Ông Triệu thấy ông Lý cứ cầm đũa nhìn chằm chằm nồi lẩu bèn nói, “Ông già này, làm gì ham ăn dữ vậy?”
Ông Lý không thèm để ý lời trêu chọc ông Triệu, tập trung chờ lẩu sôi.
Lúc này, Quan Viễn bưng khô bò ra mời, “Hai ông nếm thử món này đi ạ! Là khô bò tụi con mới làm đó!”
Ông Lý có hứng thú với tất cả những món Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc làm, quyết định ăn khô bò đỡ trong lúc chờ nồi lẩu, bèn lấy một miếng khô bò cho vào miệng nhấm nháp, phát hiện nó khác hẳn các loại khô bò ông từng ăn trước đây. Thịt bò trơn mềm, gân bò dai lại không dính răng quyện với mùi sả thơm nồng, nhai một miếng khô bò, uống một ngụm rượu, thật sự sướng hơn cả thần tiên! Ông Lý híp mắt cảm nhận mùi vị một hồi mới nói, “Không tệ, không tệ! Chắc chắn hai đứa có thể dựng nghiệp nhờ tài nấu nướng!” dứt lời còn gõ gõ bàn hát một khúc Quan Công.
Ông Triệu ăn thử khô bò xong cũng khen không dứt miệng. Hai ông cụ ăn ngon, nhất thời quên mất trên bàn còn nồi lẩu.
Bên ngoài là bão tuyết, trong phòng là mùi đồ ăn thơm nồng nàn.
Cơm nước xong hai ông cụ không gấp đi, quyết định ở lại ngủ qua đêm, kêu Tiểu Trương chạy về nhà báo một tiếng. Đây không phải lần đầu hai ông cụ ngủ lại, nên đã có sẵn phòng, không sợ thiếu chỗ ngủ.
Ông Lý hỏi thăm Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn có tính toán gì cho tương lai chưa.
“Tụi con định tìm một cửa hàng, rồi thuê người bán, con và Tiểu Viễn chuẩn bị đi học.” Triệu Thanh Cốc kéo Quan Viễn lại ngồi, nói tỉ mỉ cho hai ông cụ nghe kế hoạch của hai người.
Ông Triệu nghe xong vui mừng nói, “Con nghĩ được vậy là tốt! Trẻ con sao có thể không đến trường?! Hiện tại nhà nước đã bắt đầu coi trọng vấn đề này. Đi học mới biết được nhiều điều hay lẽ phải!”
Ông Lý theo nghiệp binh, không thích nghe mấy câu cao cả kiểu này, bèn nói, “Ý ông là tôi không biết điều hay lẽ phải?” Ông Triệu dở khóc dở cười, “A, xin lỗi, tôi quên mất! Không có ý nói ông đâu! Vô tình thôi, vô tình thôi ha ha!”
Ông Lý hừ một tiếng, quay đầu cười nói với Triệu Thanh Cốc, “Mặc dù hồi xưa ông cũng chẳng đến trường, nhưng ông hoàn toàn tán thành việc hai đứa đi học. Đây mới là ánh mắt của người biết nhìn xa trông rộng, không tệ! Việc hai đứa muốn tìm một cửa hàng, đã kiếm được chỗ nào ưng ý chưa?”
Triệu Thanh Cốc gật đầu đáp, “Dạ rồi ạ, cách tòa nhà ủy ban huyện không xa. Chỗ đó dòng người qua lại nhiều. Thật ra khách mua thịt kho của tụi con hầu hết đều là người ở đó, nay mở cửa tiệm bên đó cho họ đỡ phải chạy xa tới chợ bên này.”
Ông Lý gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, Triệu Thanh Cốc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc biết suy trước tính sau, rất đáng tin.
“Vậy thì tốt rồi! Về sau bọn ta muốn ăn thịt kho cũng đỡ mất công đi xa mua.”
Triệu Thanh Cốc biết ông Lý đang giỡn, cười cười một tiếng đáp lại. Bốn ông cháu lại tâm sự thêm một lát mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lên thị trấn với ông Lý và ông Triệu để lo cho xong vụ cửa hàng.
Cửa hàng Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn ưng ý nằm ở trung tâm thị trấn, bên trái là tòa nhà ủy ban huyện, bên phải là dãy ký túc xá của công nhân, đòi giá một ngàn năm trăm nhân dân tệ, gồm phòng nhỏ phía sau có thể ngủ lại được. diễvlkn.đàn/ll;kmê"quý.đôn Giá này xem như không quá mắc cũng không quá rẻ. Sau một hồi thương lượng, rốt cuộc hai bên đồng ý với con số một ngàn ba trăm nhân dân tệ.
“Ký hợp đồng với hai đứa?” Bên bán do dự hỏi Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.
Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Dạ. Con là chủ hộ, chú cứ ký với con, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu.”
Quan Viễn vốn cảm thấy không thêm tên của cậu vào trong hợp đồng cũng không sao, nhưng Triệu Thanh Cốc lại vô cùng kiên trì, “Chúng ta là người một nhà, về sau tất cả tài sản đều là của chung.” Nghe vậy Quan Viễn chẳng còn lý do gì để phản đối.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cầm cái sổ hồng mới toanh trong tay, quyết định đi ăn mừng một bữa ở ngoài.
“Qua tết mình phải tới trường đăng ký nhập học, cho nên phải lo liệu vụ cửa hàng cho xong trước đó!” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã quen nằm trong chăn bàn chuyện, Quan Viễn vừa nắm ngón tay Triệu Thanh Cốc chơi vừa nói.
Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Ừ. Tìm người bán là một vấn đề quan trọng, hay là thuê một người trong thôn đi, biết rõ gốc gác dù gì cũng đỡ rủi ro hơn.”
Quan Viễn tán thành ý kiến của Triệu Thanh Cốc, gật đầu một cái. Mặc dù số cậu không được may mắn, thân thích đều là ‘cực phẩm’ nhưng trong thôn vẫn có không ít người làm việc nhanh nhẹn, tính tình lại thành thật.
“Em thấy ai thì được?” diễ;klm;n.đàn"holê.quý.đlon Dù làm bất cứ chuyện gì Triệu Thanh Cốc cũng có thói quen hỏi ý Quan Viễn, chỉ cần không quá đáng, thường anh đều đồng ý vô điều kiện với quyết định của cậu.
“Anh, anh thấy chú Quan Quốc, cha Quan Thạch Đầu thế nào?”
“Chú ấy làm việc chăm chỉ, nhiệt tình, tính tình lại thật thà, thẳng thắng. Không tệ.” Triệu Thanh Cốc dừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng thím Lý Anh thì hơi…”
Quan Viễn nhìn vẻ mặt rối rắm của Triệu Thanh Cốc, bật cười, “Anh cảm thấy thím Lý Anh hơi chua ngoa một chút?!”
Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Ừ.”
“Em lại thấy bình thường. Cha mẹ chú Quan Quốc quá thiên vị con trai út, nếu thím Lý Anh không mạnh mẽ một chút, chắc chắn cả nhà chú ấy sẽ không sống nổi. Thật ra thím Lý Anh là người rất tốt, đầu óc nhanh nhẹn, lại chịu khó.”
“Em nói được là được! Ngày mai chúng ta sẽ đi hỏi thử xem chú ấy có chịu hay không.”
“Còn lương thì sao ạ?”
“Hiện nay lương của công nhân mỗi tháng chỉ khoảng trên dưới hai mươi tệ, mình không thể trả quá cao, anh cảm thấy mỗi tháng hai mươi lăm tệ là vừa.”
Hai người bàn bạc xong, nhớ tới mấy ngày nay chưa vào không gian thăm hoa sen, hôm nay thừa dịp rảnh rỗi vào thăm luôn.
Hoa sen trong suối thiêng mặc dù vẫn xinh đẹp như trước, nhưng hơi cụp xuống dưới, thoạt nhìn khá ủ rũ, dường như cảm nhận được sự xuất hiện của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, lập tức nâng nụ hoa lên, đong đưa phiến lá, có vẻ thật sự rất vui mừng.
Quan Viễn thấy phản ứng của hoa sen, bật cười, nhớ lại mấy ngày trước đã hứa sẽ vào thăm nó mỗi ngày lại không thực hiện được, động tác vuốt nụ hoa càng thêm nhẹ nhàng.
Dường như hoa sen cũng cảm nhận được tâm tình của Quan Viễn, cọ cọ trong bàn tay cậu hệt như đang làm nũng. “Ha ha,” Quan Viễn cười ra tiếng, “Anh, nó thật là đáng yêu!”
“Lần này lại cảm thấy nó đáng yêu, lúc trước là ai nói không chừng nó là yêu quái biến thành, còn bảo anh phải cách xa một chút?” Triệu Thanh Cốc trêu ghẹo.
Quan Viễn phản bác, “Nó vốn là yêu quái, nhưng anh coi nó ngốc như vậy, hẳn là chắc có sức gây ra sóng gió gì, tạm xem như đáng yêu đi!”
Hoa sen nghe Quan Viễn nói nó ngốc, nụ hoa lập tức rũ xuống, sau nghe nói đáng yêu, lập tức phấn chấn lại ngay, cọ liên tục vào lòng bàn tay cậu.
Hai người ở trong không gian chơi với hoa sen một lúc lâu mới ra ngoài.
Hôm sau hai người nghỉ bán, cùng đi tới nhà Quan Quốc. Lúc hai người tới, Quan Thạch Đầu đang ở trong sân rượt gà, thấy Quan Viễn, hai mắt sáng rỡ, hô to, “Đại ca, anh mang đồ ngon cho em hả?”
Lý Anh ôm một bó củi từ ngoài về, nghe vậy vỗ đầu Quan Thạch Đầu một cái, “Suốt ngày chỉ biết có ăn!”
Quan Thạch Đầu bĩu môi, nói, “Mẹ nói chuyện bình thường không được hay sao?! Cứ đánh con hoài!”
“Ha! Thằng nhóc này, còn dám có ý kiến với mẹ hả?!” Lý Anh định nhéo tai Quan Thạch Đầu, nhưng Quan Thạch Đầu đã nhanh chóng lắc người tránh khỏi, chạy vút đi.
Lý Anh mặc kệ Quan Thạch Đầu, vui vẻ đón Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, “Thanh Cốc, Tiểu Viễn hai đứa mau vào giường gạch ngồi đi. Vừa lúc thím có mua thịt, để thím nấu cơm, hai đứa ở lại ăn cho no bụng rồi hẵng về!”
Lý Anh mời thật lòng, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn cũng vui vẻ đồng ý.
“Chú có nhà không thím?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
“Có, có! Hôm nay trời lạnh quá, ông ấy không ở nhà còn có thể đi đâu! Hai đứa mau vào nhà cho ấm đi!” Lý Anh nhiệt tình kéo Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vào phòng chính, “Cha sấp nhỏ ơi, Thanh Cốc và Tiểu Viễn tìm ông này!” Lý Anh hướng về phía sân sau hô.
Quan Quốc ứng tiếng nói vào liền.
“Hai đứa tìm chú hả?”
“Hai đứa ngồi chơi đi, để thím đi rang một ít hạt hướng dương ăn cho vui miệng!”
“Dạ thôi thím ơi!” Triệu Thanh Cốc vội vàng từ chối.
“Trời ơi, khách sáo cái gì! Ăn chơi thôi có phải món gì quý giá đâu mà ngại!” Lý Anh nói xong lập tức đi ngay.
“Cứ để thím bây đi đi!” Quan Quốc đặt một bình rượu lên bàn, hỏi Triệu Thanh Cốc, “Con uống một ly không?”
Triệu Thanh Cốc khoát tay, “Con không biết uống rượu đâu.”
Quan Quốc vỗ trán nói, “À, bình thường thấy con nói chuyện chững chạc, chú quên mất con còn nhỏ! Ha ha!”
Lý Anh bưng dĩa hạt hướng dương lên, định xuống bếp nấu cơm thì Triệu Thanh Cốc gọi lại, “Thím ngồi đây một chút đi, con có việc muốn bàn với hai chú thím.”
Lý Anh ngạc nhiên hỏi, “Có thím nữa à?”
Triệu Thanh Cốc kéo Quan Viễn lại gần, sửa sang quần áo cho cậu không bị lạnh, rồi mới nói, “Là thế này, tụi con đang bán thịt kho trên thị trấn…”
Quan Quốc không đợi Triệu Thanh Cốc nói xong đã lên tiếng, “Chuyện này chú thím biết, nghe nói hai đứa buôn bán không tệ. Chẳng lẽ vì vậy nên bị người trên đó làm khó làm dễ? Không được! Người của thôn ta không tới phiên người ngoài bắt nạt! Thanh Cốc mau kể đầu đuôi cho chú thím nghe đi!”
Quan Viễn thật sự bị khả năng suy diễn của Quan Quốc đánh bại, chỉ biết câm nín. Triệu Thanh Cốc dở khóc dở cười nói, “Không phải ạ! Bọn con vẫn bán bình thường, nhưng sang năm con và Tiểu Viễn định đi học, nên đã mua một cửa hàng trên thị trấn muốn nhờ chú trông coi giùm. Công việc không nặng nhọc lắm đâu, mỗi ngày tụi con sẽ làm sẵn một lượng thịt kho nhất định, chú chỉ cần bán và thu tiền là được.”
Lý Anh và Quan Quốc nghe xong đều ngơ người. Lý Anh phục hồi tinh thần trước, hỏi, “Hai đứa yên tâm giao cho người khác sao?”
“Dạ. Thịt kho có số lượng nhất định, giá cả cũng cố định, cho nên mỗi ngày bán được bao nhiêu tiền con biết rất rõ. Thật ra nói là bán một ngày nhưng tối đa cũng chỉ ba đến bốn giờ là xong thôi, xong xuôi chú có thể về lo việc ở nhà. Tạm thời tiền công là hai mươi lăm tệ một tháng. Chú thấy sao ạ?”
Quan Quốc vô thức chà chà bàn tay lên đùi.
Triệu Thanh Cốc hỏi, “Chú thấy tiền lương hơi ít ạ?”
Quan Quốc vội vàng xua tay, “Không không! Một tháng hai mươi lăm tệ, trời ơi, còn nhiều hơn làm công chức nữa! Chú là đang lo… Hai đứa trả công cao như vậy còn lời không? Đừng để lại lỗ vốn là mệt đó!”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nghe vậy đều nở nụ cười, chú Quan Quốc quả là người thành thật.
“Chú cứ yên tâm! Nếu lỗ vốn chắc chắn tụi con sẽ không làm. Có điều, ra ngoài bán hàng, không biết chú thím có thấy ngại không…”
Lý Anh nhanh chóng đáp, “Mình kiếm tiền bằng công sức của mình, có ăn trộm ăn cướp của ai đâu mà ngại! Thím lên thị trấn thấy người ta bày sạp bán đồ quá trời, coi bộ được lắm đó!” lại quay qua nói với Quan Quốc, “Cha sấp nhỏ, anh cứ đi đi, việc trong hợp tác xã để em lo!”
“Thật ra một ngày chỉ mất mấy tiếng thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc nhà của chú thím đâu!” Triệu Thanh Cốc sợ Quan Quốc còn băn khoăn, nói cho rõ.
Quan Quốc và Lý Anh nghe vậy đều rất vui mừng, có lương mỗi tháng mà vẫn tiếp tục lo việc nhà được, đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống! Quan Quốc uống một ngụm rượu, đáp, “Thanh Cốc, Tiểu Viễn, cám ơn hai đứa…”
Bàn chuyện xong, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn xin phép về, nhưng Lý Anh và Quan Quốc kiên quyết giữ ở lại ăn cơm, nhiệt tình khó chối từ, hai người đã đồng ý.
“Thanh Cốc, khi nào bắt đầu con cứ báo một tiếng, chú sẽ lập tức đi ngay!” Quan Quốc vỗ ngực nói.
“Cửa hàng còn đang trang hoàng, nhanh nhất cũng phải năm ngày sau ạ.” Triệu Thanh Cốc nói.
“Hiện chú thím cũng không bận gì, để mai chú thím lên giúp tụi con một tay!”
“Dạ, càng tốt! Tụi con cũng đang định mướn thêm người. Như vậy tiền lương sẽ bắt đầu tính từ ngày mai luôn.” Triệu Thanh Cốc nói.
Quan Quốc vội xua tay, “Chú thím lên giúp một tay, tiền bạc cái gì!” Lý Anh cũng phụ họa.
“Dạ, cứ vậy đi! Tụi con mướn người khác cũng phải trả tiền thôi!”
Bốn người nói chuyện thêm một hồi nữa Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn mới ra về.
Trang hoàng cửa hàng tất nhiên cần thợ mộc, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lập tức nghĩ tới Quan Thụ Lâm, quyết định đi tới nhà Quan Thụ Lâm kiếm người.
Đây là lần đầu tiên Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đến nhà Quan Thụ Lâm, vừa vào cổng đã thấy một khung cảnh vô cùng lộn xộn, khắp sân toàn phân gà, trong không khí thoang thoảng mùi phân heo. Quan Viễn bịt mũi bước vào.
Quan Mộc Mộc đang ngồi xổm trong sân chơi kiến, thấy Quan Viễn, mặt lập tức đỏ bừng, luống cuống đứng lên, há há miệng hồi lâu lại không biết phải nói gì, cuối cùng cố gắng hỏi một câu, giọng như tiếng muỗi kêu, “Hai anh tới có gì không ạ?”
Quan Viễn rất có thiện cảm với Quan Mộc Mộc, mặc dù cả người Quan Mộc Mộc rất bẩn, nhưng đó là do có một người mẹ lười chứ bản thân cậu bé lại rất lễ phép.
“Tụi anh tìm cha em. Cha em có nhà không?”
“Dạ… có.” Quan Mộc Mộc lắp bắp đáp, chạy vụt vào nhà gọi cha.
Quan Thụ Lâm đi ra, nghe xong lý do Triệu Thanh Cốc tới tìm mình, không phải lần đầu tiên nhận việc của Triệu Thanh Cốc, biết Triệu Thanh Cốc trả tiền công rất hào phóng nên đồng ý ngay. Quan Thụ Lâm muốn mời hai người vào nhà ngồi chơi một lát, nhưng nghĩ tới trong nhà lộn xộn lại ngại mở miệng.
Quan Thụ Lâm tiễn Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn về. Quan Viễn quay đầu nhìn lại, phát hiện Quan Mộc Mộc đang đẩy hờ cửa cổng nhìn theo hai người.
Tiếp đó, hai người chia nhau đi kêu thêm vài người người nữa rồi mới về nhà.
Hôm sau, mọi người tập trung ở cổng thôn theo thời gian đã hẹn, không ngờ Lý Anh cũng có mặt. “Trong nhà đang rảnh, thím đi theo coi phụ được gì thì phụ.”
Lý Anh có ý tốt, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cũng không tiện từ chối. Đoàn người nhanh chóng lên thị trấn, bắt đầu sửa sang cửa hàng.
Phòng bếp trong cửa hàng có đầy đủ dụng cụ hết, Triệu Thanh Cốc và mấy người đàn ông làm việc ở đằng trước, Quan Viễn và Lý Anh xuống phòng bếp nấu cơm.
Lý Anh vốn nghĩ sẽ làm hết một mình, không ngờ lại thành người phụ cho Quan Viễn. diễn.fdanf"lêq;;qý.vkbkjnnđôn Lý Anh ngửi mùi đồ ăn thơm nức mũi, khen, “Tiểu Viễn, con giỏi quá! Còn nhỏ đã nấu ăn ngon như vậy, thật sự không hề kém đầu bếp chuyên nghiệp tí nào! Khó trách thịt kho nhà con ăn ngon. Con là người đứng sau màn chỉ đạo đúng không?” Lý Anh nói xong nghĩ đến Thạch Đầu nhà mình, lớn hơn Quan Viễn một tuổi nhưng cả ngày chỉ biết đuổi gà bắt chó bắt nạt kẻ yếu, mỗi lần nhớ tới là lại thấy đau đầu.
Quan Viễn xấu hổ cười nói, “Con cũng chẳng biết tại sao. Tự nhiên rất thích nấu ăn, dường như cầm vá lên là làm được ngay!” Tất nhiên là xạo!
Lý Anh lại rất tin, vỗ đùi nói, “Thím biết rồi, cái này người ta gọi là cái gì ha… A, là có thiên phú!”
Hai người trong phòng bếp nói chuyện vui vẻ, mấy người ở đằng trước ngửi thấy mùi thơm đã sớm không còn tâm trí làm việc. Nói thật ăn một bữa cơm Quan Viễn làm còn có sức hấp dẫn hơn Triệu Thanh Cốc trả cho tiền công.
Lý Anh nhìn mấy người đàn ông liên tục gắp gắp giống như tám trăm năm chưa được ăn cơm, bèn nói, “Mấy người ăn ít một chút đi! Ai cũng như cái bụng không đáy, muốn ăn mạt nhà hai đứa nhỏ luôn à?!”
Mấy người biết Lý Anh chỉ nói giỡn vậy thôi, nhưng thấy một bàn chén dĩa không trước mặt, vẫn ngại ngùng sờ đầu nói, “Tại cơm ngon quá chứ bộ!”
Dưới sự hấp dẫn của đồ ăn ngon và tiền công cao, bọn họ làm việc rất nhiệt tình. dn;liên.xcdaan/lqy;o]s.đlôn Quan Thụ Lâm chịu khó khắc hoa văn phức tạp lên quầy tính tiền, trông rất cao cấp.
Lúc hoàn thành, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vô cùng hài lòng, thưởng thêm cho mỗi người một tệ.
Khi ra về, một ông chú trong nhóm vỗ vai Triệu Thanh Cốc, “Nhóc, làm tốt lắm!” dừng lại một chút mới xoa xoa tay ngượng ngùng nói tiếp, “Lần tới có chuyện nhớ tìm chú nữa ha! Không cần tiền công, chỉ cần một bữa cơm là đủ rồi!” Mấy người còn lại nghe vậy cười ầm cả lên. Triệu Thanh Cốc nín cười đáp, “Dạ!”
Năm ngày sau, tiệm thịt kho Thanh Cốc chính thức khai trương. Triệu Thanh Cốc mua một dây pháo về đốt mừng, vốn định mướn đội múa lân tới, nhưng khắp thị trấn không có đội múa lân nào nên đành thôi.
Tiệm mới phải có bầu không khí mới, ngày khai trương Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn quyết định bắt đầu bán khô bò, còn giảm giá hai mươi phần trăm khi mua thịt kho không kể số lượng hấp dẫn không chỉ khách hàng cũ ùn ùn kéo tới, mà còn cả khách mới tới góp vui, xếp thành một hàng dài hết con phố.
Quan Quốc nhìn hàng người dài đằng đẵng trước cửa tiệm, kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ, cha mẹ ơi, đồ mắc thế này cũng đầy người chịu mua!
Lý Anh chân tay nhanh nhẹn phụ trách cắt thịt, Quan Quốc phụ trách cân. Quan Viễn thấy hai người không cần giúp quyết định nhận việc thu tiền. Triệu Thanh Cốc thì phụ trách đứng trước cửa chào hỏi khách. Bốn người phân công như vậy mới bán kịp.
Triệu Thanh Cốc biết hôm nay thật sự quá mệt, thưởng cho Lý Anh và Quan Quốc mỗi người năm tệ.
Quan Quốc và Lý Anh không chịu nhận. Triệu Thanh Cốc bèn nói, “Hôm nay là ngày khai trương, nên con thưởng cho có không khí vui mừng, sau này sẽ không có nữa đâu!”
Quan Quốc và Lý Anh nghe vậy đành nhận. Về nhà, hai người cẩn thận tính toán tiền bỏ ra và thu vào của Triệu Thanh Cốc, phát hiện lời đến khoảng một trăm tệ.
“Trời đất quỷ thần ơi! Hai đứa nhỏ này giỏi quá!” Quan Quốc lầm bầm.
Lý Anh nhéo hông Quan Quốc, nói, “Em dặn anh này, việc này nhất định phải giấu thật sâu trong bụng, ai hỏi cũng không được nói! Thanh Cốc và Tiểu Viễn tốt lắm rồi, chúng ta đừng làm kẻ tiểu nhân!”
Quan Quốc bị nhéo đau, nhe răng nói, “A, đừng nhéo! Anh là hạng người như vậy sao?!”
Lý Anh biết tính chồng là một anh nông dân ngốc, nếu mình không mạnh mẽ thì nhà mình đã sớm bị mẹ chồng và em chồng ăn đến cả xương cốt cũng không còn rồi. “Hai đứa nhỏ rất có tài, chúng ta cứ thật thà làm theo, chắc chắn sau này sẽ được thơm lây thôi!” Lý Anh không thông minh, nhưng có trực giác của một người phụ nữ.
Quan Quốc gật đầu, “Ừ! Chuyện tốt thế này rơi xuống đầu, không mắc gì mình không quý trọng! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai đứa nhỏ kêu anh đi trông tiệm chắc chắn cũng vì thấy anh là người đàng hoàng!” Quan Quốc cười hì hì nói tiếp, “Em cứ luôn chê anh ngốc, giờ nhìn đi! Cái câu gì mà bí thư chi bộ thôn mình thường hay nói đó… À, là ‘trời sinh người ắt có chỗ hữu dụng’! Ha ha, quả nhiên là người có học có khác!”
Lý Anh lại véo hông Quan Quốc một cái, “Ngốc!”
Sau đó Quan Quốc làm việc rất tận tâm tận lực, kêu con trai lớn dạy cho một ít phép tính cơ bản để ghi chép sổ thu chi rõ ràng, mỗi ngày còn tự động đi mua thịt heo về và rửa sạch cho Triệu Thanh Cốc, nếu không do kiêng dè, hẳn là Quan Quốc sẽ kho thịt giùm luôn.
Quan Viễn cực kỳ hài lòng với Quan Quốc, ít nói, thành thật, cần cù, vô cùng thích hợp với công việc trông coi cửa hàng thịt kho.
Có Quan Quốc phụ, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngoại trừ kho thịt thì chẳng cần phải lo gì nữa. Nhân lúc rảnh, Quan Viễn dạy Triệu Thanh Cốc học trước một ít chữ đơn giản. Hai người cũng vào không gian chơi với hoa sen mỗi ngày. Cuộc sống trôi qua có quy luật lại rất phong phú.
Hiện tại trong thôn Quan Gia rất yên bình, nhưng Quan Viễn biết thôn này sắp phải nghênh đón một biến động lớn.