Mặc dù ông Lý không nói rõ chuyện gì, nhưng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều hiểu. Có điều nói gì thì nói Mã Vũ cũng là con rể của ông Lý, hai người không dám nhiều chuyện.
Quan Viễn cười hì hì nói, “Tụi con có ông thương là đủ rồi!”
Ông Lý nghe vậy vui vẻ cười ha ha.
Ông Lý ngủ lại một đêm trong tứ hợp viện, sáng hôm sau mới về.
Hai ngày sau, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới Tứ Trung dự lễ khai giảng.
Truyền thống lễ khai giảng ở đâu cũng luôn dài liên miên bất tận, không biết đã là vị lãnh đạo thứ mấy lên nói chuyện, Quan Viễn nhàm chán che miệng ngáp một cái.
Gần trưa, mặc dù đã qua mùa nóng nhất, nhưng bị mặt trời chiếu thẳng lên người vẫn khiến người ta cảm giác vô cùng phiền chán.
Quan Viễn đang định tìm xem Triệu Thanh Cốc đứng ở đâu, bỗng trên đầu đột nhiên tối hẳn. Cậu ngẩng đầu lên mới biết thì ra Triệu Thanh Cốc đã đùng một quyển sách chắn nắng giùm.
Quan Viễn lập tức hớn hở hỏi nhỏ, “Anh, sao anh tới đây?” May mắn là lớp của hai người xếp hàng gần nhau.
“Anh thấy mặt em bị nóng đỏ bừng hết rồi. Có khó chịu lắm không? Hay là để anh xin cho em nghỉ?” Triệu Thanh Cốc vừa dùng tay quạt mát cho Quan Viễn vừa nói.
“A, vậy kỳ lắm.”
Lúc này, chủ nhiệm lớp Triệu Thanh Cốc xuất hiện hỏi, “Thanh Cốc, sao lại đứng ở hàng lớp 1, mau về lại chỗ của mình đi.”
Triệu Thanh Cốc bình tĩnh đáp, “Dạ thưa thầy, nếu em con đứng tiếp ngoài nắng chắc sẽ xỉu mất, con xin đứng đây để quạt mát cho em.”
Chủ nhiệm lớp Triệu Thanh Cốc nghe vậy nhìn sang Quan Viễn, thấy mặt cậu trắng bệch, môi khô nứt quá chừng. dnlkiễn.đnàq/ư;nêquysd.dlon Đúng lúc chủ nhiệm lớp Quan Viễn cũng tới, thấy bộ dạng Quan Viễn như vậy, vội hỏi, “Tiểu Viễn, ổn không? Sức khỏe kém quá! Thanh Cốc, mau dẫn em về phòng y tế nằm nghỉ đi!”
Triệu Thanh Cốc lập tức xin phép bế Quan Viễn đi ngay.
Vừa ra khỏi sân, sắc mặt Quan Viễn lập tức trở lại bình thường.
“Trời, làm anh sợ hết hồn! Cứ tưởng em trúng gió thật!” Triệu Thanh Cốc véo nhẹ má Quan Viễn nói.
Quan Viễn cười hì hì, “Anh quên mấy thứ thuốc kia của em à!”
“Hôm nay chỉ làm lễ khai giảng, không có tiết học, em chờ ở đây đi, để anh lại xin thầy cho mình về sớm.”
“Dạ.” Quan Viễn ngoan ngoãn đứng dưới tán cây chờ Triệu Thanh Cốc.
Bởi vì tất cả học sinh đã tập trung dự lễ khai giảng, khuôn viên trường vắng tanh. Quan Viễn đứng một lúc bỗng thấy mấy học sinh hi hi ha ha đi ra cổng trường, trong đó có hai người trông rất quen, cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện chính là hai đứa nhỏ gặp ở nhà Lý Văn Thiến hôm trước. Không ngờ cũng học ở Tứ Trung…
Chẳng lẽ họ cũng xin về sớm? Quan Viễn chỉ thầm thắc mắc chứ không tới hỏi thăm, dù sao chẳng liên quan gì đến cậu.
Chốc lát sau, Triệu Thanh Cốc quay lại, nói, “Anh xin thầy rồi, mình về thôi.”
“Anh, em mới vừa thấy con của cô Văn Thiến.” Quan Viễn chỉ vào mấy học sinh đứng trước cổng trường nói.
Hôm đó Triệu Thanh Cốc không chú ý nên chẳng có ấn tượng gì với con của Lý Văn Thiến.
Hai người quyết định kệ người ta.
Khi Chương Tử Hành biết chuyện Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không cần ở lại trong trường, lập tức hưng phấn đề nghị phải mua một chiếc xe hơi nhỏ, nhưng cả hai người đều phản đối, quyết định chỉ mua một chiếc xe đạp để tiện đi đi về về mỗi ngày. diên.xdơ,ndfaleq/qy";msd.dôn Nếu hai người đi học bằng xe hơi không bị các bạn nhìn như người ngoài hành tinh mới là lạ.
Quan Viễn ngồi đằng sau, hưởng gió nhẹ, nghe mùi hương quen thuộc trên người Triệu Thanh Cốc, cảm thấy thật hạnh phúc. Quan Viễn hưng phấn đứng lên giang hai tay đón gió, “Anh, đạp nhanh hơn nữa đi! Ha ha ha!”
Triệu Thanh Cốc nghe Quan Viễn cười, vui lây, “Vịn cho chắc ha!” dứt lời lập tức tăng tốc lên.
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha…”
Hai người cười to suốt đường như hai kẻ điên.
Về đến nhà, Triệu Thanh Cốc sờ gương mặt đỏ bừng vì bị nắng đốt của Quan Viễn, ảo não nói, “Quên chuẩn bị nón cho em.”
Quan Viễn bĩu môi nói, “Em có mảnh mai dữ vậy đâu!”
Quan Viễn cho rằng mình là người thích hoài cổ, lúc mới tới thủ đô, thỉnh thoảng lại nhớ căn nhà ở thôn Quan Gia. Nhưng hôm nay, sau khi cười to một hồi, nhìn căn tứ hợp viện, bỗng có cảm giác thật thân thiết.
Đây cũng là nhà của cậu và anh.
Hôm sau, hai người chính thức bắt đầu cuộc sống học sinh cấp ba.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhanh chóng dung nhập vào trường mới. Triệu Thanh Cốc có vóc dáng cao to, tạo cảm giác tin cậy, không chỉ được các bạn nam xem như thủ lĩnh, phần lớn các bạn nữ trong lớp mặc dù không biểu hiện quá lộ liễu nhưng vẫn lén nhìn hoài. Còn Quan Viễn vì nhảy lớp, dáng dấp lại như Kim Đồng đứng bên cạnh Bồ Tát, được các bạn trong lớp yêu quý như em trai.
Sau hai tuần nhập học, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn bắt đầu bận rộn triển khai kế hoạch xây dựng cơ sở hạ tầng ở thủ đô làm tiền đề mở rộng Viễn Cốc sau này. Hai người biết trước hướng quy hoạch của thủ đô, nên đã sớm chọn xong khu tốt, nhờ ông Lý hỗ trợ thuận lợi mua được đất đai. Một mảnh lớn như vậy về sau trở thành tài sản tư nhân là chuyện không thể nào, bởi vì chỗ đó có thể nói là ‘tấc đất tấc vàng’.
Có đất rồi, còn lại là xây xưởng và văn phòng.