lúc Kha Mỹ lên xe, cô bất giác xoay đầu nhìn Phi, anh ra dấu gọi điện thoại, cô liền mỉm cười an tâm ngồi vào xe.
Ở nhà bà Thạc, cơm canh nóng hổi được bày ra bàn, mỗi ngày đều được bà chăm chút để nấu cho Thạc Chân ăn, bù lại ngày tháng cô bị bà bỏ bê trước đây.
Trong lúc ăn trưa Thạc Chân vẫn bày ra bộ dạng vô cảm, bà Thạc nhìn cô dò xét, mở lời hỏi: “Hôm nay sinh nhật chú Chân, con không về cùng cậu ấy ăn mừng à?”
“Mẹ thích thì đi đi, con không rảnh.” Thạc Chân gắp đồ ăn bỏ vào miệng, lạnh nhạt đáp.
Bà Thạc âm thầm thở dài, không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa Thạc Chân và Viễn Chân càng khiến bà tò mò hơn.
Tuy miệng nói ra những lời lạnh lùng, lòng dạ Thạc Chân cũng đã mềm đi vài phần. Vì không muốn để Viễn Chân biết cô vẫn quan tâm anh, thế nên thay vì ra ngoài mua quà để bị anh phát hiện thì cô đặt mua trên mạng, gửi trực tiếp đến nhà anh với tư cách nặc danh, xem như có qua có lại.
Chiều thứ sáu viện cớ không về nhà ăn cơm có thể trót lọt, nhưng bà Viễn đã nói Thạc Chân muốn đón sinh nhật Viễn Chân cùng gia đình anh, lần này anh thật sự không dám đối mặt với hiện thực.
Trước đó bà Viễn đã tốn nước mắt để được ông Viễn chấp nhận mối quan hệ giữa Viễn Chân và Thạc Chân, nếu để bà biết cả hai đang trục trặc và cả chuyện cô bỏ đi thì chắc chắn sẽ không yên với bà.
Không còn cách nào khác, Viễn Chân chuẩn bị tinh thần để đón cơn giận từ bà Viễn, lúc ra khỏi nhà chuẩn bị về nhà bố mẹ, anh nhắn cho Thạc Chân một tin.
[Anh về nhà bố mẹ.]
Cùng lúc, Thạc Chân ở nhà đang lên mạng tra kết quả điểm thi đại học, lúc trưa nhận được điện thoại của Kha Mỹ, nghe giọng cô nàng vui sướng cũng biết đã đậu đại học. Về phần Thạc Chân, cô vốn không mong đợi nhiều, khi biết bản thân không đậu đại học, cô không những không buồn, ngược lại vô cùng bình thản.
Ngay từ nhỏ Thạc Chân đã không thích học hành, cô chỉ có duy nhất suy nghĩ muốn ở bên Viễn Chân, làm vợ anh, mỗi ngày đều nấu cơm chăm sóc anh, nhưng tất cả bỗng chốc tan biến trong tưởng tượng của Thạc Chân.
Thành tích học không ra gì, cũng không biết nấu ăn, không biết làm việc nhà, ngay chính bản thân cũng không thể tự chăm sóc, Thạc Chân sống trên đời này chẳng khác nào một kẻ thừa.
Xem xong kết quả, Thạc Chân nằm dài trên giường, nhận được tin nhắn của Viễn Chân liền lướt ngang tắt đi. Ngay tức khắc, điện thoại bỗng thông báo bà Viễn gọi đến, Thạc Chân giật mình ngồi bật dậy vội vàng bắt máy.
“Bà nội.”
Bà Viễn ở đầu dây bên kia lộ rõ sự hào hứng: “Hai đứa đi đến đâu rồi?”
“Dạ… vừa ra khỏi nhà ạ.” Thạc Chân ngập ngừng trả lời.
“Được, lái xe cẩn thận nhé, lát nữa gặp.”
Bà Viễn dặn dò vài câu rồi cúp máy, Thạc Chân đột nhiên cảm thấy chột dạ vì nói dối bà, không nghĩ ngợi gì nữa liền gõ tin nhắn cho Viễn Chân: [Đến nơi chú đợi trước cổng.]
Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì Lưu Minh bỗng gọi đến, lòng dạ Thạc Chân sôi trào lên, dù chưa nghe vẫn có thể khẳng định anh gọi đến là vì liên quan đến việc tìm bố ruột của cô.
Thạc Chân cứng nhắc nhấn nút bắt máy, cẩn trọng đưa lên tai, cổ họng nghẹn lại không thể nói một cách tự nhiên: “Tô… tôi nghe.”
Lưu Minh im lặng vài giây, giọng nói trầm hơn thông thường rất nhiều: “Thạc Chân, người cậu muốn tìm… đã tìm được rồi.”
Trái tim Thạc Chân bẵng đi một nhịp, hai mắt giật giật cay xòe, giọng nói bất giác run lên: “Ông ta đang ở đâu?”
“Bên Philippines, vừa mới về nước chiều nay.”
Thạc Chân hít sâu một hơi cố giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Khi nào tôi có thể gặp ông ta?”
“Bất cứ khi nào cậu muốn.” Giọng nói Lưu Minh nhẹ nhàng truyền đến, tựa như một lời an ủi cảm xúc rối loạn trong Thạc Chân ngay lúc này: “Ngay bây giờ cũng có thể.”
Ngày mà Thạc Chân chờ đợi cũng đã đến, những bí mật Viễn Chân và bà Thạc che giấu cô suốt mười mấy năm nay cũng đã đến lúc nên được làm sáng tỏ.
Tâm trí Thạc Chân hoàn toàn bị suy nghĩ tiêu cực lấn át, cô không băn khoăn lựa chọn, trực tiếp đưa ra đáp án: “Tôi muốn gặp ông ta ngay lập tức.”