“Ông nội, chuyện này ông nói phải làm sao?” Triệu Thanh Cốc không thèm để ý tới vợ chồng Quan Mãn Khố, hỏi thẳng Quan Hà.
Dương Tú Thúy giành nói trước, “Làm gì mà làm! Tiểu Viễn còn nhỏ, mặc chi cho nhiều, nhường cho anh nó một cái mặc không được à?”
“Vì vậy nên muốn lấy là có thể tự tiện vào phòng trộm? Bà Quan đã nói vậy thì để con đi nói cho tất cả bà con trong thôn biết nhà họ Quan đã đối xử với Tiểu Viễn thế nào. Không những con phải trả tiền cơm mà còn phải nhờ người khác may đồ cho Tiểu Viễn. Để con xem nhà họ Quan còn mặt mũi nhìn ai không.”
Dương Phi Phương trên danh nghĩa vẫn là mẹ của Quan Viễn, nếu để cho mọi người biết, cô ta không bị đâm thọt sau lưng mới là lạ, vả lại đây cũng là cơ hội tốt để đè ép vợ chồng Quan Mãn Khố, bèn lên tiếng, “Cha, chuyện này rõ ràng là vợ chồng chú Mãn Khố làm sai, ít nhất cũng phải xin lỗi một tiếng chứ!”
Quan Hà ho khan một tiếng, thầm tức Lý Nguyệt Chi kiến thức hạn hẹp, làm náo loạn cả lên chỉ vì một cái áo bông, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hiền lành nói, “Thôi, vợ Mãn Khố nói một tiếng xin lỗi với Tiểu Viễn đi. Tiểu Viễn là đứa bé ngoan sẽ không giận vợ chồng bây đâu!” Ý là nếu Quan Viễn vẫn tiếp tục làm ầm lên, thì sẽ là đứa bé không ngoan.
Lý Nguyệt Chi đành phải xin lỗi Quan Viễn.
Triệu Thanh Cốc biết chuyện này chỉ dừng ở đây, vả lại cũng không thật sự muốn nói ra ngoài, bởi vì nếu nói không riêng nhà họ Quan mất mặt, Quan Viễn cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Triệu Thanh Cốc dắt Quan Viễn về phòng, ôm Quan Viễn vào lòng, thương tiếc nói, “Tiểu Viễn, dù không ai thương em, thì vẫn có anh luôn thương em.”
Quan Viễn vùi đầu trong ngực Triệu Thanh Cốc dạ một tiếng, nghĩ thầm: Tiểu Viễn chẳng cần mấy người đó thương, vì anh chính là cả thế giới của em.
Hôm sau, Triệu Thanh Cốc lại dẫn Quan Viễn ra sông đánh cá. Quan Viễn tiếp tục thừa dịp Triệu Thanh Cốc không chú ý, nhỏ một ít nước suối thiêng lên lưới. diễn.đavkn.êqqysbkj,đbkjôn Triệu Thanh Cốc vừa quăng lưới xuống nước không bao lâu đã thấy động tĩnh, có kinh nghiệm lần đầu, lúc này không kinh ngạc nữa.
Triệu Thanh Cốc cẩn thận kéo lưới lên, bên trên có năm con cá lớn, thu hoạch còn nhiều hơn hôm qua. Dù có chững chạc như Triệu Thanh Cốc cũng không giấu được niềm vui, hạnh phúc cười to.
“Ha ha, Tiểu Viễn, hôm nay chúng ta lại có tiền rồi!” Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc vui vẻ, cũng toét miệng cười theo.
Triệu Thanh Cốc đột nhiên hỏi, “Nếu con sông này dễ bắt cá như vậy, sao trước giờ chưa thấy ai tới bắt hết?”
Quan Viễn thầm nghĩ nếu không có nước suối thiêng coi có dễ bắt không, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ngây thơ đáp, “Anh, có lẽ là do người ta không biết đấy!”
Triệu Thanh Cốc lắc đầu, “Con sông này đã có từ lâu, nếu có cá sao không ai biết được!”
Quan Viễn sợ Triệu Thanh Cốc suy nghĩ nhiều, vội đáp, “Vậy thì nhất định là do chúng ta may mắn hơn người khác rồi!”
Triệu Thanh Cốc nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên nhân đành kết luận là do may mắn, “Có lẽ đúng là vậy thật! Do Tiểu Viễn mang tới!”
Quan Viễn không phủ nhận, cười hì hì nhận, “Chứ còn gì nữa!”
Hai người nhanh chóng gỡ cá cho vào thùng gỗ, vui vẻ xách lên thị trấn bán.
Triệu Thanh Cốc thấy chỗ bọn họ đứng hôm qua vẫn còn trống, bèn xách thùng lại đó tiếp.
Hai người đứng không bao lâu, bà cụ mua cá ngày hôm qua đã chạy tới nói, “Ây da, bà đợi hai đứa lâu lắm rồi đó!”
Triệu Thanh Cốc nghe vậy khẩn trương hỏi lại, “Cá của tụi con có vấn đề gì hay sao ạ?”
Bà cụ thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Thanh Cốc biết lời mình khiến Triệu Thanh Cốc hiểu lầm, vội khoát tay, “Không hề! Bà chờ từ sáng là để mua cá tiếp đó! Hai đứa không biết đâu, hôm qua bà lấy cá nấu canh, tươi thơm tới mức cả lầu đều ngửi được, ông già nhà bà ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm luôn!”
Triệu Thanh Cốc thở phào một hơi, “Hóa ra là vậy! Cá này tụi con mới bắt từ dưới sông lên, bà xem nó còn nhảy nhót tưng bừng kìa! Hôm nay bà muốn mua tiếp ạ?”
Bà cụ nhanh chóng đáp, “Ừ, mua chứ! Cá ngon thế này, ai không mua thiệt ráng chịu! Hôm nay bà muốn mua con lớn nhất. Ngày mai hai đứa còn tới không?”
Triệu Thanh Cốc thầm nghĩ, ngày mai phải ra đồng hẳn là không tới được, bèn đáp, “Có thể là không ạ.”
Bà cụ do dự một lát rồi phất tay nói, “Vậy lấy cho bà hai con luôn đi!”
Triệu Thanh Cốc nhanh chóng bắt hai con cá lên cân, tổng cộng sáu cân hơn. dnlkiễn/nlk],ơ.dôn Bà cụ trả luôn tiền sáu cân rưỡi nhưng Triệu Thanh Cốc từ chối không nhận. Bà cụ nói, “Hai đứa nhận đi! Còn nhỏ đã biết tay làm hàm nhai, rất tốt! Vả lại cá ngon như vậy, bán có sáu hào một cân là hơi lỗ rồi.” Triệu Thanh Cốc nghe vậy mới chịu nhận.
“Cá của bà đây! Hơi nặng ạ!”
Bà cụ vui vẻ đáp, “Không sao!” Dứt lời nhanh chóng xách hai con cá đi.
Có lẽ lời của bà cụ khiến mọi người xung quanh chú ý, chỉ chốc lát sau hai người đã bán sạch cá, tổng cộng được mười bảy tệ.
Lúc Triệu Thanh Cốc trả lại cân cho người phụ nữ trung niên bên cạnh, người nọ nói, “Hai đứa buôn bán khá quá ha! Bắt được cá lớn như thế ở đâu hay vậy? Hôm nay kiếm tiền còn nhiều hơn thím nữa đấy!”
Triệu Thanh Cốc đáp, “Tụi con bắt được cá là do may mắn thôi, không chừng mai mốt gì lại không có nữa. Hai ngày nay đều mượn cân của thím, thật sự cảm ơn thím rất nhiều, hai xu này mong thím nhận cho!”
Người phụ nữ kia nữa xoa xoa hai bàn tay với nhau, cười vui hẳn, “Ai da, mượn một lát thôi tền bạc gì chứ!” tuy nói vậy nhưng tốc độ lấy tiền lại không hề chậm.
Triệu Thanh Cốc trả cân xong, đang định dắt Quan Viễn đi thì ông cụ mua cá hôm qua lại tới, bên cạnh vẫn là người thanh niên gọi Tiểu Trương kia.
“Còn cá không, mau lấy cho ông hai con đi!” Ông cụ vừa nói vừa vạch thùng gỗ ra xem.
Dù sao trong thùng cũng chẳng còn gì, nên Triệu Thanh Cốc không ngăn ông cụ, chỉ nói, “Hết rồi ạ. Hôm nay tụi con bán nhanh.”
Ông cụ vỗ đùi, mặt ảo não nói, “Sao hết nhanh dữ vậy!” rồi quay qua nhìn Tiểu Trương tức giận nói, “Đã nói đi sớm một chút, thằng nhóc kia lại cứ bắt kiểm tra này nọ, lúc này thì hay rồi, xem về ông có lột da nó hay không!”
Tiểu Trương dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Ở cái huyện này, dám chỉ vào mặt chủ tịch huyện nói thằng nhóc chỉ có mỗi mình ngài thôi.
Ông cụ nói xong, thấy Quan Viễn núp sau lưng Triệu Thanh Cốc, tưởng rằng đã dọa cậu, vội sờ sờ đầu Quan Viễn, sờ túi phát hiện còn một viên kẹo sữa ngày hôm qua dụ chái trai còn dư, vội móc ra nhét vào tay Quan Viễn, nói, “Cho con nè. Đừng sợ, ông chỉ đùa thôi!”
Quan Viễn thầm nghĩ, con chỉ là đang ngẩn người thôi. “Con không hề sợ đâu!”
Ông cụ vui mừng nói, “Tốt! Bé con can đảm lắm!”
Triệu Thanh Cốc đoán ông cụ có thân phận không đơn giản, không muốn Quan Viễn tiếp xúc nhiều bèn đứng chắn trước mặt cậu, nói, “Ông ơi bọn con bán cá xong rồi giờ phải về thôn, ông muốn mua thì phải chịu khó chờ lần sau thôi ạ!”
“Vậy mai tụi con có tới không? Vẫn giờ này à?”
Triệu Thanh Cốc lắc đầu đáp, “Ngày mai con phải ra đồng không chắc tới được! Nếu tới cũng không hứa được là giờ nào, bởi vì con phải ra sông đánh cá, có mới lên đây bán.”
Ông lão giật mình nhìn Triệu Thanh Cốc hỏi lại, “Ra đồng làm công?”
Triệu Thanh Cốc cười gật đầu, thản nhiên nói, “Sáu tuổi con đã ra đồng rồi.” nói xong dắt tay Quan Viễn đi.
Ông cụ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người hồi lâu.
“Tư lệnh, chúng ta về thôi…” Tiểu Trương thấy tư lệnh Lý ngẩn người hồi lâu, lên tiếng nhắc.
Ông Lý vung tay lên, “Đi, về tìm thằng nhóc kia tính sổ!” nói xong sải bước đi ngay. Tiểu Trương vội đuổi theo sau, thầm nghĩ về tới nhà phải nhanh chóng trốn xa một chút.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đi ngang qua khách sạn quốc doanh ngày hôm qua, phát hiện họ đã đổi tiếp tân. Triệu Thanh Cốc ngạc nhiên không hiểu, nhưng Quan Viễn lại biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Hừ, cho hai ông phách lối! Chỉ sợ hôm nay vẫn tiêu chảy tới mức không xuống giường nổi.
Hai người kiếm chỗ ăn cơm trưa, đi dạo trên đường giống như chơi xuân, sau đó về nhà.
Từ xa đã nghe tiếng nhao nhao ầm ĩ, trước cổng nhà họ Quan còn khá nhiều người vây quanh bàn tán, chế giễu.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đứng ngoài nghe, phát hiện là Quan Mãn Nguyệt và Quan Mãn Tinh đang cãi nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng khuyên can của Dương Tú Thúy. Càng lại gần tiếng cãi vả càng to.
“Quan Mãn Tinh, tao nguyền rủa tiện nhân như mày không được chết tử tế! Đồ lòng dạ xấu xa, cả em gái ruột cũng hại! Ông trời đúng là bị mù mới để tao làm chị em với mày…” Khả năng mắng chửi người của Quan Mãn Nguyệt được thừa hưởng trăm phần trăm từ Dương Tú Thúy, lời nào lời nấy vô cùng độc địa.
Quan Mãn Tinh tức giận phản bác, “Nếu không do chính cô muốn trèo cao thì ai ép cô được?! Xấu xa còn giả như mình ngây thơ vô tội lắm!”
Quan Viễn nghe xong trợn mắt há hốc mồm, đây là cô hai lúc nào cũng cười cười tỏ vẻ hiền lành của mình sao? Không thèm giả bộ hiền nữa?
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vào nhà mới biết tại sao Quan Mãn Tinh không thèm giả bộ nữa. Trên trán Quan Mãn Tinh có một vết thương đang trào máu, trên mặt con trai Tôn Tử Hạo của cô ta cũng có dấu bàn tay năm ngón đỏ bừng, hẳn là bị Quan Mãn Nguyệt đánh.
Dương Tú Thúy bị kẹp giữa hai đứa con gái, gào khóc, “Ông trời ơi, con đã gây nghiệt gì mà sinh ra hai đứa quỷ đòi nợ này, chúng nó không muốn bà già này sống nữa mà!”
Quan Hà không có mặt ở đây, ba anh em Quan Mãn Thương thì bình thường đã không ưa gì hai chị em này, giờ trông mong họ đứng ra can là không thể nào.
Dương Tú Thúy thấy Triệu Thanh Cốc vào, mắt lập tức sáng lên, hô, “Thanh Cốc, mau lại khuyên hai cô mày đi! Nếu hai cô lại đánh nhau thì nhanh chóng can ngay!”