Quan Viễn cố ý xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ hai ngày để chúc mừng Triệu Thanh Cốc thi xong. Chủ nhiệm lớp thấy thành tích của Quan Viễn vẫn luôn ổn định nên đồng ý. Hai người tranh thủ thời cơ hiếm có, bỏ chuyện công ty sang một bên, dạo chơi khắp thủ đô một lượt.
Hai ngày sau, Quan Viễn phải thi cuối kỳ, còn Triệu Thanh Cốc bắt đầu tập trung vào công việc.
Chẳng bao lâu đã có kết quả thi tốt nghiệp. Triệu Thanh Cốc đứng nhất Tứ Trung, thứ hai thủ đô. Anh đăng ký đại học Bắc Kinh, thành tích thế này tất nhiên dư sức vào.
Lúc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi lấy phiếu điểm, thấy trong trường giăng hoành phi: Nhiệt liệt chúc mừng bạn Triệu Thanh Cốc đã đạt thành tích đứng thứ hai thủ đô!
Chủ nhiệm lớp Triệu Thanh Cốc đứng chờ ở cửa từ sớm, vừa thấy anh tới vội vàng kéo vào cười ha ha nói, “Thanh Cốc, thi tốt lắm! Thầy kiêu ngạo vì em!”
Bên cạnh có mấy phụ huynh theo con tới lấy phiếu điểm, biết là Triệu Thanh Cốc đều lên tiếng trầm trồ không dứt.
Triệu Thanh Cốc được trường thưởng cho năm trăm nhân dân tệ, ở thời này năm trăm tệ đã là con số không nhỏ.
Hiệu trưởng đề nghị Triệu Thanh Cốc lên phát biểu chia sẻ cho các em lớp dưới kinh nghiệm thi tốt nghiệp trong buổi tổng kết, anh biết ơn trường nên đã lập tức đồng ý.
Hàn Lỵ siết chặt phiếu điểm trong tay, kích động không thôi. Khi biết Triệu Thanh Cốc đăng ký đại học Bắc Kinh, Hàn Lỵ đã mạo hiểm đăng ký theo, ôm tâm lý được ăn cả ngã về không. May mà trúng tuyển, dù điểm sát nút.
Hàn Lỵ nhìn chăm chú Triệu Thanh Cốc đang phát biểu trên bục, trong mắt tràn đầy quyết tâm nhất định phải chiếm được.
Quan Viễn được nghỉ hè gần hai tháng, quyết định về thôn Quan Gia một chuyến, dù gì trong thôn còn xưởng may và xưởng gia vị, cũng nên về xem thử.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc về tới thôn lúc trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, không gặp một ai trên đường hết.
Trong nhà vẫn không khác gì lúc hai người đi, hẳn là Lý Anh đã trông nom rất tận tâm.
Triệu Thanh Cốc lôi chăn nệm ra, ngửi được mùi nắng thơm, hai người ngồi xe lâu đã mệt muốn chết, trực tiếp nằm vật xuống giường ngủ chẳng biết trời trăng mây gió gì.
Lý Anh cứ theo lệ thường tới quét dọn phòng cho Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, thấy cửa chính mở rộng, khẩn trương nghĩ có trộm, nhanh chóng vơ lấy cây gậy gỗ đặt ở góc tường, rón rén bước vào mới phát hiện hai người đang nằm trên giường gạch. diênlkn.xdna/lf/qiúy.đnkôn Lý Anh vô cùng vui mừng, nhưng thấy hai người đang ngủ say nên không quấy rầy, lặng lẽ bước ra lại.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngủ tới ba giờ chiều mới tỉnh. Chỉ một lát sau Lý Anh đã đến. “Rốt cuộc hai đứa cũng dậy rồi, thím qua xem mấy lần, thấy hai đứa ngủ ngon nên không kêu. Mệt chết rồi đúng không?”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đồng thanh chào Lý Anh.
“Cám ơn thím đã giúp tụi con trông nom nhà cửa suốt một năm qua.” Triệu Thanh Cốc vừa rửa mặt cho Quan Viễn vừa nói cám ơn Lý Anh.
Lý Anh cười đáp, “Có gì đâu mà cám ơn, tiện tay thôi! Trưa hai đứa không ăn cơm, chắc đói dữ lắm rồi, mau rửa mặt cho tỉnh rồi qua nhà thím ăn cơm!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc biết xế chiều thế này mà có cơm sẵn, nhất định là do Lý Anh thấy hai người về mới đặc biệt nấu, bèn nói cám ơn rồi theo Lý Anh qua nhà ăn cơm.
Cách một năm, Lý Anh đã xây nhà mới, hai tầng, còn quét vôi bên ngoài. Thời này, ở nông thôn mà xây được một căn nhà như vậy là giàu lắm rồi.
Quan Quốc đang chẻ củi trong sân, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới, kích động nói, “Rốt cuộc hai đứa cũng dậy rồi! Chú vừa nghe nói hai đứa về, đã định qua gặp ngay, nhưng thím bây nói hai đứa đang ngủ nên thôi. Giờ Thanh Cốc đã là người lớn, hôm nay chú cháu mình không say không về!”
Thái độ của Lý Anh và Quan Quốc vẫn như trước khiến Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cảm thấy rất thoải mái.
“Thím, Thạch Đầu đâu ạ?” Quan Viễn nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Quan Thạch Đầu bèn hỏi thăm.
“Nó hả? Hễ hở ra một tí là chạy đâu mất tiêu! Giờ này chẳng biết lại lăn lộn ở đâu rồi!”
Lý Anh vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Quan Thạch Đầu, “Mẹ, con đói rồi…” vừa nói vừa xông vào nhà như một cơn gió.
Lý Anh lập tức véo tai Quan Thạch Đầu nói, “Mẹ đã nói bao nhiêu lần, tới giờ cơm là phải về nhà ăn cơm rồi hả?! Trưa nay lại chạy đi đâu chơi?”
Quan Thạch Đầu kêu to, “Mẹ, đau quá, mau thả ra đi…” bỗng phát hiện Quan Viễn đang đứng bên cạnh.
Quan Thạch Đầu trợn to mắt, “Đại ca?! Anh Thanh Cốc? Hai người về hồi nào sao em không nghe nói gì hết vậy?!”
“Không thấy người đâu hết thì nói thế nào được?!” Lý Anh vặn lại.
Quan Thạch Đầu cười hì hì lắc người thoát khỏi tay Lý Anh, động tác vô cùng thuần thục tựa như đã tập luyện mỗi ngày, sau đó chạy tới bên cạnh Quan Viễn, nói, “Đại ca thật là không có lương tâm, đi cũng không thèm nói với em một tiếng. Thủ đô chơi vui lắm đúng không? Em thấy trên sách nói ở thủ đô cái gì cũng lớn, có bồ câu trắng, có cố cung…”
Quan Thạch Đầu nói liên hồi như súng nổ.
“Từ từ! Hỏi gì nhiều dữ! Để tôi trả lời bớt đã!” Quan Viễn cười nói.
“Thạch Đầu thôi đi, để Tiểu Viễn và Thanh Cốc vào ăn cơm trước đã!” Lý Anh lên tiếng.
Lúc này Quan Thạch Đầu mới nhớ tới bụng mình đang sôi rồn rột, hoan hô, “Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm!” Chọc Lý Anh suýt chút lại muốn nhéo lỗ tai đứa con ngốc nghếch.
Bởi vì Triệu Thanh Cốc đã mười tám tuổi, Quan Quốc liên tục mời uống rượu, “Là đàn ông thì mau uống hết ly này đi…”
Triệu Thanh Cốc nhờ có nước suối thiêng cải thiện thể chất nên không dễ say. dien/,mn/lanlk","kdf/qiydd.dol""on Tuy uống rượu như nước, nhưng lúc Quan Quốc đỏ mặt tía tai, Triệu Thanh Cốc vẫn bình thường như không.
Quan Quốc uống say, vô tình nhắc tới chuyện nhà họ Quan, chỉ vào Quan Viễn nói, “Ông nội con thật là, ngay cả con gái ruột cũng ra tay được…”
Lý Anh lập tức véo đùi Quan Quốc một cái. Quan Quốc khó hiểu hỏi, “Mình véo đùi tôi làm chi?”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đồng thời nhìn Lý Anh với ánh mắt kinh ngạc. Hai người đã đoán Quan Hà giết Quan Mãn Nguyệt, nhưng không có chứng cứ, sau giờ lại lộ ra rồi?
“Thím, rốt cuộc là sao vậy?” Quan Viễn hỏi Lý Anh.
“À, chẳng biết tại sao Quan Mãn Khố đột nhiên hô lên Quan Hà giết Quan Mãn Nguyệt, đúng lúc có mặt công an ở trong thôn, thế là bị bắt đi ngay.”
“Nhưng đã qua lâu như vậy, có cách nào chứng minh là ông ta giết cô Quan Mãn Nguyệt đâu?” Triệu Thanh Cốc nghi ngờ hỏi.
“Ừ, thím cũng không rành lắm, dù sao sau đó chính miệng ông ta đã thừa nhận. Giờ đang ngồi tù trên thị trấn.”