Về đến nhà đã gần chín giờ, Thạc Chân ăn no rồi lại ngủ, Viễn Chân lúc đậu xe trong gara, nhìn lại cô gái bên cạnh đã ngủ từ khi nào, giờ đây ngoài cười bất lực anh không còn biết làm gì khác.
Viễn Chân xuống xe, bế Thạc Chân trước ngực bằng một tay để tiện đóng cửa, sau đó cùng dùng hai tay bợ dưới mông cô nâng lên một chút.
Vừa vào đến sảnh chính để vào thang máy, cùng lúc Mộ Khả Ý xuất hiện với dáng vẻ vô cùng khẩn trương. Viễn Chân lãnh đạm liếc cô ta một cái, nhấn nút mở thang máy bước vào.
“Viễn Chân! Anh nghe em giải thích!” Mộ Khả Ý hoảng loạn dõi theo từng hành động của Viễn Chân, anh lạnh lùng bước vào trong thang máy đóng cửa, cô ta nóng vội ngăn cửa đóng lại, khẩn khiết nói: “Viễn Chân, anh đừng hiểu lầm ý bố mẹ em, là họ hụt mất một người con rể hoàn hảo nên mới nói ra những lời đó, họ thật sự không có ý gì khác.”
Viễn Chân đứng sừng sững như một bức tượng, trên mặt không lộ bất kỳ cảm xúc nào, đợi Mộ Khả Ý nói xong, anh điềm nhiên cất tiếng: “Nếu đã nói hết, vui lòng tránh cửa thang máy ra.”
Nước mắt trên mặt Mộ Khả Ý chảy dài trong tuyệt vọng, từng chút bám lấy cơ hội được tiếp tục ở gần Viễn Chân dù rất nhỏ.
“Anh đừng giận, em thật lòng cũng thương Thạc Chân…”
“Tôi với cô không thân đến mức giận hờn, bây giờ phiền cô lập tức tránh ra, không thì đừng trách tôi gọi bảo vệ lôi cô đi.”
Từ biểu cảm đến giọng nói Viễn Chân đều cực kỳ đanh thép, Mộ Khả Ý thất thần lùi về sau, nuối tiếc nhìn cánh cửa từ từ đóng lại.
Thạc Chân đang ngả đầu lên vai Viễn Chân, nghe thấy cuộc hội thoại vừa rồi vô cùng hài lòng, nhưng vì bên trong có camera giám sát nên không thể “động thủ”, chỉ có thể kín đáo hôn lên cổ anh xem như thay cho một lời khen ngợi.
Nhờ Mộ Khả Ý làm phiền, Thạc Chân bị mất giấc ngủ, thay đồ ngủ xong liền leo lên giường. Đợi Viễn Chân thay đồ và dọn dẹp quần áo đã mặc, ngay khi anh vừa ngồi xuống giường, Thạc Chân lập tức bò đến chỗ anh, hào hứng đề nghị.
“Bây giờ vẫn chưa muộn, chúng ta làm gì vui vui đi.”
Không hiểu vì sao lời Thạc Chân nói vào tai Viễn Chân lại mang một ý nghĩ sâu xa khác. Anh cong môi cười ngại ngùng, không hề có ý từ chối: “Được, em muốn làm gì?”
“Chơi cờ vây đi, em phải nâng cao tay nghề, lần sau sẽ đấu với ông nội.”
Trên mặt Viễn Chân thoáng lên tia ngạc nhiên, vui mừng hỏi: “Em hết sợ ông ấy rồi sao?”
Thạc Chân hất cao mặt kiêu ngạo, tự tin đáp: “Giờ em có bà nội chống lưng, em không sợ nữa.”
Viễn Chân nở một nụ cười bất đắc dĩ, đứng lên đi qua phòng làm việc lấy bàn cờ sang.
Ngồi đối diện nhau trên giường, trước khi bắt đầu Viễn Chân không quên mục đích chính, cẩn thận hỏi trước: “Nếu thua thì thế nào?”
“Nếu ai thua thì mai nấu cơm… À không được, em không biết nấu.” Thạc Chân tự nói rồi tự phủ định, máu hiếu chiến đang tăng cao không nghĩ ngợi liền chuyển sang hình phạt khác: “Ai thua thì làm theo yêu cầu của người thắng.”
Yêu cầu của Thạc Chân trúng phốc ý của Viễn Chân, anh cười cười ẩn ý, tâm tình vô cùng thoải mái gật đầu đồng ý.
“Quân đen đi trước…”
Viễn Chân vừa nói vừa lấy một quân cờ chuẩn bị đặt xuống bàn, Thạc Chân nghe thấy vội chặn tay anh lại, gấp rút đổi ý: “Em muốn chơi quân đen.”
Khóe môi Viễn Chân càng cong cao hơn, ánh mắt lộ rõ sự đắc thắng, chấp nhận đổi cờ để Thạc Chân được ra quân trước.
Ông Viễn có thú vui tao nhã là chơi cờ vây, cứ có thời gian lại rủ Viễn Chân hoặc bố Viễn Thành cùng chơi. Tuy Viễn Chân luôn chơi thua bố, nhưng đối với gà mờ như Thạc Chân lại thắng dễ như trở bàn tay.
Chơi đến bàn thứ ba lại tiếp tục thua, Thạc Chân thẹn quá hóa giận, mặt mày cau có trách móc: “Anh nhường em không được sao?”
Viễn Chân nghiêm túc lắc đầu: “Trình độ này của em còn lâu mới thắng được bố anh.”
Đôi mày Thạc Chân chau lại, nghi hoặc nhìn Viễn Chân dò xét: “Chẳng phải bình thường anh chơi tệ lắm sao, đột nhiên lại tốt thế này… Anh ăn gian!”
Viễn Chân cười hắt ra, nhàn nhã đáp trả: “Em chơi dở thì đừng có đổ thừa anh.”
Vẻ mặt Thạc Chân không cam tâm, giận dỗi dọn bàn cờ mới, hùng hổ nói: “Chơi lại!”
Liếc nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ đêm, Viễn Chân cười trộm, kiên nhẫn chơi thêm mười phút, sau đó nhường Thạc Chân để cô thắng một bàn.
Thạc Chân thắng liền ngẩng cao đầu kiêu ngạo, không quên hạ Viễn Chân xuống để tự tâng bốc bản thân: “Em nói rồi mà, anh vốn chơi dở sao thắng được em, đều do anh may mắn thôi.”
Viễn Chân không thèm tranh chấp, thong thả thu dọn bàn cờ, từ tốn hỏi vào vấn đề chính: “Xem như chúng ta hòa một bàn, còn hai bàn em thua anh tính sao đây?”
Đang loay hoay chui vào chăn, nghe Viễn Chân hỏi Thạc Chân lập tức khựng lại, cứng nhắc xoay đầu nhìn anh, lặng lẽ nở nụ cười nịnh bợ: “Hai bàn đó… chúng ta xé nháp nhé?”
“Không chấp nhận, đừng có gian lận.” Viễn Chân kiên định nói.
Trước đó cứ đinh ninh Viễn Chân chơi cờ tệ chắc chắn sẽ thua mình, kết quả gậy ông đập lưng ông, Thạc Chân không những không đạt được mục đích mà còn bị thua trong tay anh một cách thảm hại.
Sau một lúc động não, Thạc Chân liền thay đổi thái độ, tìm cớ thoát thân: “Đều vì Mộ Khả Ý tìm đến nên em bị phân tâm, suy ra đều liên quan đến anh, vậy nên kết quả không tính!”
Viễn Chân gật gù, vẻ mặt dường như rất tán thành trước ý kiến này của Thạc Chân, anh thản nhiên tiếp lời cô: “Anh cũng vậy, bàn khi nãy do anh đang nghĩ tại sao em không muốn công khai chuyện chúng ta. Bởi vì liên quan đến em nên anh mới phân tâm, kết quả vừa rồi cũng không tính, bây giờ chúng ta chơi lại, hình phạt tăng gấp đôi.”
Thạc Chân đã lường được độ nguy hiểm của Viễn Chân, cô không muốn đâm đầu vào chiếc bẫy lớn anh đặt ra, đành phải cắn răng chịu đựng, vờ tươi cười hỏi: “Vậy không biết phó chủ tịch muốn em làm gì?”
Viễn Chân bước xuống giường đặt bàn cờ lên bàn gần đó, xong xuôi liền trở về giường nằm sấp xuống, cất giọng mệt mỏi lại mang ý hưởng thụ: “Đấm lưng cho anh.”
Thạc Chân bặm môi, giơ nắm đấm lên cao muốn đấm cho Viễn Chân một cái mạnh, nhưng nghĩ anh tuổi già sức yếu sẽ không chịu nổi mà không đành lòng ra tay.
Hơn mười hai giờ đêm, Thạc Chân phải ngồi căng mắt đấm lưng cho Viễn Chân. Trôi qua một lúc lâu yên lặng không nghe anh nói gì, cô cẩn trọng chồm người về trước kiểm tra liền phát hiện anh đang nhắm mắt, nhịp thở đều đều.
Đột nhiên trong lòng Thạc Chân lại dâng lên cảm giác đau xót, sống mũi cay xòe, trước mắt mờ đi bởi nước mắt. Nhìn anh dễ ngủ thế này, cô thật sự rất sợ Viễn Chân sẽ mau chóng già đi, sợ anh sẽ dễ mắc nhiều bệnh của người lớn tuổi, vẫn sợ nhất anh sẽ bị mắc chứng mất trí ở người già, sợ rằng khi đó anh chẳng nhớ cô là ai.
Vốn chưa ngủ, không cảm nhận được hành động của Thạc Chân, Viễn Chân vừa ngẩng đầu xem thì bắt gặp cô đang nhìn anh, mắt mũi đỏ hoe, nước mắt lại rơi ra liên tục.
Viễn Chân một phen chấn động vội ngồi dậy, dịu dàng lướt tay trên mặt Thạc Chân lau đi nước mắt, sắc mặt anh bỗng chốc trở nên trầm trọng: “Em sao vậy?”
“Chú Chân, sau này anh già rồi, dù anh có có bị hói đầu, rụng hết răng, da thịt nhăn nheo, hay thậm chí là không nhớ em là ai nữa, em vẫn sẽ yêu anh, tuyệt đối không bỏ rơi anh.”
Nghe những lời bộc bạch của Thạc Chân, Viễn Chân vừa thương vừa buồn cười, anh thuận theo gật đầu, ánh mắt ngập tràn sự ôn nhu: “Vậy khi anh già đều trông cậy hết vào em.”
Đột nhiên nhận ra Viễn Chân được lợi, Thạc Chân liền ngừng khóc, ấn đường cau chặt nhìn anh bằng ánh mắt xa lánh: “Người ta yêu đương hẹn hò tính chuyện tương lai tươi đẹp, em cũng hẹn hò nhưng lại phải tính chuyện lo cho anh lúc anh già. Chú Chân, em có chút hối hận rồi.”
Mi mắt Viễn Chân khép chặt, vẻ mặt đầy cam chịu. Thạc Chân trừng mắt nhìn anh, lên giọng cảnh cáo: “Em chấp nhận từ bỏ tuổi trẻ yêu ông già như anh, thế nên hiện tại anh đối tốt với em nhiều chút, nếu không lúc anh về già em sẽ ngược đãi anh trả thù.”
Trên môi Viễn Chân hiện lên nụ cười bất lực, nửa lời cũng không dám phản kháng.