Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vừa xuống xe đã bị chấn động bởi sự nhộn nhịp của trạm xe lửa thủ đô, không hổ là thủ đô của cả nước.
Hai người bước theo dòng người hối hả ra ngoài, vừa tới cửa đột nhiên thấy một cái bảng to giơ cao viết tên của mình. Hai người cảm thấy kỳ lạ, họ đâu có người quen ở thủ đô?!
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đến gần mới phát hiện người giơ bảng là một thanh niên trẻ, bên cạnh có một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, đang ngó ngiêng xung quanh.
“Xin hỏi, hai người tới đón tụi con sao?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
Lúc này thiếu phụ kia mới thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, “Hai con là Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc à?”
“Nếu không phải trùng tên trùng họ thì hẳn là đúng ạ.” Triệu Thanh Cốc cười đáp.
“Hai con biết ông Lý Quốc Phong không?”
“Ông Lý ạ? Cha của chủ tịch huyện Vân Sơn?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
“Vậy thì đúng rồi! Cô là con gái của ông Lý, Lý Văn Thiến. Hai con cứ gọi cô là cô đi!” Lý Văn Thiến vừa thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã thích, nhiệt hình nói.
“Cô.” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đồng thời hô.
“Ừ! Giờ mình đi ăn cơm trước đã! Hai con ngồi xe lâu chắc mệt lắm phải không?” Lý Văn Thiến thân thiết nắm tay Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dắt đi, tiện thể nói với thanh niên bên cạnh, “Tiểu Ngô, cậu lái xe tới trước cổng ra của trạm đi.”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhìn chiếc xe hơi đang đậu trước mặt, không biết là hiệu gì, nhưng quan trọng ở thời đại này muốn có xe hơi không phải chỉ cần có tiền là được.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lại có nhận thức mới về thân phận của ông Lý.
“Sao cô biết tụi con tới giờ nào mà ra đón ạ? Ông Lý nói sao?” Trên xe, Quan Viễn hỏi Lý Văn Thiến.
“Ừ, hôm qua ông đã nói giờ tàu chạy cho cô biết. Ông sợ hai đứa mới đến lạ nước lạ cái, cứ dặn đi dặn lại bọn cô phải chăm sóc hai đứa cẩn thận!”
“Bọn cô?” Quan Viễn tò mò hỏi lại.
“Ừ, cô còn hai người anh nữa. Hôm nay hai bác bận quá không tới đón hai đứa được nên nhờ cô đi đại diện!”
“Dạ. Vậy cô thì sao ạ? Mong là cô sẽ không vì tụi con mà chậm trễ công việc.” Triệu Thanh Cốc nói.
Lý Văn Thiến nghe vậy càng có ấn tượng tốt với hai người hơn, thầm nghĩ có thể khiến cha mình quan tâm như vậy, hai đứa nhỏ này hẳn phải có chỗ hơn người.
“Yên tâm! Hôm nay cô được nghỉ.”
Trên đường, ba người trò chuyện vô cùng vui vẻ, càng nói càng thấy hợp. Quan Viễn tuy ngồi xe mệt nên không nói nhiều, nhưng có thể nhận thấy là rất thông minh. Còn kiến thức của Triệu Thanh Cốc khiến Lý Văn Thiến không thể không kinh ngạc. Nếu không nhờ khuôn mặt còn trẻ của Triệu Thanh Cốc, Lý Văn Thiến sẽ cho rằng mình đang nói chuyện với một ông cụ từng trải, hiểu biết nhiều lĩnh vực. Đặc biệt khi nói về buôn bán, trình độ của Triệu Thanh Cốc đã tới mức gần như chuyên nghiệp.
Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc tự tin nói chuyện, thầm kiêu ngạo trong lòng. dnlkiễn.dàn/lkdq"qiysơnb;mnđôn Đúng là cậu đã đưa những tài liệu thu được từ tương lai cho anh xem, nhưng năng lực học tập và lý giải của anh đã vượt quá dự đoán của cậu.
Lý Văn Thiến đặt bữa trong một nhà hàng lâu đời ở thủ đô, đồ ăn quả thật rất ngon, bằng chứng là Quan Viễn đã ăn hơn một chén cơm so với thường ngày.
Triệu Thanh Cốc vẫn luôn chú ý Quan Viễn, thấy cậu duỗi đũa tới món nào nhiều sẽ chủ động gắp món đó cho cậu, vô cùng vui vẻ khi thấy Quan Viễn ăn ngon miệng.
“Em ăn nữa không?” Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn buông đũa, hỏi nhỏ.
Quan Viễn lắc đầu, “Dạ không, em no rồi. Anh, đồ ăn ở đây ngon quá!”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Thích thì sau này chúng ta sẽ đến thường hơn” dứt lời, sợ Quan Viễn ăn no khó chịu, bèn lấy tay xoa bụng cho cậu.
Lý Văn Thiến nghe hai anh em nói chuyện, thầm nghĩ: với tiền lương như của mình một tháng tới ăn một lần đã là xa xỉ rồi, hai đứa nhỏ còn đòi thường xuyên đến, đúng là tuổi trẻ bồng bột!
“Thanh Cốc, hai đứa có tính toán gì cho tương lai chưa? Cô nghe ông nói tụi con lên đây học cấp ba, điểm thi thế nào?” Lý Văn Thiến muốn biết điểm của hai người để xem có thể xin vào trường nào.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc biết Lý Văn Thiến hỏi vậy là muốn giúp hai người chuyện đi học. Hai người mới đến thủ đô, mọi chuyện còn lạ lẫm, có người giúp sẽ đỡ hơn rất nhiều.
“Con và Tiểu Viễn đều đạt điểm tối đa ạ.”
“Ồ!” Lý Văn Thiến kinh ngạc kêu. Điểm tối đa nghĩa là môn nào cũng phải tối đa, toán còn dễ, chứ ngữ văn vốn hên xui, muốn lấy điểm tối đa chẳng phải chuyện dễ.
“Thành tích thế này, xin trường nào cũng dễ, nhiệm vụ ông giao cho cô dễ quá rồi!” Lý Văn Thiến nói đùa.
“Dạ, đối với tụi con thì không dễ đâu ạ! Hôm nay không nhờ cô tới đón, sợ rằng lúc này tụi con vẫn chưa tìm thấy lối ra, huống chi là chuyện lớn như xin vào trường!” diễb;n.dànl/leq/quý"mlmddoon Triệu Thanh Cốc vừa xoa bụng cho Quan Viễn vừa cười nói.
Lý Văn Thiến nghe vậy, từ chỉ vì ông Lý dặn mới quan tâm hai người, đã trở thành thật lòng quan tâm. “Mấy chuyện này cứ giao cho cô! Hai hạt giống tốt thế này, các trường không giành nhau mới là lạ đó!”
Quan Viễn ngồi xe lửa thật lâu thấm mệt, lại ăn no rồi được Triệu Thanh Cốc vuốt bụng thoải mái đến muốn ngủ, ngáp một cái thật to.
“Buồn ngủ à?” Triệu Thanh Cốc nhẹ giọng hỏi.
“Dạ.” Quan Viễn tựa vào vai Triệu Thanh Cốc, nhắm mắt lại. Triệu Thanh Cốc thương yêu sờ sờ đầu Quan Viễn, để cậu nằm lên chân anh. “Chợp mắt đỡ một lát đi, chốc nữa về ngủ.”
Lý Văn Thiến thầm chậc lưỡi, Thanh Cốc thật là cưng chiều Tiểu Viễn, mấy nhóc quậy nhà mình mà được vậy thì chẳng còn cảnh anh em đánh nhau một ngày rồi.
“Cô, chúng ta đang trên đường về nhà phải không ạ? Tiểu Viễn ngồi xe lửa lâu đuối lắm rồi.”
“Ừ, về nhà nghỉ ngơi trước. Cô đã sắp xếp xong chỗ cho hai đứa rồi.” Lý Văn Thiến nói.
“Cám ơn cô nhiều ạ.” Triệu Thanh Cốc cố gắng không động để Quan Viễn được ngủ yên, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng ru cậu ngủ.
Bởi vì Quan Viễn đang ngủ, nên hai người không nói chuyện nữa.
Lý Văn Thiến vô tình nhìn lên gương chiếu hậu giữa xe, thấy Triệu Thanh Cốc cúi đầu như đang hôn lên má Quan Viễn, cho là mình nhìn nhầm rồi.
Triệu Thanh Cốc chỉ tập trung chú ý Quan Viễn, không nhìn ra hai bên đường nên không biết đã đi tới đâu, cho đến khi xe dừng ở cổng kiểm tra mới biết đã đến nơi.
Cảnh vệ xác nhận thân phận của Lý Văn Thiến xong mới cho xe chạy tiếp vào trong khu nhà.
“Tới rồi!” Lý Văn Thiến cười nói.