Editor: Nguyên Mạc
"Ông chủ, cho thêm một cốc trà sữa vị dâu tây nữa."
Cất điện thoại đi, Giang Vãn nói với ông chủ quán trà sữa.
Không ngờ tới, hóa ra bạn học Bắc Hòe lại thích vị dâu tây, trái ngược hẳn với vẻ bề ngoài.
Nghĩ vậy, cô nhịn không được cười một tiếng.
"Này, Vãn Vãn, tớ không thích uống trà sữa nên không cần mua cho tớ đâu." Quan Quan mua kem xong bước tới, kỳ quái nhìn cô.
"Ai nói là tớ mua cho cậu?" Giang Vãn tức giận liếc cô.
Quan Quan xé vỏ ngoài, liếm kem, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Vậy cậu mua cho ai?"
Sau đó, cô giống như bổ ra thứ gì đó từ trong não, trợn mắt lên, chỉ vào Giang Vãn, vẻ mặt cực kỳ bi thương nói: "Khai nhanh, có phải cậu có bồ bên ngoài rồi không! Cậu không còn yêu tớ nữa!"
Giang Vãn: "..."
Giang Vãn bất lực đỡ trán, thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh phóng đến. Cô một chút cũng không muốn thừa nhận cô ấy và cô ở cùng nhau.
Cô cầm ly trà sữa đã làm xong, sau khi thanh toán liền rời đi.
Quan Quan lại tiếp tục bám theo.
Không thể chịu được "Người nào đó" dùng đôi mắt u oán nhìn chằm chằm vào mình suốt cả đoạn đường. Giang Vãn chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Được rồi, là cho người khác. Đây là mua cho Bắc Hòe, để cảm ơn cô ấy tối hôm qua đã giúp tớ đệm đàn."
Nghe vậy, Nhan Quan vui vẻ trở lại. Vài giây sau, cô mới nghi hoặc nhìn sang: "Vãn Vãn, cậu có quan hệ tốt như vậy với Bắc Hòe từ khi nào. "
Trong ấn tượng của cô, người như Bắc Hòe, không giống sẽ giúp đỡ người khác, mà thù lao chỉ là một ly trà sữa bình thường?
"Cậu cho rằng tớ và cô ấy có quan hệ rất tốt sao?" Giang Vãn ông nói bà gà nói vịt hỏi.
"Nếu không, trước đó, tớ chưa từng nghe nói cô ấy giúp ai bao giờ. Ngay cả khi có người ngã xuống ngay trước mặt cô ấy, cô ấy vẫn mặt không biểu cảm đi vòng sang một bên."
"Tớ cảm thấy... cô ấy là người khá tốt." Giang Vãn nhìn trà sữa trong tay, nhớ tới vẻ mặt đáng yêu của nữ sinh khi mất tự nhiên, nhịn không được mà nở nụ cười.
Quan Thiều Dung:???
"Đó là bởi vì cậu chưa thấy cô ấy đánh người bao giờ, người tốt gì, một đám tàn bạo." Cho dù Quan Quan cảm thấy Bắc Hòe không đáng sợ như người khác nói, nhưng cô chưa bao giờ cho rằng cô ấy là người tốt.
Chỉ có thể nói cô ấy là người có giới hạn cuối cùng, không phải ai cũng đánh.
"Bắc Hòe sẽ không đánh người vô cớ." Giang Vãn nghiêm mặt.
Trong mắt cô, Bắc Hòe có chút kiêu ngạo đáng yêu, nhưng lại là một cô gái xinh đẹp, không thích học tập cho lắm.
Quan Thiều Dung: "..."
Không biết đây là đeo bao nhiêu lớp kính lọc.
"Khụ khụ, tùy cậu thôi." Quan Quan xua tay, không phải vì cô tin Bắc Hòe, mà là tin tưởng Sầm Kim và Giang Vãn.
Cô nghĩ rằng người mà Sầm Kim kết bạn chắc chắn sẽ không đến nỗi tệ. Về phần Vãn Vãn, nói thật, ánh mắt nhìn người của Vãn Vãn còn tốt hơn cô ấy nhiều.
Sau khi Giang Vãn trở lại lớp học, cô đặt ly trà sữa lên bàn Bắc Hòe. Cô nghĩ nghĩ, lại về viết một tờ giấy note dán lên miệng cốc trà sữa.
Làm xong việc này, cô cảm thấy hài lòng tự gật đầu rồi quay lại bắt đầu liều mạng giải quyết mấy đề vật lý.
Vật lý là điểm yếu của cô, không còn cách nào khác, hoặc có thể là do cô chưa nghĩ thông suốt, cho nên cô chỉ có thể dành thêm thời gian để suy nghĩ.
Còn lý do tại sao cô học ban xã hội là vì Giang Vãn tỏ vẻ học thuộc lòng là khuyết điểm lớn nhất của cô. Thật khó để ghi nhớ các công thức, chứ đừng nói đến rất nhiều kiến thức chính trị trong sách.
Trí nhớ của cô không tốt bằng Quan Quan. Hơn nữa, mỗi ngày nhìn thấy Quan Quan viết bài luận văn, hết bao nhiêu tờ giấy, tay đau nhức, từ đáy lòng cô rất kính nể Quan Quan.
Sau đó cô càng quyết tâm học ban khoa học tự nhiên hơn.
Không đợi Giang Vãn hoàn thành một đề vật lý, cô nhạy bén nhận ra lớp học rất yên tĩnh.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái một bên đeo cặp sách đen, một bên soái khí, chậm rãi đi về phía mình.
"Không phải cậu nói... lúc nữa mới trở lại trường học sao?" Giang Vãn chớp mắt, ngập ngừng hỏi.
Đây cũng quá nhanh a.
Bắc Hòe cau mày liếc mắt nhìn cô: "Thế nào, cậu không muốn nhìn thấy tôi?"
"Sao lại vậy, phải nói là kinh hỉ mới đúng." Mi mắt cô gái cong lên, bên má thấp thoáng má lúm đồng tiền, làm cô càng dễ thương ngọt ngào hơn.
Ngoài cửa sổ nắng chiều xuyên qua kẽ lá loang lổ chiếu vào người Giang Vãn, làn gió nhẹ khẽ thổi làm tóc mái của cô bay lên.
Nhìn cảnh này, Bắc Hòe đột nhiên cảm thấy lòng mình an bình khó tả.
Cô ấy thực sự muốn hình ảnh ấy dừng lại ở thời khắc này.
Từ góc độ của cô ấy, vừa lúc có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ trên khuôn mặt của cô gái, và... một nốt ruồi son trên tai phải của cô.
Đẹp như máu.
Ánh mắt Bắc Hòe khẽ dao động, trong lòng có một loại xúc động không thể giải thích được, muốn đưa tay ra vân vê sờ vào.
Cô ấy nghĩ, lỗ tai của nữ sinh nhất định sẽ rất mềm.
Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn kiềm chế những suy nghĩ không nên có.
Vẻ mặt căng thẳng, cô ấy sải bước về chỗ ngồi, không nhìn Giang Vãn nữa.
Tầm mắt quét qua, trên bàn học có một ly trà sữa và một mẩu giấy note dán ở đó.
Mặt trên viết: Trà sữa rất ngọt, tôi nghĩ Bắc Hòe khi cười lên chắc chắn cũng rất ngọt.
Một icon mặt cười được vẽ cuối câu.
Chậc, từ trước đến nay cô ấy không bao giờ uống trà sữa, lại càng ghét ăn đồ ngọt.
Bắc Hòe mặt than nghĩ vậy, nhưng lại nhanh chóng xé tờ giấy nhắn xuống rồi lẳng lẽ bỏ vào túi.
"Bạn học Bắc Hòe không uống sao?" Không biết Giang Vãn đã xoay người từ lúc nào, nghiêng đầu tò mò nhìn cô ấy.
"Uống không ngon à? Vậy cậu muốn uống hay ăn gì, lần sau tôi sẽ mua cho cậu."
"Cậu rất rảnh à? Làm bài tập của cậu đi." Bắc Hòe như khúc gỗ, giọng điệu ương ngạnh. So với thái độ Giang Vãn có thể nói là rất tệ, Mễ Thư Vân bên cạnh không dám nói lời nào, cảm thấy tủi thân thay Giang Vãn.
Giang Vãn không tức giận chút nào, thuận miệng đáp lại, sau đó quay đầu lên tiếp tục làm bài.
Nhưng Bắc Hòe lại nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái, trong lòng do dự không biết vừa rồi có phải cô ấy quá hung dữ không.
Một bên rối rắm, một bên nhâm nhi trà sữa.
Thực sự rất ngọt.
Nhưng... cô ấy ngập ngừng đưa tay chạm vào khóe miệng mình.
Sau đó, cô ấy bỏ tay xuống.
Cô ấy nghĩ, Giang Vãn đã đoán sai, cô ấy cười không ngọt chút nào.
Tiết này là giờ tự học, không có giáo viên trông coi, học được một nửa, Giang Vãn đột nhiên thở dài một hơi.
"Đề này khó quá, cậu biết làm thế nào không?" Bắc Hòe nghe được giọng nói mất mát của Giang Vãn hỏi bạn cùng bàn.
"Xin lỗi, tớ cũng không biết làm."
"Suy nghĩ hết nửa tiết mà vẫn chưa giải được câu này. Thôi, tớ đi hỏi giáo viên một chút." Giang Vãn nói xong đứng dậy cầm tờ giấy đi ra khỏi lớp.
Bắc Hòe có thị lực tốt nên nhìn thấy cô đang cầm một tờ đề vật lý.
Nó khó như vậy sao?
Cô ấy hơi khó hiểu.
Cô ấy nhớ rằng khi làm bài môn vật lý ở trường cấp 2, cô ấy cảm thấy câu hỏi khá đơn giản, môn vật lý ở trường cấp 3 khó như vậy sao?
Giang Vãn vừa đi, hơn mười phút sau vẫn chưa quay lại.
Mọi người trong lớp đang làm bài tập nên rất yên tĩnh.
Bắc Hòe không ngồi yên được nên bước ra ngoài bằng cửa sau còn không quên cầm ly trà sữa đi.
Tình cờ là cô ấy định giao USB cho Phòng giáo vụ, nhưng khi đi ngang qua sân bóng rổ, cô ấy bị giọng nói to lớn gọi lại.
"Chị!"
Bắc Hòe nhìn sang, không kiên nhẫn thấy tên ngốc to con bỏ chơi chạy về phía cô ấy.
Thái độ rất lạnh lùng.
"Có việc?"
Sớm biết cậu ta đang ở đây chơi bóng, cô ấy sẽ không đi ngang qua.
Bắc Kỳ lau mồ hôi trên đầu, vẻ mặt hưng phấn: "Chị ơi, mấy ngày nữa là sinh nhật em rồi, chị có tới không?"
Cậu không ngờ lại tình cờ gặp Bắc Hòe ở trường như vậy, khó có thể gặp được nên cậu muốn nói thêm với cô ấy vài câu.
Ngày thường cậu ta có gửi tin nhắn hay gọi điện, Bắc Hòe đều phớt lờ cậu ta.
Ngay cả ở bên ngoài, nếu cậu không chủ động chào hỏi, Bắc Hòe có thể trực tiếp đi ngang qua như không quen biết.
"Không đi." Bắc Hòe không quay đầu lại, lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Được rồi. Ài, chị, sao chị biết em đang khát nước, cảm ơn chị." Bắc Kỳ nhìn thoáng qua ly trà sữa trong tay cô gái, lập tức cười ha hả tiến lên định cầm lấy.
Nhưng Bắc Hòe đã nghiêng người tránh thoát. Cô ấy cau mày nói: "Lăn xa ra."
''Chị ơi em sai rồi." Bắc Kỳ lập tức thành thật đứng dậy, ngoan ngoãn nhìn theo bóng dáng cô gái.
Thiếu niên đứng tại chỗ, nhìn về phía xa xa, nụ cười tỏa nắng trên mặt dần tắt.
Bạn bè xung quanh Bắc Kỳ không hiểu hành vi của cậu ta. Không rõ thái độ của Bắc Hòe đối với cậu ta lạnh nhạt như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn dán lên.
Hơn nữa, danh tiếng của Bắc Hòe rất xấu, cho dù chỉ là em trai cùng cha khác mẹ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Người bình thường trốn còn không kịp, thế mà Bắc Kỳ cứ ngu ngốc tiến lên.
Tên tuổi của Bắc Hòe ở trường Thập Tam quả thực rất vang danh, ngay từ khi còn học cấp 2, Bắc Kỳ đã nghe nhiều "tai tiếng" của chị gái mình.
Tuy nhiên, ở trong trường không nhiều người biết mối quan hệ của họ.
Không ai biết rằng trong lòng Bắc Kỳ luôn cảm thấy chị gái cùng cha khác mẹ này rất xuất sắc, thậm chí còn coi cô ấy làm tấm gương.
Đáng tiếc là rất ít người còn nhớ về quá khứ huy hoàng của chị ấy.
Chị ấy cũng đã từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học giỏi, từ tiểu học đến trung học cơ sở, chị ấy luôn là người đứng đầu, đạt nhiều giải thưởng, tham gia các khóa huấn luyện khác nhau, suốt ngày cứ quay như chong chóng.
Chưa ai hỏi cô ấy rằng cô ấy có mệt mỏi khồn, có khổ không hay có hạnh phúc không.
Dì Vân luôn khắc nghiệt yêu cầu chị gái phải làm tốt hơn, phải ưu tú hơn nữa.
Sau này khi tốt nghiệp cấp 2, chị ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Trong một đêm, cô ấy biến thành một bộ dáng mà mọi người thấy vô cùng xa lạ.
Nổi loạn, sống buông thả, chán học, đánh nhau, hút thuốc và uống rượu.
Cô ấy làm tất cả mọi chuyện mà học sinh xấu hay làm một lần.
Giống như muốn thị uy với dì Vân, cũng giống như phản kháng.
Nhưng không ai quan tâm, dì Vân trở nên tức giận, nhưng bà ta chưa bao giờ tự hỏi nguyên nhân khiến con gái mình thay đổi, cha lại càng trực tiếp từ bỏ chị ấy, không cần đứa con gái này.
Nhưng Bắc Kỳ vẫn nhớ chị gái đã kiên nhẫn dạy cậu làm bài tập, cùng cậu chơi đùa như thế nào.
Cậu vẫn nhớ lúc đó chị ấy cười rộ lên rất đẹp, không giống như bây giờ, ngoài cười nhưng trong không cười.
Cậu vẫn nhớ vẻ mặt bất lực mê man hỏi mình của chị gái, làm sao để mẹ thích cô ấy như mẹ thích cậu vậy.
Phải, tại sao? Dì Vân luôn đối xử tốt với cậu cho dù cậu không phải con ruột của dì, nhưng tại sao bà ta lại tàn nhẫn với con gái ruột của mình như vậy?
Thật đáng tiếc, cậu không thể trả lời, chỉ có thể chân tay luống cuống nhìn chị ấy khóc.
Bắc Kỳ đôi khi nghĩ, chị ấy một mình giãy giụa trong đêm tối có bao nhiêu mệt mỏi.
Nhưng cậu ta thực sự không biết nên làm thế nào để giúp cô ấy.
Cậu quá yếu ớt, đứng trước mặt các trưởng bối căn bản không có tiếng nói.
Nhưng...
Vừa rồi cậu đột nhiên phát hiện chị gái mình dường như đã thay đổi, ánh mắt không còn tĩnh mịch nữa, thoáng hiện lên một tia sáng nhỏ.
Cậu ta nghĩ, đây có lẽ là một dấu hiệu tốt.
Cậu không cứu được chị gái mình, nhưng có lẽ... sẽ có người làm được.
***
Editor: Thương Hòe tỷ quá!! Mà sắp đến màn vả mặt bạch bạch của Lão công rồi. ??
Dạo này tui đang đu mấy CP bên Trung, có ai đu Lữ Đào không? ??