Chỗ Quan Viễn dẫn Triệu Thanh Cốc đến là một khu nhà trệt thấp thấp nằm bên cạnh ủy ban thành phố. Trong đợt sóng phát triển sắp tới, chỗ này sẽ trở thành khu trung tâm và những căn nhà thấp lùn rách nát này sẽ trở thành những tòa nhà chọc trời.
Triệu Thanh Cốc nghi ngờ hỏi, “Tiểu Viễn, chỗ này mở cửa tiệm được không?”
Quan Viễn đáp, “Anh nhìn đi, ở đây người rất nhiều, chắc chắn thịt kho của chúng ta sẽ bán chạy. Hơn nữa chúng ta mua rồi dù không làm gì hết tự nó cũng có thể tăng thành bạc tỉ.”
Hiện tại Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chỉ có khoảng ba trăm ngàn nhân dân tệ, nhưng bây giờ chưa có phòng kinh doanh bất động sản, cũng không có bao nhiêu người nghĩ đến chuyện mua đất để dành, nếu bọn họ mua được chắc chắn sẽ thành mua thấp bán cao.
Không may, hai người đi hỏi thăm suốt cả ngày vẫn không có ai có ý định bán nhà. Hai người mệt mỏi lê thân trở về nhà nghỉ. Vừa vào phòng, Quan Viễn đã lập tức nằm vật xuống giường.
Triệu Thanh Cốc đau lòng xoa bóp chân cho Quan Viễn đến khi cậu cảm thấy đỡ hơn hẳn mới dừng.
“Anh, em thấy chúng ta cứ như vậy thật sự phí sức quá!”
Triệu Thanh Cốc nói, “Đã là làm việc thì có việc gì không mệt đâu!”
Quan Viễn cau mày suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên đập mạnh tay xuống giường một cái. dĩmễn.đan"lêqc[áy.đô"n Triệu Thanh Cốc giật mình hỏi, “Em sao vậy? Có chỗ nào đau hả?” Quan Viễn vội lắc đầu đáp, “Em đúng là ngu quá! Chúng ta có thể lập ra một hệ thống chi nhánh, rồi góp cổ phần bằng cách cung cấp kỹ thuật, còn những người gia nhập hệ thống sẽ tự kinh doanh!”
“Là sao?” Triệu Thanh Cốc hỏi lại.
Quan Viễn ngồi bật dậy giải thích, “Nghĩa là chúng ta cung cấp kỹ thuật làm thịt kho xem như góp cổ phần, kinh doanh có lời sẽ chia phần trăm ra, như vậy sẽ đơn giản hơn cho chúng ta nhiều!”
“Ý của em là chúng ta chỉ cung cấp kỹ thuật làm thịt kho, còn tất cả công việc kinh doanh để người khác làm, sau đó tiền lời sẽ chia cho hai bên theo phần trăm quy ước từ trước.”
“Dạ đúng!” Quan Viễn vỗ tay tán thưởng.
“Như vậy chẳng phải đồng nghĩa với công thức làm thịt kho của chúng ta sẽ bị lộ sao?” Triệu Thanh Cốc cau mày hỏi.
“Ai da, đúng là hiếm lắm mới thấy anh không thông minh được một lần ha ha! Chúng ta pha sẵn gia vị ướp thịt, chỉ có ai gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc mới mua được, vậy là xong! Hơn nữa, anh quên rồi sao? Nước suối thiêng mới là thành phần quan trọng nhất trong công thức pha gia vị.
Triệu Thanh Cốc bừng tỉnh, “Tiểu Viễn thông minh quá!”
Quan Viễn cười hì hì nói, “Nhờ em đã từng thấy được tương lai thôi! Phải có quy định những ai gia nhập hệ thống đều phải dùng tên ‘Thịt Kho Viễn Cốc’. Đến lúc đó chúng ta có thể ngồi chơi xơi nước rồi!”
Triệu Thanh Cốc nghe một suy ba, “Đầu tiên gây dựng nên tên tuổi, cái này chúng ta đã làm được rồi. Thứ hai phải khảo sát nhân phẩm những người gia nhập hệ thống, trách cho họ bại hoại danh tiếng của Thịt Kho Viễn Cốc. Mấu chốt là phải ghi chép sổ sách rõ ràng, gia vị mua từ chỗ chúng ta có thể làm được bao nhiêu thịt kho chúng ta phải biết…”
Quan Viễn nhìn vẻ mặt suy tư của Triệu Thanh Cốc, lòng thầm vui vẻ, hi vọng đời này anh được sống tùy thích không bị trói buộc, khiếp nhược như đời trước.
Vấn đề mở chi nhánh xem như được giải quyết, nhưng đã đến đây không thể cứ tay không mà về, hai người chuẩn bị hôm sau đi dạo tiếp xem thử có mua được đất không.
Hôm sau, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lại ra cửa từ sớm. Quả nhiên có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng hai người cũng mua được một căn nhà trệt chừng hai trăm mét vuông từ một cặp vợ chồng già.
“Con trai ông đang làm việc bên Mỹ, muốn đón ông bà qua đó, nên ông mới bán, chứ nếu không ông bà thật sự không muốn bán căn nhà này một tí nào, dù gì đã ở lâu như vậy.” Ông cụ nhìn lại căn nhà đã sống hơn nửa đời người, thương cảm nói.
Hai bên thương lượng một hồi, cuối cùng đồng ý với giá năm ngàn nhân dân tệ. Quan Viễn nhận lấy cuốn sổ đỏ từ tay ông cụ, cười tít cả mắt.
“Ông ơi, ông có biết xung quanh đây còn ai muốn bán nhà không ạ?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
Ông cụ suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, “Có đó! Ở ngay bên cạnh này. Họ cũng muốn bán nhà để về sống với con cái giống ông.”
Hai người nhờ sự giới thiệu của ông cụ nhiệt tình lại mua được mấy căn nhà nữa. Đặc biệt là mấy căn này còn nằm sát nhau thành một khối. Lúc này tiền để dành của hai người cũng đã tiêu gần hết.
“Anh, về nhà chúng ta phải dốc sức kiếm thêm tiền thôi! Trong tay không có tiền, lòng cứ không yên tâm!” Quan Viễn vừa làm mặt mếu vừa nói.
Triệu Thanh Cốc tràn đầy đồng cảm, “Ừ! Có điều chúng ta còn một tiệm thịt kho mỗi tháng lời hơn một ngàn tệ, hẳn sẽ không đến mức để Tiểu Viễn phải chịu đói.”
Quan Viễn lầm bầm, “Em có phải sợ đói bụng đâu!”
Triệu Thanh Cốc buồn cười, véo nhẹ cái mũi nhỏ của Quan Viễn, “Ngốc!”
Hai người quyết định mua vé xe lửa về nhà ngay trong buổi chiều. Lúc hai người trả phòng, bà chủ nhiệt tình hỏi thăm, “Hai đứa về rồi à? Không ở chơi thêm mấy ngày sao?”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không ạ, tụi con còn phải về đi học nữa.”
Bà chủ giơ ngón cái lên, “Hai anh em khá lắm! Còn đi học đã biết lăn lộn kiếm tiền!” nói xong vươn tay muốn sờ mặt Quan Viễn, nhưng đã bị Triệu Thanh Cốc chắn lai một cách tài tình, “Xin lỗi, em con sợ người lạ.”
“Ha ha, vậy à? Dì thấy thằng bé đáng yêu muốn sờ một chút thôi! Sau này tới đây cứ ở chỗ dì, dì sẽ giảm giá cho!”
Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Dạ.”
Chuyến về trong xe lửa cực kỳ chật chội. Triệu Thanh Cốc và Triệu Thanh Cốc ngồi trên ghế, liên tục bị những người đứng ở khoảng giữa hai hàng ghế ép vào trong. Triệu Thanh Cốc che chở Quan Viễn né họ, hầu như đã dán sát lên cửa sổ xe.
Thật vất vả chịu đựng suốt năm tiếng đồng hồ, lúc xuống xe, Quan Viễn hít sâu một hơi, vừa xoa tay vừa nói, “Ở đâu mà nhiều người dữ vậy trời, sắp bị đè bẹp luôn rồi.”
Triệu Thanh Cốc thấy cánh tay Quan Viễn bị ép có dấu, vội vàng xoa cho cậu, đau lòng hỏi, “Còn đau không?”
“Không ạ! Anh cũng đưa tay đây em xoa cho! Anh ngồi ở ngoài chắc chắn còn bị ép nhiều hơn ấy chứ!” Hai người ngồi trên ghế dài ở trạm xe lửa xoa tay cho nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười, khiến người qua đường cứ nhìn hai người như hai đứa ngốc. diễnnda/flkn/qlwqyd.đôn Nhưng hai người không thèm để ý, vẫn cười rất vui vẻ.
Triệu Thanh Cốc cảm giác cánh tay đã dễ chịu hơn nhiều, bèn nói, “Chúng ta tới nhà ông Lý tặng quà đi. Mai phải đến trường, rồi còn phải pha gia vị ướp thịt nữa, anh sợ không có thời gian đi.”
Quan Viễn gật đầu, “Dạ. Cũng lâu không gặp Tiểu Tân rồi, thật là nhớ nó!” Từ khi ăn thịt kho của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, Lý Tân đã lập tức trở thành khách hàng thân thiết của cửa hàng Viễn Cốc, đặc biệt vô cùng thích Quan Viễn, đã đi theo ông Lý tới nhà hai người chơi mấy lần. Quan Viễn cũng rất có cảm tình với đứa nhỏ này.
Lúc hai người đến nhà ông Lý, ông Lý đang chơi với Lý Tân ở trong sân. Lý Tân vừa thấy Quan Viễn, lập tức ném đồ chơi trong tay xuống, chạy nhanh tới chỗ Quan Viễn, “Anh Viễn!”
Quan Viễn mỉm cười nhìn Lý Tân lao tới như một viên pháo, nhéo má Lý Tân hỏi, “Lại béo lên đúng không?”
Lý Tân đỏ mặt hỏi lại, “Thật ạ? Nhưng dạo này em có ăn cơm nhiều hơn đâu?” dứt lời hai mắt hồng hồng, mím môi như muốn khóc tới nơi.
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Được rồi, Tiểu Viễn đừng ghẹo Tiểu Tân.”
Ông Lý thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới vui vẻ kêu hai người vào nhà, “Sao rồi, có thu hoạch được gì hay ho không? Hai đứa to gan lắm, ông kêu để Tiểu Trương đi theo lại không chịu!”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Con đã lớn rồi, phải tự lập chứ ạ! Đây là quà tụi con mua tặng ông, ông xem có thích không?” Triệu Thanh Cốc lấy ra một cái tẩu đưa cho ông Lý. Hai người biết ông Lý thích hút thuốc bằng tẩu nên đặc biệt đi tìm mua làm quà. Ông Lý vừa thấy cái tẩu đã cười híp cả mắt, “Thích, thích lắm! Cháu ngoan!”
Triệu Thanh Cốc lại đưa một cái nghiên mực Quan Viễn lấy từ trong không gian ra cho ông Lý, “Còn đây là quà cho ông Triệu ạ!”
Ông Lý không có hứng thú với mấy món đồ thanh nhã thế này bèn nói, “Ông già đó qua nhà con gái chơi rồi, chờ ông ấy về để tự ông ấy đến nhà hai đứa nhận đi.”
Lý Tân thấy ông nội và ông Triệu đều có quà, sốt ruột níu tay áo Quan Viễn hỏi, “Anh Viễn, quà của em đâu? Em cũng thích quà nữa!”
Quan Viễn cười nói, “Biết rồi! Không quên phần của em đâu!” dứt lời lấy ra một cái máy bay mô hình đưa cho Lý Tân. Thứ này là Quan Viễn lấy từ trong không gian ra, bên ngoài chưa có. Lý Tân vừa thấy đã thích, nhìn Quan Viễn biểu diễn cách chơi xong, lập tức vui mừng la to, “Bay cao quá!”
Ông Lý giữ hai người ở lại ăn tối, nhưng Triệu Thanh Cốc từ chối, “Tụi con phải về nhà thôi, mai đi học rồi.” Lý Tân cứ nhìn chằm chằm ông Lý riết, rõ ràng là muốn đi nhà Quan Viễn chơi.
Quan Viễn thấy bộ dạng đáng thương của Lý Tân, vội sờ đầu Lý Tân nói, “Mai đi với ông nội qua nhà anh chơi đi, anh sẽ nấu đồ ngon cho ăn. Hôm nay anh ngồi xe lửa lâu mệt lắm rồi.”
Mặc dù rất muốn đi, nhưng Lý Tân là một đứa bé hiểu chuyện, nghe Quan Viễn nói vậy, lập tức đồng ý ngay. Ông Lý nghe Quan Viễn nói ngày mai sẽ nấu đồ ngon, vui muốn chết, liên tục nói nhất định ngày mai sẽ dẫn Lý Tân qua.
Khi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc về tới nhà, trời đã tối hẳn. Hai người tắm rửa trước cho sạch sẽ, sau đó Triệu Thanh Cốc đi bữa tối. Quan Viễn nằm trên giường gạch thở phào một hơi, vẫn là trong nhà thoải mái nhất.
Chỉ một lát sau, Triệu Thanh Cốc đã nấu xong hai tô mì nóng hổi, “Tiểu Viễn dậy ăn mì này!”
Quan Viễn hết hơi nói, “Em kiệt sức rồi.”
Triệu Thanh Cốc mỉm cười, bất đắc dĩ đi lại đỡ Quan Viễn tựa vào ngực mình, đút mì cho cậu, “Há miệng.”
Quan Viễn cảm giác thật là tội lỗi, bèn nói, “Để em tự ăn được rồi.”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Tiểu Viễn vẫn còn biết xấu hổ ha!”
Quan Viễn ngại ngùng đỏ bừng mặt, nhưng vẫn mạnh miệng, “Ai nói em xấu hổ chứ!” dứt lời còn cố ý hút mì thật to tiếng, nhai nhồm nhoàm.
Triệu Thanh Cốc càng cười vui hơn. Quan Viễn đảo mắt, nảy ra ý xấu, “Em cũng muốn đút cho anh!”
Không ngờ Triệu Thanh Cốc lại nói, “Được! Tiểu Viễn đút chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều!” khiến mặt Quan Viễn càng đỏ hơn.