Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 213: Công khai (Come out)



Tám giờ đúng, âm thanh của khúc nhạc dạo đầu lễ hội mùa xuân quen thuộc phát ra từ trên TV. Trong màn hình trăm hoa đua nở, người dẫn chương trình trang phục lộng lẫy dắt tay nhau xuất hiện, vui mừng phấn chấn nói lời chúc mừng trước đông đảo người đang xem truyền hình.

Trương Tư Nghị thấp thỏm lo sợ ngồi ở giữa ba Cố và mẹ Cố, tiếp nhận tra hỏi -

“Tiểu Trương à, làm việc được một năm rưỡi rồi, cảm giác thế nào?” Ba Cố nâng tách trà lên, hỏi.

Trương Tư Nghị nắm tay đặt trên đầu gối, giống như báo cáo thành tích với thầy cô giáo, chân thành nói: “Rất tốt ạ.”

Ba Cố nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Bây giờ con ở cùng hai anh em Tiêu Nhi à?”

Trương Tư Nghị: “... Dạ.”

Ba Cố uống thêm một hớp trà, nhẹ nhàng nói: “Nhà thằng bé chỉ có hai phòng, các con sống thế nào?”

Trương Tư Nghị: “Dạ, cháu và Cố công ở, ở cùng một phòng ạ.”

Ba Cố cười nói: “Nó thật sự không xem con là người ngoài, ha ha.”

Trương Tư Nghị: “...”

Xong đời, Trương Tư Nghị cảm thấy mặt mình đã bắt đầu nóng lên, người dẫn chương trình trên tiết mục cuối năm nói gì cậu cũng không nghe được...

“Tiêu Nhi từ nhỏ đã rất độc lập, làm cái gì cũng thích tự mình quyết định, bác và mẹ nó cũng không quản lý chặt nó. Nhưng mà, về chuyện cá nhân, đầu óc nó hình như hơi chậm chạp, nhiều năm rồi, các bác chưa từng thấy nó thân thiết với ai cả. Trước đây còn tưởng nó kiêu ngạo, lo lắng nó nhìn ai cũng không lọt mắt.” Ba Cố cười híp mắt nhìn Trương Tư Nghị một chút, nói, “Con là người đầu tiên nó mang về nhà.”

Trái tim trong lồng ngực của Trương Tư Nghị lại cuồng loạn, bộ não cậu lộn xộn như bột nhão... Rốt cuộc ba Cố có ý gì?

Đoạn nói vừa rồi, miễn là trí thông minh không có vấn đề, cho dù ai cũng không hiểu sai thành “Bạn bè bình thường” phải không?

Cậu hốt hoảng liếc nhìn về phía nhà bếp, nhưng âm thanh nền của chương trình TV quá to, có lẽ Cố Tiêu và Cố Diêu không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ bây giờ!

... Làm sao đây? Cậu không chống đỡ được ba Cố như thế này đâu! Cố Tiêu cứu mạng! QAQ

Đúng lúc này, mẹ Cố đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của Trương Tư Nghị.

Toàn thân Trương Tư Nghị run lên, căng thẳng nhìn người phụ nữ mà tuổi tác không thể che giấu vẻ đẹp của bà. Mẹ Cố dịu dàng nhìn cậu, vuốt ve bàn tay cậu, còn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Trương Tư Nghị.

Bà không nói được, nhưng lại an ủi cậu bằng cách uyển chuyển này.

Tâm hồn run rẩy của Trương Tư Nghị được xoa dịu một cách kỳ diệu. Cậu thảng thốt thu tầm mắt lại, rũ mắt cúi đầu, giống như một tên tội phạm dụ dỗ con trai nhà người ta đi lạc lối, lỗ tai đỏ ửng, cậu yếu ớt hỏi: “Bác trai, bác gái, các, các bác, có phải đã biết rồi không...”

Mẹ Cố vẫn nắm chặt tay của cậu như cũ, lực tay không tăng thêm, cũng không bởi vì câu nói này của cậu mà buông cậu ra. Trong khi ba Cố bên kia chỉ khe khẽ thở dài, dường như đang ngầm thừa nhận.

... Họ biết, hóa ra họ thực sự biết tất cả mọi thứ...

Hơn nữa, phản ứng của họ rất bình tĩnh, không hề tức giận giống trong tưởng tượng, cũng không bối rối không hiểu. Từ những động tác vuốt ve bàn tay cậu của mẹ Cố, Trương Tư Nghị có thể cảm nhận được sự chỉ có sự an ủi và bao dung.

Trong chớp mắt, Trương Tư Nghị dường như muốn bật khóc, các dây thần kinh căng thẳng kể từ khi bước vào cánh cửa này từ từ thả lỏng.

Nhưng trong vòng hai giây, trái tim cậu lại thắt lại - Hiện tại ba Cố và mẹ Cố chỉ là thăm dò cậu, liệu họ có đồng ý cho cậu và Cố Tiêu bên nhau không? Họ nghĩ gì về điều này?

Cậu thật sự chờ tuyên án, nhưng sau đó, ba Cố không nói thêm câu nào nữa. Cả ba lặng lẽ xem TV. Sau một lúc, Cố Tiêu và Cố Diêu dọn dẹp xong đi ra, họ rửa một ít trái cây mang đến.

Cố Tiêu đặt khay hoa quả lên bàn cà phê, liếc nhìn ba người trên ghế sofa, thấy Trương Tư Nghị tuyệt vọng chớp mắt với chính anh với biểu hiện lạ không thể nói ra.

Cố Tiêu đâu biết rằng, trong thời gian anh rửa bát đũa, Trương Tư Nghị đã bị ba mẹ đánh hạ.

Anh tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Chương trình cuối năm bắt đầu rồi? Ba mẹ làm gì vậy, sao cứ ngồi đó xem TV, không nói chuyện gì cả?”

Ba Cố cười như không cười: “Nói chuyện rồi.”

Cố Tiêu cười hỏi: “Nói chuyện gì ạ?”

Ba Cố: “Nói về con đó.”

Cố Tiêu hơi ngẩn ra: “Nói về con? Nói cái gì về con?”

“Nói con định lúc nào thẳng thắn với ba và mẹ con.” Ba Cố thu lại nụ cười, đặt chén trà lên bàn. Tiếng động phát ra khiến trái tim tất cả mọi người đều “Lộp cộp” vang lên.

Trương Tư Nghị bị ba Cố và mẹ Cố kẹp ở giữa, run rẩy giống như một con cừu nhỏ.

Cố Tiêu: “...”

Ba Cố liếc nhìn Cố Diêu một cái, híp mắt nói: “Diêu Diêu cũng biết đúng không?”

Cố Diêu: “...”

Trương Tư Nghị vốn tưởng rằng Cố Tiêu tức giận rất đáng sợ, nhìn thấy vẻ mặt nheo mắt của ba Cố, cậu mới nhận ra rằng rất nhiều đặc điểm của Cố Tiêu có hình bóng của ba Cố, quả nhiên là cha nào con nấy.

Vẻ mặt Cố Tiêu biến đổi, ánh mắt đọng lại ở Trương Tư Nghị kẹp giữa ba mẹ một lát, cuối cùng anh cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

“Ba mẹ biết... khi nào?” Âm thanh của anh vô thức thấp đi vài đề xi ben.

“Con còn quan tâm khi nào ba mẹ biết?” Ba Cố nghiêm mặt, vừa mới kìm nén không phát cáu trước mặt Trương Tư Nghị, bây giờ đối mặt với Cố Tiêu ông mới chính thức lộ ra hình ảnh một người cha nghiêm khắc.

Đêm giao thừa vốn dĩ tràn ngập vui mừng đột nhiên giữa lúc không kịp chuẩn bị biến thành “Hội nghị công khai”, Trương Tư Nghị bị dọa đến câm như hến, Cố Diêu cũng không dám lên tiếng, chỉ có Cố Tiêu buộc phải tự mình đối phó với biến cố bất thình lình.

Não anh nhanh chóng quay cuồng, tìm kiếm tất cả các loại chi tiết có thể bị lộ tẩy, sớm nhớ đến bức ảnh chụp cái bóng anh từng đăng lên Wechat. Mặc dù ba mẹ không chơi Wechat lắm, nhưng trước kia anh từng dạy họ cách sử dụng, nên không thể hoàn toàn gạt bỏ được điểm đáng ngờ này.

Cố Tiêu cứ tưởng ba anh phán đoán dựa trên tấm hình đó, không ngờ ba Cố lại nói ra một đáp án làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên: “Năm con mười bảy tuổi.”

Vẻ mặt Cố Tiêu rõ ràng hơi giật mình, ngay cả Trương Tư Nghị và Cố Diêu cũng ngây người, sao có thể sớm như vậy?

Ba Cố liếc nhìn mẹ Cố, lại ném ra một quả pháo: “Có lẽ còn sớm hơn.”

Đám người: “...”

Ba Cố chậm rãi nói: “Nhưng mà năm con mười bảy tuổi, ba vô tình phát hiện con mượn những cuốn sách có liên quan đến đồng tính luyến ái ở thư viện thành phố Nam Kinh. Lúc ấy ba nghi ngờ, liền bí mật nói chuyện với mẹ con, không ngờ mẹ con còn phát hiện sớm hơn ba nhiều.”

Mẹ Cố nhìn Cố Tiêu, một tia lo lắng lóe lên trong mắt bà, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục ánh mắt dịu dàng, bà khẽ gật đầu với anh, dường như đang khuyến khích anh đừng sợ hãi.

Trái tim của Cố Tiêu ổn định, anh nhìn ba Cố lần nữa, chờ đợi những lời tiếp theo của ông.

Ba Cố nói: “Mẹ con luôn chú ý, mẹ nói với ba rằng mẹ rất sớm phát hiện con đặc biệt lạnh lùng với con gái. Lúc đó, thông tin không phát triển, ba không hiểu đồng tính luyến ái là cái gì. Sau khi biết được chuyện này trong lòng rất chấn động, ngay lập tức muốn nói chuyện với con, để hướng dẫn và chỉ bảo con, nhưng mẹ con đã ngăn ba lại. Mẹ nói một người thân của mẹ cũng giống như con, vì thích người cùng giới, bị ba đánh gãy chân.”

Cố Tiêu khiếp sợ ngắt lời: “Có phải...”

Ba Cố ngước lên, gật đầu nói: “Ừ, đó là cậu họ của con.”

Cậu họ của Cố Tiêu là một chàng đẹp trai có tính cách dịu dàng lại đa tài đa nghệ, biết viết thư pháp, biết hội họa, biết kéo đàn Nhị Hồ, còn là một người đánh cờ giỏi... Khi còn bé, chỉ cần đến nhà bà ngoại, Cố Tiêu rất thích tìm cậu họ của anh để chơi, đáng tiếc, một người đàn ông tài mạo song toàn như vậy lại là người thọt.

Ngoài ra, người thọt này cả đời không lập gia đình, chỉ sống được đến năm ba mươi lăm tuổi. Năm cậu họ mất, Cố Tiêu mới mười bốn tuổi, vì thế, anh đau buồn rất lâu.

Cho đến hôm nay, Cố Tiêu mới biết được bí mật của cậu họ từ trong miệng ba anh...

Biểu cảm của tất cả mọi người có mặt trong phòng đều hơi nặng nề, nhạc nền tưng bừng trên TV dường như không hài hòa với bầu không khí này, nhưng họ giống như có thể cảm thấy một chút hy vọng trong sự u ám, mong chờ ba Cố nói tiếp.

“Sau khi nghe chuyện này từ mẹ con, ba không kích động nữa. Về sau, ba mẹ cũng âm thầm tìm kiếm rất nhiều tài liệu liên quan đến đồng tính luyến ái, hiểu rõ hơn về xu hướng tình dục của con. Hơn nữa ba mẹ đều biết, từ nhỏ con chín chắn và thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác, lại quen suy nghĩ độc lập. Nếu ba nói chuyện với con trong những trường hợp không xác định, có thể sẽ khiến con nổi loạn và phản kháng. Vì tôn trọng con, ba mẹ chưa bao giờ hỏi mà kiên nhẫn chờ con tin tưởng ba mẹ, chủ động mở lòng với ba mẹ... Nhưng ba mẹ đã chờ mười ba năm, đợi được con đưa người về nhà ăn tết, con vẫn không nói.” Ba Cố nói đến đây, nhìn vào Cố Tiêu một lần nữa, dùng ngón tay chụp lên mặt bàn, nghiêm nghị nói: “Có phải ba mẹ không hỏi, con định cả đời không nói cho ba mẹ biết sao?”

Cố Tiêu hơi mở miệng nhưng không thể nói ra lời, bởi vì xúc động, cổ tay anh hơi run rẩy.

Đây là tình yêu của cha mẹ anh dành cho anh, một bí mật đã tồn tại trong lòng suốt mười ba năm, chỉ vì hai từ “tôn trọng”, nhưng anh vẫn cố trăm phương nghìn kế che giấu lấp liếm, khó trách người ba từ trước đến nay vẫn luôn tốt tính sẽ có chút giận dữ.

“Không phải là con không có ý định nói, nhưng con không dám mạo hiểm trước khi con sẵn sàng...” Cố Tiêu khe khẽ đáp.

Ba Cố tức cười: “Ba mẹ chứng kiến con lớn lên từ nhỏ, con nghĩ rằng ba mẹ không biết những suy nghĩ ấy của con hả? Muốn chơi đánh cờ tâm lý với ba, con vẫn còn kém lắm! Đừng tưởng con ngoài mặt giả vờ giả vịt thì mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Trong mắt ba mẹ, các con mãi mãi chỉ là trẻ con!”

Cố Tiêu rũ mi mắt xuống, giọng nói khàn khàn: “Ba mẹ, con xin lỗi.”

Mẹ Cố thấy con trai khó chịu, lập tức đau lòng, giơ tay ngang qua trước người Trương Tư Nghị, giật ống tay áo của chồng, khóe mắt hơi đỏ lên.

Ba Cố thở dài bất lực, tiếp tục cầm chén trà, nhấp một ngụm, nói: “Về xu hướng tình dục của con, ngay từ đầu ba mẹ không biết con định giấu ba mẹ đến bao giờ, nên cố gắng không gây áp lực cho con.”

Cố Tiêu: “...” Chẳng trách nhiều năm trôi qua, ba mẹ anh chưa từng giục anh cưới vợ. Anh cứ tưởng ba mẹ của anh đặc biệt thấu tình đạt lý, hóa ra là bởi vì đã biết sự thật từ lâu.

Ba Cố nhìn thoáng qua Trương Tư Nghị - người lúc này bị dọa sợ, khuôn mặt ông lại hiện lên vẻ tươi cười, giọng nói dịu đi một chút: “Cho đến năm ngoái con về quê ăn tết, ba và mẹ con phát hiện sự thay đổi trên người con. Sau đó, tháng Giêng, Tiểu Trương đến chúc tết con, ba mẹ mới nhìn ra được ít manh mối... Cho dù thế nào, bây giờ con có thể tìm được người tâm đầu ý hợp, ba và mẹ con đều rất mừng cho con.”

Cố Tiêu và Trương Tư Nghị đối mặt nhìn nhau thật sâu, bên trong đôi mắt lóe ra sự vui sướng vì sống sót sau tai nạn, dường như bụi bặm đều lắng xuống, lúc này hai trái tim cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv